BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Chương 361

Ông ta vuốt cằm, khuôn mặt để lộ vẻ ý vị.

Đúng là chỉ cần bạn làm đúng thì trời xanh tự khắc an bài.

Câu nói này đúng là không sai.

Ông ta vốn định đích thân đi tìm Tiểu Điệp, nào ngờ cô gái là tự động tìm tới.

Nhìn thấy cơ thể duyên dáng, phần dưới của Mã Đằng Vân bỗng trở nên kích thích kỳ lạ.

Ông ta vội vàng lao xuống tầng.

Mã Đăng Vân lấy vũ khí ra, chĩa thẳng vào đầu Tần Cao Văn và lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào mà dám xông vào địa bàn của tôi? Gan cũng lớn gớm nhỉ?”

Giờ trong tay ông ta có súng nên khi đối diện với Tần Cao Văn thì càng thêm phần tự tin.

Mã Đằng Vân thản nhiên nói tiếp: “Giờ nếu như cậu ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi sẽ bỏ quan lỗi lầm vừa rồi”.

“Người nhà cô ấy là do ông hại phải không?”

Tần Cao Văn chỉ về phía Tiểu Điệp.

Mã Đằng Vân đắc ý nói: “Cậu nói đúng, cả nhà họ là do ông đây xử lý. Cậu làm được gì nào?Tôi không chỉ giết chết nhà cô ta mà tôi còn muốn xử luôn cả con bé này nữa”.

Những lời Mã Đằng Vân vừa nói chính là điều mà Tiểu Điệp không muốn nhắc tới nhất.

Cô gái mười mấy tuổi bỗng rơi nước mắt.

Tần Cao Văn quát lên với biểu cảm lạnh lùng: “Ông còn lời gì muốn trăn trối không?”

Mã Đằng Vân tái mặt. Lẽ nào thằng này điên rồi à?

Óc bã đậu à?

Chỉ cần là người bình thường thì có ai dám nói như vậy không?

Rõ ràng lúc này ông ta đang chiếm thế thượng phong mà lại hỏi như thế á?

Đúng là nực cười.

“Câu nói này là tôi nói với cậu mới đúng!”

Tần Cao Văn ung dung nói: “Ông cảm thấy vũ khí trong tay ông có thể đối phó nổi với tôi sao?”

“Ông có thể thử xem!”.

Tần Cao Văn chậm rãi bước đến chỗ Mã Đằng Vân. Sát khí trên người anh dần toát ra ngoài, nhiệt độ không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Nhìn dáng vẻ của anh, Mã Đằng Vân vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về sau.

“Đây là cậu ép tôi đấy”.

Pằng!

Một viên đạn bắn ra.

Trong khi mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị bắn nổ đầu, điều ngoài dự liệu đã xảy đến. Tần Cao Văn dùng hai ngón tay của mình kẹp lấy viên đạn.

Tất cả mọi người đều rộ lên xôn xao. Mấy người bảo vệ ở bên cạnh sững sờ đứng ngây ra như người gỗ.

Rốt cuộc người kia là ai mà đáng sợ như vậy? Chỉ dùng ngón tay lại có thể tiếp xúc với đạn bằng tay không.

Cảnh tượng này khiến Mã Đằng Vân sợ hãi. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc