BỐ Y QUAN ĐẠO

Trước khi đại hội toàn thể trung ương được khai màn, ủy ban kỷ luật trung ương đưa ra "báo cáo về vấn đề điều tra, thẩm tra, kỷ luật đồng chí Cẩu Thành!" với bộ chính trị trung ương. Báo cáo thông báo Cẩu Thành lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, vài tỷ nhân dân tệ, hơn nữa người này còn ném ra ngoài nhiều hạng mục cho người thân và con cháu, quấy nhiễu cạnh tranh công bằng, ngầm chiếm hữu vài tỷ nhân dân tệ của nhà nước.

Bộ chính trị trung ương họp mặt thảo luận về báo cáo của ủy ban kỷ luật trung ương, hơn nữa thường ủy bộ chính trị trung ương còn thông qua toàn bộ nội dung của báo cáo qua biểu quyết.

Sau khi thường ủy bộ chính trị trung ương họp mặt thì trung ương đưa tình huống của Cẩu Thành thông báo rộng rãi cho các cán bộ lãnh đạo lão thanh quốc gia, ai cũng tỏ ra giúp đỡ quyết định của trung ương.

Sau khi làm tốt tất cả công tác thì trung ương chính thức tuyên bố với bên ngoài tin tức Cẩu Thành vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và bị xử lý, tin tức này đưa ra làm cả nước chấn động, bên ngoài chú ý cao độ.

Trung ương khẩn cấp điều động cảnh sát và bộ đội phong tỏa tất cả các con đường ở thủ đô, bao vây tất cả cán bộ có xu hướng bỏ chạy. Đồng thời ủy ban kỷ luật trung ương thành lập tổ chuyên án để chiếm giữ thị ủy thủ đô, rõ ràng muốn xử lý nghiêm túc vấn đề của Cẩu Thành.

Ủy ban kỷ luật trung ương ra tay rất nhanh chóng, cục tổ chức trung ương cũng không chậm, hầu như đồng thời, cục tổ chức trung ương tuyên bố hủy bỏ hiệu lực mệnh lệnh của bí thư thị ủy thủ đô Cẩu Thành, trong đó thân phận ủy viên bộ chính trị cũng bị thủ tiêu, chỉ một đêm mà thủ đô biến thiên.

Thường ủy bộ chính trị quốc gia, phó chủ tịch nước Chiêm Giang Huy và thường ủy bộ chính trị, bí thư ủy ban kỷ luật Mạc Hồng Viễn cùng đến chủ trì hội nghị thường ủy mở rộng của thị ủy thủ đô, thông báo những vấn đề tương quan của Cẩu Thành.

Tỉnh Giang Nam, Trương Thanh Vân về Giang Nam được ba bốn ngày, ngay sau đó sẽ là hội nghị toàn thể của trung ương. Vào đúng thời điểm này thủ đô lại bùng ra tin tức quá lớn, điều này cũng làm cho nhóm cán bộ Giang Nam cảm thấy bất ổn.

Trương Thanh Vân về thủ đô và quay về, cuối cung sự kiện phát sinh, bên trong rốt cuộc có điều gì? Đây là điều nghị luận mà rất nhiều người muốn biết.

Truyền thông và công chúng đều dồn tất cả lực chú ý lên người Cẩu Thành, trong thể chế quan trường thì lại chú ý vấn đề khác. Gần đây có tiếng hô thay đổi ban ngành thủ đô, trong đó Trương Thanh Vân là người thu hút nhiều ánh mắt nhất.

Biệt thự văn phòng của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đang phê duyệt những văn kiện cải cách tổ chức của trưởng phòng tổ chức Hồng Nham. Hắn duỗi lưng mệt mỏi, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, vừa đúng chín giờ.

Thư ký Trần Gia Cường tiến vào thay một ly trà nóng, Trương Thanh Vân gật đầu với hắn rồi nói:

- Đây là trà Ung Bình đưa đến sao?

- Đúng vậy, bên kia mỗi năm đều đưa trà đến, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trần Gia Cường nói:

- Người đến tặng trà là một vị chủ nhiệm nào đó, nói là đến từ xã Lật Tử Bình.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Sao?

Sau khoảnh khắc chấn động thì hắn lại quay trở lại như thường, hắn gật đầu nói:

- Bọn họ rõ ràng là có tâm.

Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn khép hờ hai mắt, cảm giác ngọt ngào bùng lên đầu lưỡi, trong đầu Trương Thanh Vân hiện lên nhiều hình ảnh về Lật Tử Bình.

