BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ


Yên lặng!
Yên lặng tới mức quỷ dị.
Ai cũng há mồm trợn mắt.
Hiện lên trên khuôn mặt họ là vẻ không dám tin.
Tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi.

Chứ một người binh thường thì ai lại nói ra những lời như vậy.
Thực lực giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch, có thể nói là có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.
Thông thường, Tần Cao Văn không phải là đối thủ của Chu Thiên Phi.

Vậy mà anh ta còn đưa ra đề nghị là nhường xe, mã, pháo cho ông ta.
Lần này thì Chu Thiên Phi không còn cười nữa.

Sắc mặt ông ta có phần khó coi.
“Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à!”
Là một cao thủ cờ tướng như Chu Thiên Phi thì đây là lần đầu tiên mà ông ta bị khinh miệt như vậy.

Ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nhường ông mã, xe, pháo thì có khi ông thua đẹp hơn được một chút”.
Cùng là chuyện cười mà nghe nhiều lần thì đám đông cũng sẽ cảm thấy chai lỳ.

Đối với những gì Tần Cao Văn vừa nói, bọn họ chỉ cảm thấy phản cảm.
Anh đúng là đồ không biết trời cao đất dày là gì.
Chu Thiên Phi nghiến răng chửi: “Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nhưng tới khi đó đừng hòng mong tôi nương tay đấy”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn đang tìm cơ hội.
Nhường xe, mã, pháo cho Chu Thiên Phi để lỡ có thua thì có thể lấy đây làm cái cớ ra giá với Chu Thiên Phi.
Nhưng Chu Thiên Phi đâu có ngu.

Chút suy nghĩ của Tần Cao Văn đã bị ông ta vạch trần.
Tần Cao Văn nói: “Được”
Cuộc thi giữa hai người chính thức bắt đầu.
Mọi người nhìn thấy Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng tự tin, ngông cuồng trước Chu Thiên Phi còn tưởng kỹ năng đánh cờ của anh thế nào nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cho đám đông phải trợn tròn con mắt.
Màn thể hiện của Tần Cao Văn đã nằm ngoài dự liệu của đám đông.
Dù bọn họ biết kỹ năng đánh cờ của Tần Cao Văn rất thậm tệ nhưng không ngờ lại tệ tới mức như thế.
Có rất nhiều lỗi mà đến cả những tay mơ còn không phạm phải mà Tần Cao Văn cứ phạm phải liên tiếp.
Anh bị dồn đường, không có nổi cơ hội đánh lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó không ít người phải quay đầu đi.
Công Tôn Thiên Hạ cũng há mồm trợn mắt.
Ban đầu ông ta còn cảm thấy kỳ vọng vào Tần Cao Văn, dù sao thì đối phương đã từng tạo ra rất nhiều kỳ tích, mỗi lần đều có thể hóa dữ thành lành vào những thời khác mấu chốt.
Không biết chừng lần này cũng có thể tạo ra được sự thần kỳ.

Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến ông ta cảm thấy thật bấn loạn.
Biểu hiện của Tần Cao Văn khiến người khác thấy thất vọng.
Anh không có chút cơ hội nào có thể nói là thắng được cả.
Công Tôn Thiên Hạ thật không thể xem thêm được nữa, ông ta ngồi xuống ghế và khẽ thở dài.
Tần Cao Văn lần này xong đời thật rồi.
Tầm hai, ba phút sau Chu Thiên Phi lạnh lùng nói: “Cậu Tần, tiền cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Tần Cao Văn chỉ còn lại bước cuối cùng.
Dù biết rằng bước tiếp theo Tần Cao Văn sẽ chiếu tướng nhưng họ thấy anh đang giống như một con cá giãy chết mà thôi.
Đợi đến khi Tần Cao Văn đi xong bước này thì anh sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Câu này nên là tôi nói với ông mới phải”.
Ông ta trả lời ung dung: “Đừng lắm lời nữa, mau đi bước cuối cùng đi”.
Bước tiếp theo của Tần Cao Văn giống y như những gì mà họ tưởng tượng.

Ngoài cách đó ra anh cũng không còn cách nào khác.
Chiếu tướng!
Quân cờ đặt xuống.
“Tôi nói cậu nghe, nước cờ đó chẳng có tác dụng gì đâu!”
Ngay sau đó ông ta di chuyển quân sĩ qua một bên.

Tần Cao Văn chỉ còn lại một con xe nên trở thành công cốc.
Chu Thiên Phi để lộ vẻ đắc ý.
“Nhìn thấy chưa, đây chính là…”
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã phải dùng tay dụi mắt, rồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ.
Sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.
Vừa rồi Chu Thiên Phi đã bỏ qua một sự thật đáng sợ.


Đó là khả năng khiến ông ta rơi vào nước đường cùng không thể cứu vãn.
Những người khác còn chưa nhìn ra, chỉ có Chu Thiên Phi là để ý thấy chi tiết chí mạng này.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Chiếu tướng tiếp!”
Lần này thì anh dùng một quân tốt để chiếu tướng.
“Anh ta làm vậy có tác dụng gì không? Tướng đâu có chết?”
“Đúng vậy, tại sao anh ta lại phải nhọc công như vậy chứ”.
“Từ bỏ chẳng phải là xong rồi sao”.

Bất luận người xung quanh nói gì thì Tần Cao Văn vẫn vô cùng vững vàng và không hề bị dao động.
Chu Thiên Phi lại di chuyển quân sĩ qua một bên.
Xe của Tần Cao Văn tiếp tục di chuyển lên: “Chiếu tướng!”
Chu Thiên Phi siết chặt quân cờ trong tay để lộ vẻ ngạc nhiên.
Ông ta nhìn bàn cờ rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Tiếp đó, vẻ mặt đắc ý của ông ta đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi khủng khiếp.

Cơ thể ông ta khẽ run rẩy, mồ hôi rơi xuống cả bàn cờ.
Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Chu Thiên Phi có thể dễ dàng thoát được đòn chiếu tướng liên tiếp của Tần Cao Vă thì một lúc lâu sau Chu Thiên Phi vẫn không thể nào đi được nước cờ tiếp theo.
Sự kiên nhẫn của đám đông dần dần bị mài cạn.
Chu Thiên Phi, chuyện gì vậy?
“Ông Chu, nhanh đi nào!”
“Đúng vậy, ông Chu đừng dây dưa với tên đó nữa, ông sắp thắng rồi”.
“Ông Chu, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông”.

Mọi người xung quanh lầm bầm không ngớt, chỉ có Chu Thiên Phi là vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Một lúc lâu sau ông ta đặt quân cờ trong tay xuống.
“Tôi thua rồi!’
Ba từ mà giống như bom nổ dội xuống mặt hồ tạo lên vô vàn lớp sóng dữ.
Đám đông đứng ngây như phỗng.
Bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.
Chuyện đùa gì vậy?
Rõ ràng vừa rồi Chu Thiên Phi luôn chiếm ưu thế, người thua phải là Tần Cao Văn mới đúng.

Chắc chắn không thể có vấn đề gì với ông ấy được.
“Tiếp theo chỉ cần…”
Có một người đàn ông tóc bạc bên cạnh bước tới cầm một quân cờ lên.
Tay phải ông ta giơ trong không trung một hồi lâu nhưng vẫn không thể đặt quân cờ xuống được.
Không sai! Ván cờ này Chu Thiên Phi đã thua rồi
Lại có thêm vài người không tin vào chuyện tà ma vừa rồi nên cũng bước tới nhưng cuối cùng thì cũng phải bó tay.
Dù bọn họ có vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cờ của Tần Cao Văn bày ra.
Anh ấy thật sự đã chiến thắng.
Ai ai cũng nhìn anh với vẻ thất kinh.

Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật kinh người này.
Chu Thiên Phi là cao thủ của Hoa Hạ mà lại thua Tần Cao Văn.
Hơn nữa anh còn nhường cả xe, mã, pháo.
Đúng là mất mặt.
Mục đích ban đầu của Chu Thiên Phi là muốn sỉ nhục Tần Cao Văn, khiến anh mất mặt trước đám đông.

Nhưng cuối cùng thì ông ta đã tự tay tát vào mặt mình.
Ông ta cảm thấy mặt mình nóng ran.
Nhớ tới vụ cá cược trước đó, ông ta càng thêm phần khó chịu.

Nếu như thực hiện theo cá cược thì không biết chừng sẽ tới mức nào.
Công Tôn Bôn Đằng cũng ngây người.
Tần Cao Văn đúng là giỏi che giấu tài năng quá!.


Bình luận

Truyện đang đọc