BỐ Y QUAN ĐẠO

Tối đến, Trương Thanh Vân mở hội nghị lấy ý kiến ở Hoàng Liên Kiều, có lãnh đạo của Hoàng Liên Kiều, Trường Thê Ải, Trần Khang Tiến phòng nông nghiệp, còn có cả hai vị nghiên cứu viên sở nông nghiệp tỉnh và những kỹ thuật viên nòng cốt của phòng nông nghiệp.

Khi hội nghị được bắt đầu thì phó chủ tịch Khương Vĩ chủ quản khu dược liệu cũng chạy đến nơi tham gia.

Bầu không khí hội nghị ngay từ đầu đã trở nên căng thẳng, chủ yếu là các vấn đề liên quan đến tài chính. Vườn ươm và khu dược liệu đều cần tài chính, dân chúng không thể nào gánh trọn trách nhiệm nông sản phẩm, cần có sự giúp đỡ từ chính quyền. Khi toàn bộ cầu đường xung quanh khu dược liệu được hoàn thành thì vẫn còn thiếu đơn vị thi công hơn một triệu. Ngay sau đó là rạp che lớn nhất cho khu căn cứ cây giống sẽ được xây dựng, chưa tính đến vấn đề phòng thí nghiệm và các hạng mục liên quan sẽ được phát động, tài chính cần bỏ ra là khá nhiều.

- Bí thư, số tiền này chúng ta cũng có thể tạm thời hòa hoãn lại, nhưng công trình thủy lợi thì không thể.

Khương Vĩ thả bút trong tay xuống nói.

Trương Thanh Vân nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng họp mà không nói câu nào, những lời mà Khương Vĩ đã nói ra hắn đã nghe không ít hơn mười lần vào ngày hôm nay.

- Chuyện công trình thủy lợi sẽ bị mắc cạn là kẻ nào nói huyên thuyên ra ngoài, vì sao tất cả mọi người đều biết?

Trương Thanh Vân nói.

Phòng họp trở nên yên tĩnh, cũng không ai dám thở mạnh. Dư Phương khẽ đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng bàn tay cũng vã mồ hôi. Không ngờ người này lại uy nghiêm như vậy làm người ta cảm thấy căng thẳng không hiểu nguyên nhân, rõ ràng khác biệt quá xa so với những biểu hiện bình thường.

- Sao không ai nói? Một đồng tiền chẳng lẽ là anh hùng hảo hán sao?

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói:

- Dân chúng vừa mới có được tính tích cực, bây giờ lại thấy mưa gió sao?

- Chiều nay tôi vẫn còn cảm thấy rất vui, khi thấy bí thư Hạ và bí thư Ngũ tranh giành giống cây thì tôi nghĩ rằng tính tích cực của các anh là rất cao, ai ngờ tình hình vốn không phải như vậy. Các anh cần phải xem xét lai, binh cần tinh mà không cần nhiều, các anh phải lĩnh ngộ sâu sắc vào cho tôi.

Đúng lúc này Trương Thanh Vân tiếp tục cao giọng nói:

- Còn các anh thì sao? Các anh còn không vững vàng, sợ này sợ nọ, thiếu tự tin, lo đầu sợ đuôi, nhân dân thấy bộ dạng của các anh như vậy thì tin vào ai?

Mọi người đều rùng mình, đều ngẩng đầu lên, Trương Thanh Vân nói:

- Là cán bộ đảng viên thì phải không sợ mưa gió, phải có dũng khí chiến thắng tất cả khó khăn, đặc biệt là phải có lòng tiểu ngãi

- Tang Chương chúng ta đã có lịch sử lâu đời, nếu muốn thay đổi thế cục trước mặt thì tất cả phải vươn vai khỏi mặt nước, phải ổn định.

- Toàn bộ huyện Tang Chương từ cao xuống thấp phải đồng tâm hiệp lực, phải tạo ra sức mạnh như thành đồng, như vậy còn có thứ khó khăn gì không nắm bắt được? Chúng ta phải đánh văng nghèo khó ra phía sau, đầu tiên muốn xây dựng và phát triển Tang Chương thì trước hết phải biết tự lực cánh sinh.

Trương Thanh Vân càng nói càng kích động, giọng điệu lưu loát, không dừng lại ở chỗ nào. Những câu chém đinh chặt sắt của hắn đã được mọi người bên dưới tiếp nhận, sĩ khí tất cả đều chấn động.

Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người, thân thể của hắn giống như đã cao lớn lên rất nhiều, giống như một vị tướng đang điều khiển quân sĩ:

- Lúc này tôi chính thức tuyên bố bắt đầu hạng mục công trình thủy lợi, bổ nhiệm phó chủ tịch Khương làm chủ nhiệm, phó chủ tịch Trần làm phó chủ nhiệm, những nhân viên công trình khác gồm có...

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn đảo mắt về phía đám người Hạ Triêu Tùng rồi báo danh từng người.

Tất cả mọi người vừa run sợ vừa kinh ngạc, tất cả đều không tự chủ được phải đứng lên. Trương Thanh Vân tiếp tục nói lớn:

- Tất cả tài chính cần thiết để khởi động công trình thủy lợi sẽ được tôi chỉ thị trưởng phòng tài chính Trần Tập Khoa thỏa mãn cho các anh. Nhưng vấn đề nhân công lao động thì tất cả các thôn xã phải tự mình giải quyết.

- Tan họp!

Không đợi mọi người đáp lại, Trương Thanh Vân đã tuyên bố tan họp, sau đó hắn lập tức bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Trương Thanh Vân lên xe, Cảnh Chiến thấy vẻ mặt hắn không được tốt thì lái xe rất chậm. Vương Chiêm Dân ngồi ở ghế lái phụ, hắn liên tục đảo mắt nhìn ra phía sau, muốn nói lại thôi.

Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, hắn hít mùi hương bùn đất ở bên ngoài rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói:

- Thư ký Vương, có chuyện gì cứ nói.

Vương Chiêm Dân hơi giật mình, hắn nói:

- Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Bân đã truyền tin đến, phó chủ tịch thành phố Nhiễm (phó chủ tịch thường vụ kiêm cục trưởng cục du lịch) tự mình gọi điện thoại tới, anh ấy dùng những từ rất nghiêm khắc hỏi vì sao anh không tự mình lên tham gia hội nghị thị ủy.

- Ừ!

Trương Thanh Vân khẽ ừ một tiếng, hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lâu sau mới nói:

- Còn gì nữa không?

Vương Chiêm Dân chợt ngẩn ngơ, tuy hắn mới ở cùng Trương Thanh Vân được hai ngày nhưng đã biết được sự lợi hại của người này. Nhưng Nhiễm Hồng Đông tự gọi điện thoại đến mở lời mà Trương Thanh Vân vẫn làm ngơ như không, trong toàn thành phố Vũ Lăng sợ rằng có rất ít bí thư huyện ủy nào trâu bò thế này.

Nhiễm Hồng Đông tuyệt đối là nhân vật có thực quyền ở Vũ Lăng, hắn tự mình là thường ủy, đồng thời cũng là lãnh đạo cục du lịch. Tuyến dưới có rất nhiều cán bộ xem phó chủ tịch Nhiễm ngang bằng với bí thư Tạ và chủ tịch Âu, một nhân vật như vậy mà Trương Thanh Vân không thèm quan tâm sao?

Dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì điều này cũng khiến kẻ khác phải khâm phục từ tận đáy lòng. Vương Chiêm Dân lại không nhịn được phải quay đầu nhìn, một gương mặt trẻ tuổi, quả nhiên khó lường.

Lúc này tình hình Tang Chương thiếu tài chính người ngoài không hiểu rõ cho lắm, Vương Chiêm Dân thì biết rất rõ. Hiện nay có thể nói là thù trong giặc ngoài, bên trên kéo đầu, bên trong lại bùng lên sóng ngầm mãnh liệt, phía dưới lại là vạc dầu nóng, phòng tài chính rỗng tuếch.

Có thể thấy được áp lực của một bí thư huyện ủy như Trương Thanh Vân là thế nào, nhưng người này thật sự đang phải chịu áp lực sao? Chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ sự tự tin và khí thế vô cùng.

- Vâng, anh nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ báo cáo công tác.

Trương Thanh Vân mở mắt nói:

- Sao vậy? Anh sợ tôi thần kinh yếu không chịu được à? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trên mặt Vương Chiêm Dân chợt trở nên mất tự nhiên, hắn nói:

- Trưởng phòng Tiếu phòng giáo dục, phòng giao thông công chánh...

Trương Thanh Vân khoát tay ngăn lời Vương Chiêm Dân, hắn cười nói:

- Cũng là vấn đề tài chính, người ta có thể ép tài chính từ công trình thủy lợi của chúng ta, hơn nữa những khoản ngân sách khác cũng ép rất mạnh, tất cả đều trong vòng dự đoán.

Vẻ mặt Vương Chiêm Dân chợt có chút quái dị, hắn không lên tiếng. Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn chỉ tay ra vườn dược liệu mênh mông bên ngoài nói:

- Anh thấy không? Đây là hơn mười ngàn héc ta dược liệu, chúng ta có khu vực này thì sẽ không làm thui chột sản nghiệp dược liệu.

- Anh đừng quên Tang Chương có hơn trăm ngàn dân, chỉ cần mọi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ thành sông. Vì vậy kết quả thành bại của vấn đề lúc này không nằm trên ngân sách mà nằm ở vấn đề cán bộ huyện Tang Chương chúng ta có đoàn kết hay không, nếu không có thêm ngân sách thì thế nào?

Ánh mắt Vương Chiêm Dân chợt lóe lên, hắn quay đầu. Những lời nói của Trương Thanh Vân có vẻ rất bình thản nhưng lại làm trong lòng Vương Chiêm Dân cực kỳ kích động. Hắn là người sinh trưởng ở huyện Tang Chương, đã nhiều năm nhìn quan trường anh lừa tôi gạt, hục hặc với nhau nhưng chưa từng thấy một lãnh đạo nào như Trương Thanh Vân.

Chỉ cần xem xét thủ đoạn Trương Thanh Vân đối phó với Lưu Tài Đức và Chu Tử Hằng thì thấy được người này cay nghiệt thế nào, hơn nữa những từ vì dân vì nước được người này nói ra cũng có chút không thích hợp, bởi vì theo ý nghĩ của Vương Chiêm Dân thì nó không phù hợp với Trương Thanh Vân. Hơn nữa trong quan trường thường không có kẻ nào hô hào to mồm, những kẻ âm mưu quỷ kế mới chính là cao thủ.

Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng đã hoàn toàn vứt bỏ những điều không nên làm, hắn là một vị quan làm người ta sinh ra cảm giác có trách nhiệm, có gì nên làm không nên làm, cùng người đấu trí, cùng thiên đấu mưu. Mục đích chiến đấu của Trương Thanh Vân chính là vì sự giàu có của Tang Chương, điều này làm người ta sinh ra cảm giác rất khác biệt.

...

Trong phòng khách sạn Vũ Lăng, Lưu Thần và Hà Tuấn ngồi đối diện nhau, hai người đều không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng.

Vẻ mặt Lưu Thần trở nên rất khó coi, hôm nay hắn đi vào hội nghị thị ủy thì thấy được biểu hiện của đám lãnh đạo cho mình rất đáng sợ. Hầu như mỗi lãnh đạo thấy hắn đều nhíu mày, kế tiếp chính là một câu:

- Rốt cuộc Trương Thanh Vân có ý gì? Còn có xem trọng chính quyền và thị ủy nữa hay không?

Những vị lãnh đạo kia rõ ràng muốn nói với Trương Thanh Vân nhưng Lưu Thần lại cảm thấy còn khó chịu hơn bị bạt tai. Trong lòng hắn hiểu rõ đám lãnh đạo thành phố không xem hắn là người đại biểu cho huyện Tang Chương, đây là một loại coi thường, giống như hắn đường đường là một chủ tịch huyện nhưng lại bị người ta coi là kẻ chạy cờ của huyện Tang Chương.

Càng bực bội chính là trong lòng phải cố gắng nhẫn nhịn để nói cười giải thích với lãnh đạo, loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

- Cốc, cốc, cốc!

Có người gõ cửa, vẻ mặt Hà Tuấn khẽ động nói:

- Vào đi!

Một tiếng két vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Khâu Hâm với vẻ mặt tràn đầy nụ cười tiến vào. Khi Khâu Hâm thấy Lưu Thần thì chợt ngẩn ngơ, Hà Tuấn lại cười nói:

- Khâu công tử, đây là chủ tịch huyện Tang Chương Lưu Thần, là đại biểu của huyện Tang Chương đến tham gia hội nghị thị ủy.

Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, Lưu Thần vội vàng đứng dây vươn tay, sau khi hai người bắt tay nhẹ nhàng thì Khâu Hâm rụt tay về như sợ bị lây dịch, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Tuấn.

- Chủ tịch Lưu, đây chính là Khâu công tử, là một cổ đông mở công ty du lịch. Hôm nay chúng ta cùng dùng cơm, mục đích là để anh làm quen với người này, sau này mọi người hợp tác vui vẻ.

Hà Tuấn nói.

Lưu Thần liên tục gật đầu, Khâu Hâm thì nhăn mày nói:

- Phương tiểu thư có chuyện gì xảy ra? Luôn bắt người khác phải chờ đợi là sao?

Khâu Hâm vừa mở miệng thì Lưu Thần cũng có điều muốn nói nhưng nuốt ngay xuống bụng, bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị.

Tâm tình của Phương Tiểu Nam hôm nay rất tốt, cục du lịch bên kia bắn tin nói hạng mục du lịch ở Tang Chương đã được duyệt, không còn vấn đề gì. Trong hạng mục này thì thị ủy làm chủ đạo, Tang Chương phối hợp, người quản lý chính là cục du lịch Vũ Lăng.

Vừa nghe thấy tin tức này thì Phương Tiểu Nam chợt sung sướng điên cuồng, thị ủy chủ đạo hạng mục, công ty do mình mở, vấn đề Tang Chương chính mình hoàn toàn có thể chọn ra thiêu thân, Trương Thanh Vân còn đắc ý được sao? Nếu mình muốn hắn chết thì chỉ cần có chút thủ đoạn mà thôi.

Chưa nói đến những thứ khác, khi xây dựng cầu đường chỉ cần tìm cớ để giao thông bế tắc một hai ngày đã đủ cho Trương Thanh Vân uống rượu độc. Phương Tiểu Nam muốn giẫm mạnh lên mặt tên tiểu tử Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng, muốn hắn phải liếm chân mình.

Phương Tiểu Nam càng nghĩ càng cảm thấy sướng, càng nghĩ càng thái quá. Nàng giống như thấy Trương Thanh Vân trở thành một con chó, mất đi lý trí, tận tình liếm láp khắp thân thể chính mình để ý dâm bùng lên cuồn cuộn. Chỉ cần nghĩ là biết Trương Thanh Vân sẽ khốn khổ cở nào, chính nàng thì "sướng" ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc