BỐ Y QUAN ĐẠO

Năm qua rất nhanh, tết âm lịch cũng trôi qua vùn vụt, cuối cùng cũng đên ngày ông bà Trương Đức Giang phải quay về Ung Bình. Trong thị trấn nhỏ ở Ung Bình hai ông bà có rất nhiều hoạt động, cùng đánh bài với bạn bè, cùng đánh cờ, cùng đi bộ, tập dưỡng sinh...Thời gian cũng có ý nghĩa nhiều hơn. Thành Đô là thành phố lớn, hai ông bà cũng không quen với cuộc sống nơi đây.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy hỗ thẹn, mình bề bộn công tác cũng không sắp xếp cho cha mẹ tham gia những hoạt động bổ ích. Hơn nữa khu Ung Cảnh phần lớn đều là người trẻ tuổi, tình huống buồn tẻ cũng là khách quan với hai người đã có tuổi, thấy cha mẹ kiên trì thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết chở hai người đến nhà ga quay về Ung Bình.

Trước khi đi Doãn Tố Nga đỏ mắt không muốn rời con, cuối cùng Trương Thanh Vân và Trương Đức Giang hợp lực khuyên bảo thì bà mới lưu luyến lên tàu.

Về đến nhà Trương Thanh Vân cũng bề bộn chuyện chúc tết, Hà Khôn bên kia bắt buộc phải đi, thư ký Dương là thủ trưởng trực tiếp nên cũng phải đi.

Trương Thanh Vân cũng phải đến chúc tết bí thư Hoàng, nếu bỏ qua quan hệ đồng sự với Hoàng Diêu thì vấn đề tăng chức của Trương Thanh Vân cũng liên quan đến bí thư Hoàng. Rõ ràng kỳ vọng của bí thư Hoàng đối với Trương Thanh Vân là rất lớn, nếu không thì ngày đó lão cũng chẳng cần phải hạ cửa sổ xe xuống để nói chuyện.

Còn có cả Vi Cường, quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Vi Cường là không tệ, Vi Trung Quốc nằm ở tuyến thị ủy, Trương Thanh Vân đến thăm thì có chút mạo muội nhưng cũng bắt buộc phải đường đột. Trương Thanh Vân một phần vì Vi Cường, một phần cũng muốn gặp mặt cha mẹ Vi Cường.

Sau khi hẹn đúng thời điểm, sáu giờ chiều Trương Thanh Vân lái xe qua khu nhà bí thư Hoàng, khi đến trước cửa vì không có giấy thông hành nên không thể nào đi qua cổng bảo vệ. Trương Thanh Vân dừng xe mới phát hiện trước cổng có ba bốn chiếc xe rơi vào tình cảnh giống mình, vì không có giấy thông hành nên không được vào.

Trương Thanh Vân nhìn biển số xe, rõ ràng đều là xe huyện ủy, có lẽ cùng muốn đến biếu xén quà tết như mình.

Trương Thanh Vân hạ cửa xe xuống, hắn lấy điện thoại chuẩn bị gọi thì một bảo vệ đi đến trước mặt cúi chào nói:

- Xin hỏi anh có phải là chủ nhiệm Trương phòng giám sát không? nguồn TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân gật đầu, người bảo vệ dùng giọng khách khí nói:

- Xe của anh có thể trực tiếp tiến vào, bí thư Hoàng ở nhà số tám!

- Tốt, cảm ơn anh!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, nhưng trong lòng nghĩ đến tâm tư nhẵn nhụi của Hoàng Diêu, chắc chắn nàng đã thông báo cho đám bảo vệ biết biển số xe của mình.

Trương Thanh Vân khởi động xe, vì có vài chiếc xe đứng chắn phía trước nên tiến lên rất chậm. Khi vượt qua chiếc Audi màu đen thì Trương Thanh Vân nhìn thấy biển số xe thành phố Vũ Đức, cửa sổ cũng hạ xuống, hắn không nhịn được phải liếc mắt nhìn.

Trên xe có hai người một già một trẻ, người còn trẻ không phải là Lý Phong Sơn sao? Trương Thanh Vân vội vàng gọi một tiếng anh Lý.

Lý Phong Sơn chợt ngẩng đầu, khi thấy Trương Thanh Vân thì ánh mắt Lý Phong Sơn sáng rực lên. Khi Lý Phong Sơn muốn tiến lên chào hỏi thì một bảo vệ đã đi ra nhắc nhở Trương Thanh Vân không được chắn ngang cổng chính.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn lấy một tấm danh thiếp đưa cho Lý Phong Sơn rồi nói:

- Ngày mai gọi điện thoại cho tôi, chúng ta sẽ gặp mặt.

Trương Thanh Vân nói xong thì gật đầu rồi chậm rãi lái xe vào cổng.

Lý Phong Sơn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn xe Trương Thanh Vân mãi đến khi khuất bóng. Rõ ràng hắn cảm thấy rất hiếu kỳ không biêt vì sao Trương Thanh Vân lại được đi vào khu nhà tỉnh ủy dễ dàng như vậy.

- Phong Sơn, người thanh niên vừa rồi là công tử nhà ai, hai người rất quen thuộc sao?

Trên xe là một người đàn ông đã có tuổi, là chú của Lý Phong Sơn, sau nhiệm kỳ mới được chuyển về thị ủy Vũ Đức giữ chức trưởng phòng tổ chức.

Lý Phong Sơn lắc đầu, hắn lại mở cửa sổ xe nói chuyện với người bảo vệ:

- Đồng chí, xin hỏi người vừa chạy chiếc xe kia là lãnh đạo bộ môn nào?

Không đợi người bảo vệ kịp mở lời thì chú của Lý Phong Sơn đã ồ lên một tiếng rồi nói:

- Phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy sao?

Thì ra người này nhìn thấy danh thiếp trên tay Lý Phong Sơn.

Lý Phong Sơn hít vào một luồng khí lạnh, trong lòng thầm khiếp sợ tốc độ đề bạt của Trương Thanh Vân. Hai năm trước khi được gặp thì Trương Thanh Vân mới chỉ là cán bộ cấp khoa, lúc này đã vào tỉnh ủy, hơn nữa còn là lãnh đạo phòng giám sát, tốc độ thăng quan sao lại kinh người như vậy?

- Chú, nếu không có gì thì ngài mai chúng ta hẹn Thanh Vân dùng cơm nhé? Trước đây hắn chính là thư ký của Lệ Cương ở Ung Bình.

Lý Phong Sơn nói.

- Sao?

Chú của Lý Phong Sơn chợt dựng mày, Lệ Cương mới đi Ung Bình được vài năm, không ngờ thư ký của Lệ Cương đã trở thành phó chủ nhiệm phòng giám sát, không phải quá mức tưởng tượng rồi sao? Nhưng dù sao lão cũng là lão quan trường, cũng biết người ta chắc chắn có bối cảnh thâm sâu. Không ngờ đứa cháu Lý Phong Sơn này vào đúng thời điểm quan trọng lại có được một người bạn rất có tác dụng, tất nhiên sẽ đồng ý với đề nghị của Lý Phong Sơn.

Trương Thanh Vân lái xe vào khu nhà số tám, sau khi xuống xe thì nhấn chuông cửa, khoảnh khắc sau Hoàng Diêu đã tự mình tiến ra mở cửa.

- Chủ nhiệm Trương, ha ha! Chúc mừng năm mới, vào nhà thôi!

Hoàng Diêu nở nụ cười dí dỏm.

Trương Thanh Vân nhướng mày, khi thấy Hoàng Diêu nở nụ cười kỳ quái thì vội hỏi:

- Sao vậy? Bí thư Hoàng còn đang tiếp khách à?

- Không, không có, vào đi, trong nhà cũng có vài người.

Hoàng Diêu nói.

Trương Thanh Vân theo Hoàng Diêu vào cửa, đi đến phòng khách thì không thấy bí thư Hoàng. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân lại choáng váng đầu óc, trong phòng khách có một vị bồ tát, đó không phải là cô gái Tuyết Phương mình đã gặp ở thủ đô sao? bên cạnh nàng chính là Quách Vũ, là bạn trai của Hoàng Diêu.

Quách Vũ nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng đứng lên nói:

- Sáng nay Dao Dao nói anh sẽ đến, nhưng sao anh đến muộn thế?

Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Quách Vũ, hắn cũng không dám khinh thường người này. Hắn lén nhìn qua Hoàng Diêu, hắn biết Quách Vũ lúc này đang làm ở văn phòng quốc hội, tuy cấp bậc chỉ là phó phòng nhưng rõ ràng danh tiếng lớn hơn Trương Thanh Vân hắn rất nhiều, tiền đồ quả nhiên là vô hạn.

- Tôi cũng đang bất ngờ vì tinh thần sảng khoái của đồng chí Hoàng Diêu ngày hôm nay, không ngờ trong nhà có khách quý.

Trương Thanh Vân cười nói, trong phòng khách không có trưởng bối, vì vậy hắn không nhịn được phải nói một câu vui đùa.

Quách Vũ là người không đơn giản, đầu tiên là gia thế không đơn giản, hơn nữa hắn lại không có sự kiêu ngạo như đám con nhà quan khác, điều này rất đáng quý. Nhưng Trương Thanh Vân cũng chỉ dám cẩn thận kết giao với những người thế này mà thôi, vì Lệ Cương chính là vết xe đổ trước đó.

Trương Thanh Vân vừa chào hỏi Quách Vũ vừa khẽ liếc mắt về phía Tuyết Phương, hắn nhớ rất rõ tên nàng, Quách Tuyết Phương. Hắn cũng không biết nàng và Quách Vũ ai lớn hơn ai, nhưng nhất định hai người là anh chị em.

Quách Tuyết Phương nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt trở nên rất khó coi, nàng chỉ trừng mắt lạnh lẽo. Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, hắn không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ người phụ nữ này bắt đền người bạn trai, mà đầu sỏ của tất cả mọi chuyện chính là Triệu Truyền.

- Chào Quách tiểu thư, không ngờ có thể gặp cô ở Giang Nam!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói với Quách Tuyết Phương.

- Hừ!

Quách Tuyết Phương hừ một tiếng, nàng đứng dậy mà vẻ mặt tái xanh. Quách Vũ vộ vàng ho khan vài tiếng, Hoàng Diêu thấy tình hình không đúng cũng đến kéo tay Quách Tuyết Phương nói:

- Chị Phương, chúng ta lên phòng xem những gì anh Vũ đã mua vào sáng nay nhé.

Hoàng Diêu nói xong thì nắm tay Quách Tuyết Phương đi lên lầu.

Quách Tuyết Phương rõ ràng không muốn lên lầu, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cặp mắt muốn phun lửa. Trương Thanh Vân rất xấu hổ, nếu biết đến đây sẽ gặp phải vị bồ tát này thì đánh chết cũng không đến.

- Ha ha, Thanh Vân, chị của em tính tình như vậy đấy, mong anh lượng thứ, lượng thứ...

Quách Vũ cười nói.

Trương Thanh Vân thầm mắng con bà nó ở trong lòng nhưng vẻ mặt lại giả vờ không sao mà gật đầu với Quách Vũ. Hắn lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đến Hoàng gia đã lâu mà ngoài việc nhìn thấy bảo mẫu thì hình như không thấy bà chủ nhà.

- Thanh Vân, chúng ta vào phòng làm việc ngồi nói chuyện, chú Hoàng đang đọc sách ở bên đó.

Quách Vũ nói.

Trương Thanh Vân chợt khựng người, hắn định nói vài lời không phù hợp thì thấy vẻ mặt Quách Vũ rất thản nhiên, có lẽ đã được bí thư Hoàng căn dặn, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.

Phòng làm việc của Hoàng Tung Sơn rất lớn, rất có hương vị cổ kính, trong phòng đều là những vật dụng bằng gỗ. Bàn trà được chạm khắc từ gỗ làm phòng làm việc trở nên giống như một phòng sách, nhưng trong phòng có hơi bề bộn, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Quách Vũ dẫn Trương Thanh Vân vào phòng, lúc này Hoàng Tân Quyền đang đọc sách, trong tay là ly trà nóng, bộ dạng rất chuyên chú. Quách Vũ và Trương Thanh Vân cũng không dám làm ảnh hưởng đến Hoàng Tân Quyền, cả hai cứ đứng yên trước cửa.

- Các anh đã đến rồi à?

Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới phát hiện cửa được mở ra, lão ngẩng đầu dùng giọng tự nhiên nói:

- Vào trong ngồi.