Ủy ban xã Lật Tử Bình chính là nơi Trương Thanh Vân bắt đầu sự nghiệp quan trường, khi đó hắn là một cán bộ cơ sở, là người lo về cây trà cho nhân dân. Lúc đó hắn quản lý cả khu vườn trà rộng lớn thuộc xã Lật Tử Bình.

Còn nữa, khu vườn trà Lật Tử Bình còn chứng kiến tình yêu đầu tiên của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân được điều về thị trấn và quay lại Lật Tử Bình làm công tác giao tiếp, lúc đó hắn cùng Cảnh Sương đến vườn trà. Bây giờ hắn uống trà Lật Tử Bình mà cảm thấy tất cả như còn hiện hữu trước mắt.

Bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng cao, có thể nói là xúc động trong lòng hắn ngày càng ít.

Ung Bình rõ ràng có một địa vị đặc thù trong lòng hắn, cán bộ Ung Bình bên kia mỗi năm đều dâng đặc sản, điều này cũng cho thấy tâm tư của bọn họ.

Lật Tử Bình là một xã nhỏ vùng núi, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không còn nhiều cơ hội được đến tham quan, nhưng uống trà đến từ Lật Tử Bình, khoảnh khắc này hắn chợt cảm khái, giống như tất cả không mất đi.

Chín giờ hai mươi tối, Trương Thanh Vân tiếp kiến Viên Thánh Sở trong phòng làm việc. Viên Thánh Sở đến mặc một bộ áo lạnh, nhìn qua thấy thần trí bất phàm, hắn vào cửa thì nói:

- Bí thư, năm nay khí hậu Giang Nam khá tốt, sau nhiều ngày nữa sẽ có nắng ấm, khí trời như vậy rất thích hợp để ra ngoài đạp thanh.

Trương Thanh Vân đứng lên, hai người bắt tay nhau, hắn nói:

- Nắng ấm là tốt, là khí trời phù hợp cho khách du lịch du ngoạn, đúng là thời điểm hoàng kim. Mùa này du lịch núi rừng ở Vũ Lăng chắc chắn sẽ phát triển rất tốt.

- Tôi nghe nói Vũ Lăng muốn phát triển hệ thống tàu lượn, tôi thấy điều này rất tốt, tỉnh cũng nên giúp đỡ bọn họ.

- Tôi và anh không mưu mà hợp, năm nay du lịch toàn tỉnh đều được nắm bắt, chính quyền cần phải cho ra chính sách nghiêng để phát triển, phải đề cao tính tích cực của mọi người.

Viên Thánh Sở nói.

- Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Giang Nam thì thấy các nghành nghề phát triển đèu dựa theo quy hoạch của chúng ta, tình thế có thể nói là rất khả quan. Đặc biệt là những thành phố như Hành Nam, những khu công nghiệp gia công phát triển rất nhanh, những năm qua Lĩnh Nam liên tục di dời xí nghiệp sang, tất nhiên sẽ kéo tăng trưởng kinh tế. Tôi đoán có lẽ cuối năm nay tổng giá trị quốc dân của Giang Nam chúng ta sẽ ngang tay với Giang Bắc.

Viên Thánh Sở nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cười cười không nói lời nào, khoảng cách giữa Giang Nam và Giang Bắc là không nhỏ, nhưng hắn cũng không nghi ngờ phán đoán của Viên Thánh Sở. Một nơi phát triển kinh tế nhanh, đi theo đúng quỹ đạo thì thường sẽ bùng ra tiềm lực kinh người.

Tình thế Giang Nam quá tốt, điều này là không thể nghi ngờ, bây giờ Giang Nam đã vào trong thời điểm tốt nhất trong lịch sử, và đây cũng là lúc triển khai kế hoạch lớn.

Giang Nam từ dân chúng bình thường đến quan viên, bây giờ sĩ khí rất tốt, giữa huyện và huyện phân tranh cao thấp, giữa thành phố và thành phố thi đua với nhau, mùi thuốc súng nồng nặc. Tuy cũng có quy luật trò chơi nhưng vì cạnh tranh mà toàn bộ Giang Nam mùa này tràn đầy sức sống.

Trương Thanh Vân rút thuốc châm lửa, hắn lại đưa cho Viên Thánh Sở một điếu. Viên Thánh Sở có chút sững sốt, hắn chuẩn bị khoát tay từ chối nhưng sau đó lại nhận. Trương Thanh Vân bật lửa đốt cho Viên Thánh Sở, lúc này Viên Thánh Sở hít vào một hơi, sau đó là ho khan.

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Hút thuốc làm gì căng thẳng như anh? Anh hút như vậy không ho mới là lạ.

Viên Thánh Sở cười cười nói:

- Thứ này tôi không học được, mỗi lần nếm thử đều cực kỳ khốn khổ.

Trương Thanh Vân không nói lời nào, hán chỉ tùy tiện hút thuốc, sương khói lượn lờ, suy nghĩ của Trương Thanh Vân cũng bùng phát như khói thuốc.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi Giang Nam rối loạn và đứng lên, cuối cùng đã đi đế thời điểm tốt đẹp. Từ sâu trong lòng Trương Thanh Vân vẫn rất muốn ở lại Giang Nam hưởng phúc vài năm.

Bây giờ tình thế ở Giang Nam rất tốt, Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam cũng cực kỳ thành thạo, hắn có lòng tin, khi nhiệm kỳ mới tiến đến, Giang Nam sẽ có diện mạo hoàn toàn mới. Lúc đó Trương Thanh Vân sẽ thu hoạch được những thành quả không thẹn với lương tâm.

Đáng tiếc là Trương Thanh Vân được chú định không phải là người an nhàn, tổ chức cũng không muốn cho hắn an nhàn. Bây giờ Giang Nam không còn gì phải lo, như vậy vẫn còn cương vị chờ hắn, hắn đã được chú định sẽ phải phấn đấu mệt nhọc.

Nếu nhìn chung con đường làm quan của Trương Thanh Vân thì thường tiến về phía trước, hắn hầu như đều vượt qua mọi chông gai, nơi nào có khó khăn thường sẽ có hắn xuất hiện. Nếu địa phương nào đó thuận lợi thì hắn sẽ được điều đến một địa phương khác khó khăn hơn, tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Đoạn đường này nhấp nhô, Trương Thanh Vân từng bước cẩn trọng, không thể không nói con đường làm quan của hắn rất mạo hiểm, biết đâu nếu đi nhầm một bước sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.

May mà nhiều năm qua Trương Thanh Vân với ý chí và trí tuệ của mình vẫn chưa phạm sai lầm gì lớn, hắn có gan phấn đấu, cực kỳ cẩn trọng và cẩn thận.

Trương Thanh Vân có thể đi đến bước này, ngoài sự cố gắng chủ quan của hắn thì vận may cũng chiếm một tỷ trọng rất lớn. Thực tế Trương Thanh Vân từ một quan viên cấp thôn lên đến cấp bậc lãnh đạo một tỉnh, như vậy cũng coi là một kỳ tích truyền kỳ.

Sáng tạo kỳ tích thì phải có rất nhiều vấn đề ngẫu nhiên, mà những nhân tố ngẫu nhiên đó không phải là thứ Trương Thanh Vân có thể khống chế.

Rời khỏi Giang Nam thì Trương Thanh Vân lập tức đâm đầu vào một thủ đô sâu không thể dò, thủ đô là trung tâm kinh tế chính trị của đất nước, làm quan phụ mẫu nơi đó có thể nói là thu hút tất cả ánh mắt các vùng.

Đặc biệt là vào thời điểm phi thương thế này, thủ đô đang ở vào thời điểm rối loạn, Trương Thanh Vân đến nhận chức là khảo nghiệm gian khổ, cực kỳ khó ra tay.

Thủ đô nông sâu thế nào? Chỉ sợ khó ai nói cho rõ ràng. Trương Thanh Vân lần này đến thủ đô chính là lao đầu vào vòng nước xoáy, hắn có thể đứng vững sao?

Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn bóp đầu thuốc, bắt đầu dạo bước trong phòng.

Viên Thánh Sở ở bên cạnh bảo trì sự trầm mặc, hắn là nhân vật mấu chốt của Hải phái, tất nhiên không thể không biết chuyện xảy ra ở thủ đô. Hắn không những biết rõ, sợ rằng còn biết nhiều hơn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân phải rời khỏi Giang Nam, Viên Thánh Sở trở thành bà vợ vắng chồng, thời cơ bộc lộ tài hoa đã đến.

Nhưng không biết vì sao vào thời điểm này tâm tình Viên Thánh Sở cực kỳ phức tạp, hắn và Trương Thanh Vân hợp tác không phải dài, trong đó có nhiều vấn đề phi thường, nhưng có một điều phải thừa nhận.

Trương Thanh Vân công tác tuyệt đối vô tư, có tình yêu với Giang Nam, làm cho bất kỳ kẻ nào cũng phải thán phục

Bình luận

Truyện đang đọc