BỐ Y QUAN ĐẠO

Trong Ủy ban cải cách có một nhà ăn khá xa hoa, giống như nơi đây đặc biệt dùng để đón tiếp lãnh đạo. Mà Trương Thanh Vân cũng nhập gia tùy tục, buổi tối mở tiệc chiêu đã các cán bộ ngoài phó ban trở lên của ủy ban cải cách.

Mời cơm tất nhiên phải uống rượu, những cán bộ trẻ tuổi trong các bộ và ủy ban trung ương rõ ràng sinh động hơn rất nhiều so với cán bộ địa phương. Hơn nữa còn trẻ mà đã là trưởng và phó ban, tất nhiên sau lưng cũng phải có thế lực, vì vậy bọn họ cũng không quá thận trọng trước mặt Trương Thanh Vân, mời rượu rất tích cực.

Nhưng ở phương diện uống rượu thì trước nay Trương Thanh Vân chưa từng từ chối người nào, mọi người trên hai bàn tiệc đến mời đều uống, ngược lại có vài cán bộ trẻ tuổi vì gánh không được mà say đến bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Diêu tất nhiên sẽ cảm thấy rất khó nhìn trước tình cảnh này, tính tình như quả ớt cay lại biểu hiện rất rõ, nàng không nhịn được phải ngăn người khác không cho mời Trương Thanh Vân. Nàng vừa mở miệng, vì là người đẹp và là trưởng ban tổng hợp nên có uy tín rất lớn trong đám đồng sự, vì vậy mà cũng không còn người nào mời rượu với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, mình vừa đến nên chưa lập được uy tín, rất nhiều cán bộ trẻ tuổi ngông cuồng, tuy khách khí nhưng không biết trong lòng đang nghĩ thế nào. Vì bị quản chế trong quan hệ cấp trên cấp dưới nên không thể cho mình đòn phủ đầu, vì vậy đám người này mới thông qua lúc uống rượu để tìm hiểu thật giả, nhưng rõ ràng không trộm được gà còn mất nắm gạo.

Hoàng Diêu cũng biết nguyên tắc, cũng thấy không nên để quá nhiều người say gục, tất nhiên nếu như vậy cũng bất lợi với vấn đề mở rộng công tác. Mà bây giờ cũng đã khá đúng lúc, có hai cán bộ không biết trời cao đất rộng đã say khướt, cũng coi như cho bọn họ chút giáo huấn, để bọn họ biết Trương Thanh Vân được đưa lên làm lãnh đạo cũng có chút đạo lý, chỉ so sánh về tửu lượng thì lãnh đạo đã mạnh hơn, ít ra cũng có sở trường đặc biệt.

Lúc này không tiếp tục uống rượu thì bữa tiệc đã có thể giải tán, Hoàng Diêu chờ Trương Thanh Vân sắp xếp, nhưng lãnh đạo lại không lên tiếng. Mọi người chỉ ngồi không, lúc này không uống rượu, đã như vậy thì còn ai ngồi lại nữa? Vì vậy mà đám cán bộ như ngồi trên đống lửa, thật sự có chút xấu hổ.

- Cục trưởng Trương, điều này...Ha ha, tôi thấy tất cả đều đã cơm nước no nê, anh...

Văn Phượng Sơn nhắc nhở.

- Sao?

Trương Thanh Vân giống như không nghe thấy, hắn đưa tai đến sát bên Văn Phượng Sơn nói đối phương nói lớn lên. Vẻ mặt Văn Phượng Sơn chợt biến đổi, chợt đỏ bừng.

Văn Phượng Sơn là phó cục trưởng, là nhân vật số hai sau Trương Thanh Vân ở cục kỹ thuật cao, hơn nữa hắn là người công tác đã lâu, tuổi cũng khá lớn, chắc chắn phải có uy tín. Nhưng tình huống trên bàn tiệc hôm nay là không đúng, vì vậy hắn cũng chỉ biết giả câm giả điếc. Bây giờ tình cảnh đã trở nên quạnh quẽ, đã không thể nhịn được, vì vậy hắn mới phải nhắc nhở Trương Thanh Vân.

Văn Phượng Sơn căn bản chỉ là nhắc nhở nhưng Trương Thanh Vân lại tỏ ra như vậy, điều này làm hắn bắt buộc đâm lao phải theo lao. Hắn tiếp tục lặp lại một lần nữa, giống như thiếu nợ và không thể không trả, vì vậy mà đám người trong phòng phải chăm chú nhìn.

Ánh mắt Hoàng Diêu chợt xoay chuyển, cặp đồng tử đen quét qua Trương Thanh Vân, cuối cùng cũng tìm được một cảm giác quen thuộc. Chủ nhiệm Trương trước kia và cục trưởng Trương bây giờ đều có phong cách này, gõ đầu người, dạy người đều vô hình, đều khiến người ta vô tình rơi vào thế bị động. Nàng đã công tác lâu năm với Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác sợ thủ trưởng, trước kia uy tín của Trương Thanh Vân ở phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam cũng được lập nên giống như vậy.

Bây giờ là hoàn cảnh khác, sân khấu cũng không thể dùng phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam để so sánh. Nhưng Trương Thanh Vân cũng vẫn rất cay nghiệt, sắc bén hơn rất nhiều, dù chẳng làm gì nhưng cũng cho tất cả cán bộ cục kỹ thuật cao một đòn cảnh tỉnh.

Không cần ức hiếp khi Trương Thanh Vân trẻ tuổi, không cần ép người vào tình cảnh hai mắt hắn đang tối đen. Tổ chức đã phái hắn đến làm lãnh đạo cục kỹ thuật cao, tất nhiên hắn sẽ là trung tâm của cả đội ngũ, tuy hắn không nói ra chính xác nhưng trực tiếp bắt buộc nhân vật số hai trong cục kỹ thuật cao không xuống đài không được, điều này đã hoàn toàn rõ ràng.

Trong phòng rất yên tĩnh, đám trưởng ban và phó ban trước đó khá sinh động lập tức im lặng, ngay cả vài cán bộ đã say cũng cúi đầu. Tất cả mọi người đều là lão cơ quan, chỉ cần nhìn tình cảnh đã có thể tiếp thu mối quan hệ lợi hại.

Trương Thanh Vân đến nhận chức, đám cán bộ tuổi trẻ cao ngạo nhưng vẫn không thay đổi nét mặt, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phát giác ra điều gì thì hắn đột nhiên nắm phó cục trưởng và ép buộc không xuống đài không được. Đây không phải đã nói rõ cơ quan ép người trẻ còn chưa hiểu quy củ, không phải bắt lãnh đạo cũ xé ra một lớp da sao?

- Cục trưởng Trương, ý của phó cục trưởng Văn chính là mọi người đã ăn uống no say, hỏi anh có chỉ thị gì không?

Hoàng Diêu nói, xem như giải vây thay cho Văn Phượng Sơn.

- À!

Trương Thanh Vân giật mình lên tiếng, hắn vung tay nói:

- Không có chỉ thị gì, nếu đã no say thì nên về sớm, vậy thì anh Văn, chị Mạc, anh Triệu, các anh chị có ý kiến gì không?

Đám người Văn Phượng Sơn và Mạc Lực Tuệ đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một vấn đề đơn giản như vậy nhưng cả ba đều không đám đáp ứng, sợ mở miệng sẽ nói sai điều gì.

Trương Thanh Vân cũng không muốn làm cho tình cảnh tiếp tục trở nên xấu hổ, vì không có ai trả lời nên hắn nói:

- Hôm nay chung ta gặp mặt lần đầu tiên, tôi mời mọi người một bữa cơm rau dưa xem như quen mặt nhau, ý nghĩa của bữa cơm hôm nay chính là sau này mọi người xích lại gần nhau. Chắc chắn cũng cần vài tháng mới hiểu rõ tình huống, nhưng tôi hy vọng mọi người càng nhanh chóng càng tốt, hy vọng mọi người hợp lực, mọi người cùng làm tốt công tác của cục kỹ thuật cao, làm cho lãnh đạo thỏa mãn.

Trương Thanh Vân dùng giọng lưu loát nói hơn ngàn chữ, ý nghĩ rõ ràng và rất trôi chảy, thật sự làm cho người ta khó tin hắn vừa trải qua tình cảnh được rất nhiều người mời rượu. Không những chỉ những trưởng ban và phó ban trẻ tuổi phải kinh ngạc, ngay cả Văn Phượng Sơn, Mạc Lực Tuệ có kiến thức rộng rãi cũng sinh ra cảm giác hoảng sợ.

Mạc Lực Tuệ là phụ nữ, bình thường nàng rất quen thuộc với Hoàng Diêu, cũng biết Hoàng Diêu trước kia hiểu rõ về Trương Thanh Vân. Vì vậy nàng không nhịn được phải hích nhẹ Hoàng Diêu rồi khẽ nói:

- Trưởng ban Hoàng, trước kia mọi người ở Giang Nam có uống rượu như thế này không?

- Sao?

Hoàng Diêu đang nghe Trương Thanh Vân nói chuyện rất nhập thần, đột nhiên bị Mạc Lực Tuệ hỏi, nàng không có sự chuẩn bị nên kêu lên một tiếng. Lúc này mọi người bị nàng thu hút ánh mắt, Trương Thanh Vân cũng thuận tiện nói:

- À, được rồi, trưởng ban Hoàng cũng nhắc nhở kịp thời, tôi sẽ không nói nữa, hôm nay cảm tạ mọi người đã hân hạnh đón tiếp, cám ơn, cám ơn.

Hoàng Diêu sững sờ, nàng cũng cười cười, biết rõ Trương Thanh Vân đang giải vây cho mình. Mà trước mặt nhiều người như vậy nàng cũng sinh ra cảm giác thân thiết với Trương Thanh Vân, những thành kiến với đối phương cũng giảm đi khá nhiều.

Trương Thanh Vân rời đi nhưng những người khác đều không hẹn mà gặp, đều không đi. Văn Phượng Sơn cuối cùng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn chuẩn bị đứng lên, nhưng trong đầu lại rất hiếu kỳ với Trương Thanh Vân, vì vậy không nhịn được phải nhìn Hoàng Diêu:

- Hoàng Diêu, nghe nói trước kia cô rất quen thuộc với cục trưởng Trương, bây giờ anh ấy đến cục kỹ thuật cao nhận chức, cô có thể nói vài câu để mọi người quen thuộc lãnh đạo hay không?

Hoàng Diêu cau mày, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì cũng không khỏi cảm thán Trương Thanh Vân có năng lực hấp dẫn ánh mắt. Trong quan trường có những người trời sinh là ngôi sao sáng, năm xưa ở Giang Nam thì Trương Thanh Vân cũng luôn là tiêu điểm trong mắt người khác, bây giờ về thủ đô, mới đến cục kỹ thuật cao một ngày nhưng đã làm cho mọi người phải nóng lòng tìm hiểu, đây không phải là ngôi sao thì là gì?

Văn Phượng Sơn tất nhiên cũng đã từng nghiên cứu lai lịch của Trương Thanh Vân, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở bối cảnh, hắn biết rõ Trương Thanh Vân là con rể Triệu gia, đồng thời trước nay luôn công tác ở Giang Nam.

Nhưng khi tiếp xúc thì Văn Phượng Sơn mới thấy mình biết quá ít về Trương Thanh Vân, những biểu hiện cay nghiệt và bối cảnh cũng đã đủ làm hắn rung động. Hắn cũng là lão quan trường, nhưng vừa rồi bị Trương Thanh Vân gõ đầu mà không biết làm sao, rõ ràng đối phương cực kỳ nắm chắc phương pháp đối nhân xử thế. Người này mới đến, còn trẻ hơn cả Văn Phượng Sơn, nhưng trước mặt nhều người lại bắt buộc Văn Phượng Sơn không xuống đài không được, hơn nữa lại không tỏ ra quá phận, phần công lực này cũng đủ làm người ta phải chống mắt nhìn.

Thật ra Hoàng Diêu rất hiểu về Trương Thanh Vân, nhưng khi chính thức muốn giới thiệu lại không biết bắt đầu từ đâu. Trên người Trương Thanh Vân có quá nhiều vầng hào quang, có xuất thân là dân đen, là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất Giang Nam, là con rể kiệt xuất nhất của Triệu gia. v. v. Có nhiều thân phận rất truyền kỳ, chỉ cần Hoàng Diêu tùy ý lấy ra một thứ, chỉ cần nói ra thì đảm bảo tất cả sẽ chảy hết nước miếng.

Hoàng Diêu nghĩ đến những thứ này mà cảm thấy không công bằng, Trương Thanh Vân dựng lên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì hoàn toàn có thể khoe khoang, bây giờ bối cảnh lại thâm sâu, chỗ tốt hoàn toàn chiếm cho riêng mình. Từ Giang Nam đến thủ đô, nhìn đường đi thì có vẻ khúc chiết, thật ra luôn được thăng chức. Hoàng Diêu cảm thấy mình được đề bạt rất nhanh, chồng nàng là Quách Vũ bây giờ còn đang ngồi trên vị trí chính ban mà chưa được đưa lên, nhưng vẫn quá chênh lệch khi so sánh với Trương Thanh Vân.

Trước kia khi Hoàng Diêu còn là phó khoa thì Trương Thanh Vân là phó ban, bây giờ nàng là chính khoa thì Trương Thanh Vân đã là trưởng phòng. Tuy cũng chỉ kém hai cấp, nhưng hai cấp bây giờ có giống với trước kia sao? Quan càng cao thì muốn lên càng khó, Hoàng Diêu nghĩ mình phải hơn năm năm mới được đề bạt, nhưng Trương Thanh Vân có thể ngồi ở vị trí trong năm năm sao?

Hoàng Diêu tỏ vẻ hoài nghi với ý nghĩ này, trước khi Trương Thanh Vân tiến vào thủ đô thì đã được đề bạt làm bí thư thị ủy. Người ta nghĩ rằng con đường làm quan của hắn sẽ bị núi chắn khi đến thủ đô, không ngờ khi tất cả đều nghĩ như vậy thì hắn lạ ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn tiếp nhận chức cục trưởng cục kỹ thuật cao của ủy ban cải cách.

Người ngoài không hiểu rõ tầm quan trọng của cục kỹ thuật cao nhưng Hoàng Diêu lại biết rất rõ. Nếu không quá khoa trương thì ủy ban cải cách có nhiều cục, mà tầm quan trọng của cục kỹ thuật cao thì hoàn toàn có thể xếp ở ba vị trí đứng đầu. Hàng năm tài chính qua tay cục kỹ thuật cao là hơn ngàn tỷ, dù là ở mức độ được lãnh đạo coi trọng hay thực quyền thì chức vị cục trưởng cục kỹ thuật cao đều rất có tương lai, đây hầu như là một khẳng định không thể hoài nghi. Trước đó cục trưởng cục kỹ thuật cao đã xuống tuyến dưới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo một thành phố quan trọng vùng duyên hải, đây là một minh chứng sờ sờ trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc