BỐ Y QUAN ĐẠO

Khi đi đến cửa phòng khách sạn thì Phương Tiểu Nam cố gắng ưỡn ngực lên, cặp núi ưỡn cong, ma sát tạo ra trên đỉnh ngực làm nàng cảm thấy thoải mái, chỉ muốn vui vẻ ân ái cho sướng ngay lập tức. Khi nàng gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng trả lời, sau đó nàng mới theo nhân viên khách sạn tiến vào.

- Phương tiểu thư, chúng tôi chờ cô hơi lâu rồi đấy!

Hà Tuấn cười ha hả nói.

Phương Tiểu Nam nhíu mày, nàng nói:

- Phải không đấy?

Phương Tiểu Nam đảo mắt nhìn thấy Lưu Thần, vẻ mặt nàng chợt biến đổi rồi nói:

- Không phải là bí thư Trương sao? Điều này...Sao lại là anh?

Vẻ mặt Lưu Thần chợt run rẩy, chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên mặt, các cơ thịt ép lại thành một khối, trong lòng vừa chua xót vừa nhục nhã. Hà Tuấn vội nói:

- Chủ lịch Lưu hôm nay thay mặt Tang Chương đến đây dự họp, lúc này chúng ta gặp mặt nhau không phải sẽ tăng mạnh khả năng liên kết sao?

Vẻ mặt Phương Tiểu Nam rất khó chịu, dâm ý vừa bùng lên thì thấy được nhân vật giá áo túi cơm là Lưu Thần, trong lòng cảm thấy chán nản. Thị ủy và cục du lịch mở hội nghị, chẳng lẽ Trương Thanh Vân dám không quan tâm như vậy sao?

Trong lòng Phương Tiểu Nam chợt xuất hiện chút lo lắng, nàng nhìn Hà Tuấn rồi dùng giọng âm hiểm nói:

- Hà công tử đã đủ tự tin chưa? Còn liên kết làm gì? Trước tiên phải để hạng mục được xét duyệt thuận lợi rồi nói sau.

Đồng tử trong mắt Hà Tuấn chợt co rút, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam này rõ ràng có biểu cảm khá giống nhau, chẳng lẽ Trương Thanh Vân đại diện cho Tang Chương không thể mặc cả gì với hạng mục này?

Hạng mục đã được thị ủy duyệt, cũng không tin tiểu tử Trương Thanh Vân này còn làm được điều quái quỷ gì. Hà Tuấn nghĩ đến đây thì dùng giọng lạnh nhạt nói:

- Hôm nay cục du lịch đã thuận lợi xét duyệt hạng mục ở Tang Chương, sau này chúng ta sẽ cần phải hợp tác với huyện ủy và chính quyền huyện Tang Chương. Chính quyền muốn phối hợp với chúng ta, muốn cho chúng ta những điều kiện tiện lợi hơn, đó chính là mục đích mà chủ tịch Lưu hôm nay đến đây.

- Chuyện kinh doanh chúng ta sẽ cùng nhau phụ trách, nếu chủ tịch Lưu đã có hứng thú tham gia hỗ trợ thì chúng tôi sẽ rất vui sướng.

Phương Tiểu Nam nói vậy nhưng vẻ mặt không có chút biểu cảm vui vẻ gì.

Vì vậy mà lúc này trong phòng kẻ nào cũng có tâm tư, Khâu Hâm đang suy nghĩ liệu Hà Tuấn có phải đang dùng hư chiêu, kéo chính anh họ ra ngoài, mục đích là dùng hạng mục lần này để khiêu chiến với Trương Thanh Vân sao?

Mà Hà Tuấn thì cảm thấy chua xót, hắn thật sự không ngờ Trương Thanh Vân có lực uy hiếp mạnh mẽ như vậy. Không phải chỉ là nhân vật chính chẳng đến dự họp thôi sao? Cớ gì Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam lại có những biểu hiện đáng chán như vậy?

Hà Tuấn liếc mắt sang vẻ mặt Lưu Thần vốn đã trở thành màu gan heo, trong lòng chợt cảm thấy thất vọng không hiểu rõ nguyên nhân. Đây là anh họ của mình, đứng ở Giang Nam mà sau lưng có cả Triệu gia, hơn nữa lại là thường ủy huyện Tang Chương mà trở nên bộ dạng thế này, đúng là không phải phế vật tầm thường.

- À, Khâu công tử, Phương tiểu thư! Xấu hổ quá, hôm nay thân thể cảm thấy không được thoải mái, tôi xin cáo từ trước.

Lưu Thần cuối cùng cũng không nhịn được, hắn đứng lên nói.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam liếc mắt nhìn nhau, Khâu Hâm thi dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Không có gì, không có gì, nếu anh mệt thì cứ về nghỉ ngơi sớm.

Lưu Thần đứng dậy, hắn thầm cắn chặt răng rồi đi ra ngoài với vẻ mặt xám xịt. Những gì hắn gặp phải ngày hôm nay có thể nói là vô cùng nhục nhã, mình đường đường là chủ tịch huyện, không ngờ trong mắt thị ủy thì chỉ là một con chó. Mình còn mưu đồ phân tranh cao thấp với Trương Thanh Vân, không ngờ lúc này chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lúc này trong lòng Lưu Thần đã hoàn toàn không còn sự táo bạo sục sôi như trước. Người khác xem thường mình, ngoài vấn đề liên quan đến vầng sáng trên người Trương Thanh Vân thì không phải bởi vì Tang Chương sao? Không phải nguyên nhân là chính hắn không có quyền gì ở Tang Chương à?

Hay cho một bí thư Trương nhìn thấy rõ ràng, lúc này phát triển Tang Chương mới là vấn đề duy nhất, mưu toan mở hạng mục du lịch và phát triển công trình chỉ là cái lợi trước mắt và không có lối thoát, cũng vì vậy mà hắn bị tất cả coi thường.

Một tiếng ầm vang lên, Lưu Thần đóng cửa lại. Phương Tiểu Nam khẽ híp mắt rồi đột nhiên nghĩ đến lời nói của Trương Thanh Vân, Lưu Thần dù là một con chó thì không cần người ngoài phải khoa chân múa tay, vì vậy mà khóe miệng nàng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:

- Ôi, cán bộ huyện Tang Chương nóng tính quá, căn bản chúng ta không được người ta đặt vào trong mắt.

Hà Tuấn hừ một tiếng, dù biết Phương Tiểu Nam có hiềm nghi châm ngòi ly gián nhưng nhắc đến Trương Thanh Vân thì trong lòng hắn lúc nào cũng rất ghen tỵ. Tang Chương không phải chính là nguốn vốn của tiểu tử kia sao? Chờ xem đi!

Ba người đều có tâm tư, cả bọn tùy tiện uống vài ly rượu, bầu không khí quả thật không đủ hài hòa, sau đó không còn hoạt động nào khác, ai đi đường nấy.

...

Trong phòng họp thị ủy, hôm nay Tạ Minh Quân mở hội nghị để lấy ý kiến, trọng tâm chính là vấn đề cán bộ tạm giữ chức. Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long, bí thư phụ trách công tác đoàn thể Liêu Vĩ, phó chủ tịch thường vụ Nhiễm Hồng Đông, trưởng phòng tổ chức Vương Đỉnh đều đến dự họp.

Đưa cán bộ vĩ đại xuống cơ quan rèn luyện, được tổ chức bồi dưỡng, hơn nữa vấn đề được đề bạt cũng là thủ đoạn vô cùng quan trọng. Hằng năm sau những hội nghị đại biểu thì đều đẩy mạnh phong trào chuyển cán bộ tạm xuống giữ chức, lúc này cũng vào đúng giai đoạn quan trọng.

Tạ Minh Quân ngồi ở vị trí trung tâm, lão ngồi xuống mà cảm thấy tinh thần có chút uể oải, chén trà ngút khói trước mặt làm lão sinh ra cảm giác sương mù lượn lờ, nhìn qua có chút lực lượng thần bí.

- Bí thư!

Vương Đỉnh nói!

Tạ Minh Quân đứng dậy đột nhiên dùng ánh mắt đục ngầu nhìn qua tất cả mọi người.

- Anh giới thiệu qua tình huống đi! Không cần phải dông dài, chỉ nói những điểm mấu chốt.

Tạ Minh Quân nói.

Vương Đỉnh gật đầu, hắn mở tài liệu ra rồi nói:

- Đối với vụ việc xuống tuyến dưới tạm giữ chức lần này thì phòng tổ chức thị ủy đã trưng cầu ý kiến của các đảng ủy cấp dưới, danh sách cụ thể đã được xác định.

- Nhưng vị trí chủ tịch huyện Từ Khê vẫn còn đang tranh luận, còn huyện Tang Chương thì chưa phản hồi ý kiến.

Vương Đỉnh vừa nói dứt lời thì phòng họp trở nên yên tĩnh, Nhiễm Hồng Đông đã vài lần định nói nhưng phương diện nhân sự hắn không có quyền, cuối cùng cũng không nhịn được.

Âu Hiền Long uống một ngụm trà, hắn buông bút rồi cau mày nói:

- Trương Thanh Vân lúc này đang bận rộn gì ở Tang Chương? Anh ấy là thổ hoàng đế rồi sao? Gần đây bên tai tôi vang lên rất nhiều lời ồn ào về anh ấy.

Vương Đỉnh cười ngượng ngùng nhưng trong lòng rất căm tức, những huyện khác đều đã có phản hồi về vấn đề cán bộ tạm giữ chức, thường là gọi điện lên phàn nàn và bực tức, chỉ có duy nhất Trương Thanh Vân không có bất kỳ phản ứng nào.

Lần này bí thư Liêu chỉ thị sắp xếp cho Tang Chương ba phó phòng, trong đó có hai phó phòng chính khoa. Vương Đỉnh thật ra rất không muốn, dù sao trong đám người này cũng không có ai bên mình, không có ai dốc lòng vì mình. Tang Chương là nơi mà chính mình đã bỏ vốn, cũng không muốn để người khác nhét người vào.

Vương Đỉnh sở dĩ không phản đối chính là đang đợi Trương Thanh Vân bắn ngược trở lại, nào ngờ tiểu tử kia không có bất kỳ động tĩnh nào.

Liêu Vĩ đặt chén trà xuống, hắn gõ mặt bàn rồi cười ha hả nói:

- Vậy là tốt, vậy là tốt! Chủ tịch, anh cũng đừng tức giận, không phải chúng ta thường cổ vũ cán bộ trẻ tuổi và không xem trọng ba vụ việc nhỏ nhặt sao?

Liêu Vĩ dừng lại rồi tiếp tục nói:

- Còn vấn đề về nhân tuyển của chức vụ chủ tịch huyện Từ Khê, tôi vẫn kiên quyết đề cử đồng chí Vương Bình. Lúc này Từ Khê chính là một huyện có đầy đủ sức lực gánh vác sản nghiệp du lịch của Vũ Lăng chúng ta, đồng chí Vương Bình kinh nghiệm phong phú, tuyến dưới cũng đồng ý cho anh ấy làm lãnh đạo, vì vậy chuyện anh ấy đến Từ Khê là rất thích hợp.

Âu Hiền Long nhướng mày, Vương Đỉnh cũng co quắp miệng. Gần đây Liêu Vĩ và bí thư Tạ cũng không thống nhất quan điểm trên vấn đề nhân sự, đột nhiên lúc này hắn lại đẩy Vương Bình đi, rốt cuộc là có mục đích gì?

- Khụ!

Tạ Minh Quân khẽ ho khan, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão. Lúc này lão cũng dùng ánh mắt ngầu đục nhìn qua Vương Đỉnh rồi nói:

- Anh không nên lo lắng về vấn đề ý kiến của Trương Thanh Vân ở Tang Chương, anh ấy đã sớm nói với tôi, Tang Chương đang thiếu cán bộ, vì vậy cũng không có ý kiến gì khác.

Vẻ mặt Vương Đỉnh chợt biến đổi, hắn khẽ cười khan mà trong lòng thầm hiểu đây là lần ăn ý đầu tiên của Tạ Minh Quân và Liêu Vĩ. Vương Bình xuống huyện Từ Khê nhận chức rõ ràng cũng vì Liêu Vĩ muốn nhét người.

Vương Đỉnh đột nhiên sinh ra một cảm giác không ổn, hắn nghĩ sao cũng thấy chính Trương Thanh Vân đã thầm đâm lén chính mình. Chính mình muốn lợi dụng vấn đề phòng tổ chức Tang Chương khảo sát cán bộ mà làm lớn, nhưng không ngờ Trương Thanh Vân lại hát hay như vậy.

- Điều này...Chức vụ phó chủ tịch huyện Tang Chương quá mẩn cảm, lần trước cũng vì vấn đề thế này mà sinh ra náo loạn, Trương Thanh Vân thật sự không có ý kiến gì sao?

Âu Hiền Long nói, lần này trong đám cán bộ xuống Tang Chương nhận chức không có kẻ nào thuộc về hắn, nhưng Vương Đỉnh cũng không có quân bài nào, vì vậy cả hai rất khó nói.

Liêu Vĩ cười khan một tiếng nói:

- Tiểu tử Trương Thanh Vân kia cũng có ý kiến, anh ấy muốn những cán bộ kia xuống làm phó bí thư đảng ủy xã, nếu nói theo lời của anh ấy chính là Tang Chương không nuôi những cán bộ ăn không ngồi rồi.

- Tất cả những cán bộ trong huyện ủy Tang Chương đang rãnh rổi đều phải xuống cơ sở nhận chức, cán bộ xã thì xuống thôn nhận chức. Quản lý từng tầng như vậy rõ ràng đang muốn nắm chặt, mục đích không gì khác chính là tăng mạnh cơ sở.

- Tang Chương chuẩn bị bồi dưỡng vài cán bộ phó phòng, thậm chí là một nhóm lớn cán bộ đảm đương chức vụ bí thư đảng ủy xã, cả cán bộ thôn, đây là phương pháp hưởng ứng tinh thần văn kiện của trung ương. Tôi đã phê chuẩn, nếu quả thật có hiệu quả thì tôi sẽ thương lượng với bí thư Tạ, sang năm chúng ta mở rộng ra toàn thành phố.

Phòng họp tuy chỉ có năm sáu người nhưng vừa nghe Liêu Vĩ nói lời này thì lập tức ngồi thẳng người, đặc biệt là Vương Đỉnh, vẻ mặt càng kinh ngạc. Trương Thanh Vân rõ ràng đang rút củi đáy nồi từ trên xuống dưới, không chế hoàn toàn các đơn vị cấp xã, còn có cả bí thư đảng ủy xã nữa sao? Lưu Thần không được nghe nói, có phải chuẩn bị được đưa xuống làm bí thư xã? Vương Đỉnh vừa nghĩ đến đây thì định mở miệng nhưng Tạ Minh Quân đã nói:

- Tình hình Tang Chương rất đặc biệt, mà quan trọng chính là cán bộ cơ sở quá yếu, Trương Thanh Vân dùng phương pháp này rõ ràng sẽ có hiệu quả.

- Tổ chức muốn phái cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, nếu muốn đạt được hiệu quả thì phải đi ngang qua sân khấu, nếu xét trên quan điểm này thì tôi hoàn toàn đồng ý.

Vương Đỉnh thầm kêu khổ, ánh mắt Âu Hiền Long lại híp thành một đường mảnh. Tang Chương không phải là địa bàn của hắn nhưng biểu hiện của lão già Tạ Minh Quân hôm nay quá đáng sợ. Trước nay Tạ Minh Quân chưa từng làm những việc vô nghĩa, hơn nữa Vương Bình lại được cắm vào Từ Khê, điều này rõ ràng đã chứng minh quá trình vươn chân xuống cơ sở.

Bình luận

Truyện đang đọc