BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Chương 369

“Không hay rồi, chị Thuyền Quyên!”.

Mặc dù cô ấy còn chưa nói gì, Vương Thuyền Quyên đã biết có chuyện không ổn, có lẽ lô hàng hóa này đã xảy ra vấn đề.

Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Tiểu Vương, em đừng lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Lô hàng hóa trong công ty chúng ta bị người khác cướp mất rồi”.

Ầm!

Vương Thuyền Quyên lập tức có cảm giác như bên tai mình nổ vang, cơ thể như không đứng vững được nữa.

Giá trị của lô hàng hóa đó đã là mấy chục triệu tệ, không thể giao hàng đúng giờ đồng nghĩa không thể thực hiện nghĩa vụ trên hợp đồng, đến lúc đó lại phải trả số tiền bồi thường là mấy chục triệu tệ.

Cú sốc lần này đủ khiến công ty của Vương Thuyền Quyên tổn thất lên đến trăm triệu tệ.

Phải… phải làm sao?

Sắc mặt chủ tịch Bành trở nên u ám: “Cô Vương, rốt cuộc là sao? Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý. Tôi đã hẹn trước với khách hàng phía bên kia, kết quả bây giờ hàng hóa của cô vẫn chưa đến”.

“Xin lỗi chủ tịch Bành, có lẽ tôi không hoàn thành hợp đồng được rồi”, Vương Thuyền Quyên tỏ ra vô cùng áy náy.

Chủ tịch Bành vỗ bàn đứng dậy, quát: “Vương Thuyền Quyên, rốt cuộc cô có ý gì? Cô có biết đơn hàng lần này quan trọng thế nào với tôi không? Nó có lợi nhuận mấy trăm triệu đấy!”.

“Có người cướp mất lô hàng của chúng tôi, cho nên bây giờ không thể giao hàng, xin lỗi chủ tịch Bành”.

Chủ tịch Bành tức giận đến mức cả người phát run: “Đừng nói xin lỗi với tôi, dù sao trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng, nếu không thể giao hàng đúng hạn thì phải đền hợp đồng”.

Rầm!

Chủ tịch Bành đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.

Reng reng!

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này, người gọi đến là Trương Thiên Khoát.

“Cô Vương, thế nào? Món quà tôi chuẩn bị cho cô rất có tâm phải không?”.

Lúc này Vương Thuyền Quyên mới hiểu ra.

“Mọi chuyện là anh làm sao?”.

Anh ta gật đầu đáp: “Cô Vương quả nhiên là người thông minh, không sai, chuyện này là tôi làm. Cô Vương có ý kiến gì sao?”.

Vương Thuyền Quyên mắng: “Vì sao anh lại làm vậy?”.

Anh ta trả lời bằng giọng ung dung: “Không vì sao cả, chỉ đơn thuần là có chút bất mãn với cô mà thôi”.

“Trả lô hàng đó lại cho tôi”.

Trương Thiên Khoát cười nhạt đáp: “Cô Vương, có phải cô kích động quá nên đầu óc hồ đồ rồi không? Vất vả lắm tôi mới lấy được số hàng hóa đó, sao có thể trả không cho cô được?”.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới trả nó cho tôi?”.

Bình luận

Truyện đang đọc