Hoàng Tân Quyền vừa nói vừa đặt quyển sách trên tay xuống, Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt, là Tằng Văn Chính Công Gia Thư.

- Mỗi năm cứ đến tết là lại dụng đến vấn đề lễ mừng, người muốn đến nhà tôi quà cáp cũng rất nhiều nhưng bình thường cũng không ai dám, bọn họ đều biết rõ tôi không thích quà cáp. Cậu đã biết rõ trên núi có hổ mà vẫn tiến lên sao?

Hoàng Tân Quyền nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.

- Cũng không dám nói là quà cáp, chẳng qua chỉ đến thăm bí thư Hoàng, tùy tiện đưa theo ít đặc sản trong huyện Ung Bình, cũng không có gì đáng quý!

Trương Thanh Vân nói.

Hoàng Tân Quyền hơi híp mắt, vài tháng không gặp mà lão phát hiện ra sự thay đổi của Trương Thanh Vân. Sau đó lão lấy mắt kính xuống dụi dụi hai mắt rồi ngáp một cái.

- Đã gặp Tuyết Phương chưa? Con bé hơi náo động nhưng thấy một ông lão như tôi ở một mình rất đáng thương, vì vậy đến đây ở với tôi vài tháng.

Hoàng Tân Quyền nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt chấn động, Hoàng Tân Quyền không có vợ sao? Vấn đề này cũng không thấy nhiều lắm ở các lãnh đạo. Hơn nữa nghe nói Hoàng Tân Quyền rất có bối cảnh, vậy rốt cuộc lão là người thế nào? Trước kia Trương Thanh Vân cho rằng Hoàng Tân Quyền dựa vào Quách gia nhưng xem ra tình hình lúc này cũng có chút biến đổi, rõ ràng Hoàng Tân Quyền cũng có chút lai lịch.

Hoàng Tân Quyền nói chuyện thì Quách Vũ lại pha trà, bầu không khí trong nhà đột nhiên được kéo dãn và có chút hương vị gia đình. Trương Thanh Vân càng trò chuyện càng tốt, càng cảm thấy Hoàng Tân Quyền không phải đơn giản.

Trong lúc nói chuyện Trương Thanh Vân cũng không dám đả động đến công tác, căn bản chỉ nói về sách. Trương Thanh Vân cảm thấy mình hình như không phải đang nói chuyện với một phó bí thư đảng ủy mà giống như một giáo sư đại học.

Chốc chốc Quách Vũ lại chen vào vài câu, có thể thấy được sự tự nhiên của Quách Vũ khi đối diện với cha vợ, hắn cũng không quá thận trọng. Sau khi nói chuyện một giờ thì Trương Thanh Vân thấy thời gian đã đủ, vì vậy hắn đứng dậy dùng giọng uyển chuyển nói lời cáo từ.

Hoàng Tân Quyền cũng không cưỡng ép Trương Thanh Vân ở lại, lão chỉ nói sau này đến chúc tết cũng đừng đưa vật gì đến nhà. Trương Thanh Vân đi ra khỏi căn nhà số tám, hắn thở dài một hơi. Hà Khôn cũng ở trong đây, hắn cũng phải lợi dụng cơ hội đến chúc tết mới được.

Khi Trương Thanh Vân đi vào bãi đậu xe thì chợt choáng váng mặt mày, Tuyết Phương đang đứng bên cạnh xe của hắn, đang trừng mắt hạnh nhìn hắn.

- Chào Quách tiểu thư!

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Cô ra ngoài tản bộ sao?

- Hừ!

Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng, bộ dáng của nàng rất cao, Trương Thanh Vân đối mặt cũng cảm thấy người phụ nữ này thật sự cao ráo. Hơn nữa Tuyết Phương lại đeo giày cao gót, nếu Trương Thanh Vân muốn ngang hàng thì rõ ràng phải cắt đầu đinh.

Vóc dáng của Trương Thanh Vân cũng tính là cao ráo, nếu là đàn ông khác đứng đối diện với Quách Tuyết Phương thì rất xấu hổ.

- Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua sao? Anh thật sự cho rằng chính mình là con rể nhà họ Triệu rồi à? Sao không biết dùng gương soi lại mặt chính mình.

Tuyết Phương đột nhiên tức giận, nàng lớn tiếng nói với Trương Thanh Vân.

Vốn Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trong lòng có chút lo lắng nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng chanh chua của Tuyết Phương thì biết càng mắng càng khó nghe. Lúc này hắn cũng căn bản không quan tâm cái gì là Quách tiểu thư, vẻ mặt hắn chợt lạnh tanh, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói:

- Tránh ra!

- Sao?

Quách Tuyết Phương tức giận, bàn chân nàng căn bản không di chuyển, nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân, ánh mắt muốn phun lửa.

Trương Thanh Vân khẽ nhắm mắt, hắn tiến lên rồi nói:

- Cô thử nghĩ lại xem, nếu cô không phải là người họ Quách, không phải trong nhà có chút thế lực thì cô căn bản không có tư cách đứng đây gào thét. Nghe nói Quách gia là đại gia tộc, tất cả những người phụ nữ đều được giáo dục rất tốt, như vậy người khác mới thật sự cảm nhận được một Quách gia tài giỏi.

Trương Thanh Vân nói xong những lời như vậy thì lập tức trừng mắt quát:

- Tránh ra.

- Anh!

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương lập tức trở nên đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nàng bị người khác chế nhạo thế này, vì vậy mà cảm giác cực kỳ tức giận, xấu hổ và kinh hoàng cùng bùng lên đầu. Nàng đang cố gắng cưỡng ép thì nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trương Thanh Vân rất khủng bố như thần sấm, vì vậy nàng không tự chủ được phải tránh ra vài bước.

Trương Thanh Vân cũng không thèm nhìn Quách Tuyết Phương, hắn chuẩn bị dùng tay mở cửa xe, Quách Tuyết Phương đột nhiên chạy đến không cho hắn mở. Lúc này mắt nàng đã đỏ bừng, lệ đã đầy mặt, Trương Thanh Vân thấy tình cảnh không đúng, đây là địa phương gì? Nếu quá mức chọc giận Tuyết Phương thì hậu quả sẽ khó thể tưởng tượng nổi.

Trương Thanh Vân cũng bất chấp suy nghĩ nhiều thứ như vậy, thấy Tuyết Phương giữ cửa xe quá chặt thì lập tức chọc lét nàng, Tuyết Phương chợt ngứa ngáy và buông tay. Trương Thanh Vân thuận thế đẩy nàng vào xe, sau đó đóng cửa lại.

Cách âm trong xe rất tốt, bên ngoài không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Trương Thanh Vân vội vàng khởi động xe chạy thẳng ra ngoài.

Một lúc lâu sau Quách Tuyết Phương mới kịp phản ứng, sau đó nàng kinh hoàng, phía trước vang lên giọng nói lạnh lùng như băng của Trương Thanh Vân:

- Không phải cô nói sẽ chẳng bỏ qua cho tôi sao? Nơi đây không phải địa phương nói chuyện, cô câm miệng lại cho tôi. Muốn đánh nhau thì tôi chở cô ra ngoại thành, tha hồ!

Quách Tuyết Phương tức giận đến mức bờ môi đào phát lạnh, bộ ngực liên tục phập phồng, môi liên tục mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì. Trương Thanh Vân giẫm mạnh chân ga, một tiếng bốp vang lên, đầu Tuyết Phương đụng phải ghế trước, chỉ cần nghe âm thanh cũng biết đập đầu không nhẹ.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy sướng tê người, phải giáo dục Quách Tuyết Phương này thật đàng hoàng, như vậy mới có được chút danh dự. Chỉ cần nhìn bộ dạng muốn chết muốn sống của nàng khi nãy thì Trương Thanh Vân mới biết trong đại gia tộc có người phụ nữ ngực to nhưng không não.

Trương Thanh Vân chạy xe càng nhanh thì Quách Tuyết Phương cũng dần tỉnh táo lại, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã đến vùng núi hoang vắng nào rồi. Lúc này sắc trời cũng dần tối, trong lòng nàng cung có chút sợ hãi, vài lần muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy ngại, lời nói mắc nghẹn trong cuống họng.

Trương Thanh Vân nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy ánh mắt và vẻ mặt Quách Tuyết Phương, rõ ràng đã có chút hạ hỏa. Hắn chạy qua quận Phong Sơn, đi xuống quốc lộ, đi quan câu lạc bộ Golf Huyền Vũ, sau đó mới đến một công viên, xe dừng lại.

Trương Thanh Vân cởi dây an toàn, hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Đến rồi!

Trương Thanh Vân mở lời nửa ngày mà không thấy động tĩnh gì ở phía sau, hắn xuống xe mở cửa sau thì thấy Quách Tuyết Phương đã buộc dây an toàn như gói bánh chưng, tay muốn mở nhưng không ra.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, dây an toàn phía sau có lực đàn hồi, rõ ràng Quách Tuyết Phương uốn éo vùng vẫy mới tạo ra tình cảnh như lúc này.

Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng, hắn cũng không có ý muốn giúp đỡ mà dùng ánh mắt giống như đang nhìn khỉ.

- Anh!

Cặp lông mày của Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng nhíu lại, nàng nhịn không được phải ngẩng đầu, sắp nổi giận đến nơi.

- Không mở được thì cũng không sao, xe trong nước đúng là rất tốt, độ an toàn cao, rõ ràng có thể ngăn cản những hành khách có tư tưởng bạo lực. Chúng ta cứ nói chuyện với nhau trong tình cảnh này cũng được.

Trương Thanh Vân nói, trong lòng sướng tê tái, Quách Tuyết Phương rõ ràng rất chật vật, hắn đúng là tài trí hơn người.

Quách Tuyết Phương không lên tiếng nhưng liều mạng giãy dụa, càng giãy càng lắc lư. Trương Thanh Vân cũng không dám để lâu, hắn tiến lên nhấn tay vào phần dây an toàn ở eo Quách Tuyết Phương, sau đó lại kéo ra. Dây an toàn được cởi bỏ lập tức giựt ngược trở về, hơn nữa còn kéo theo vài sợi tóc của Quách Tuyết Phương.

Trương Thanh Vân lui người về phía sau rồi á một tiếng, Quách Tuyết Phương vùng vẫy quá mạnh mà không còn bị dây an toàn giữ lấy người nên đập vai lên cánh cửa, nàng đau đến mức ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng không nhịn được phải khóc rống lên.

Tình cảnh phụ nữ khóc thường rất có uy lực, Trương Thanh Vân cũng rất sợ chiêu này nhưng hôm nay là ngoại lệ. Quách Tuyết Phương khóc thì Trương Thanh Vân đứng ngoài xa nhìn nàng, ánh mắt rất hào hứng.

- Ôi, thời gian cũng không còn nhiều, tối nay lại có hẹn, nếu cô không nói gì thì chúng ta quay về thôi.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Quách Tuyết Phương đột nhiên ngẩng đầu, nàng cắn răng nhưng vì bả vai đau nhức mà đơn giản không đứng lên. Trong lòng nàng rất hận Trương Thanh Vân là đàn ông không phong độ, không có giáo dục, không hiểu lễ nghĩa, nhưng dưới tình huống này nàng cũng chỉ biết thầm oán hận mà thôi.

Vì trải qua tình cảnh vừa rồi nên Quách Tuyết Phương biết rõ Trương Thanh Vân là loại người không biết thương hoa tiếc ngọc, nếu muốn chọc giận hắn thì có thể sẽ lái xe đến một vùng rừng núi hoang vu ném mình ở đấy. Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây mà thầm rùng mình, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Hai người không nói gì, Trương Thanh Vân lại tự tìm chỗ ngồi xuống. Hắn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bảo Quách Tuyết Phương ngồi xuống, sau đó rút một điếu thuốc rồi châm lửa.

Quách Tuyết Phương dùng tay giữ chặt bờ vai, dưới chân cũng có hơi lảo đảo, mái tóc rối loạn, bộ dạng này chính là tiêu chuẩn của một người phụ nữ vừa "có chút gì đó". May mà Trương Thanh Vân quần áo chỉnh tề nếu không người qua đường sẽ nghi ngờ hắn vừa rồi có một vài hoạt động chân tay, dù sao lúc này trời cũng đã tối, nơi đây cũng hoang vắng.

Quách Tuyết Phương ngồi đối diện với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải lén đưa mắt nhìn nàng. Một người đẹp lại trở nên như thế này, đúng là một cái giá lớn cho một người phụ nữ chanh chua.

Bình luận

Truyện đang đọc