Sáng sớm, Trương Thanh Vân thức dậy dụi dụi mắt, hôm qua hắn đã muốn ghé qua nhà của Hà Khôn ở trong khu nhà tỉnh ủy nhưng tất cả cũng vì Quách Tuyết Phương kia gây họa, hôm nay nhất định phải xong việc.
Trương Thanh Vân đẩy cửa ra đi vào phòng khách, không có người nào ở đây.
Trương Thanh Vân đẩy cửa vào phòng ngủ, bên trong cũng không có ai.
- Cuối cùng cũng đi rồi!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, sau đó lại thở dài một hơi.
Trương Thanh Vân vung vẩy tay chân, hắn đẩy cửa định vào phòng tắm, cửa đã khóa.
- Này, sao nhà vệ sinh của anh không đặt giấy!
Giọng nói yếu ớt của Quách Tuyết Phương từ bên trong vang lên, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
Trương Thanh Vân hít vào một luồng khí lạnh, hăn đi về phòng ngủ lấy một cuộn giấy rồi xé một phần nhét vào nhà tắm, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy âm thanh nào.
- Sao vậy? Rớt vào nhà cầu rồi à?
- Còn giấy nữa không!
Giọng nói của Quách Tuyết Phương lại vang lên.
Trương Thanh Vân cảm thấy mình mất dần kiên nhẫn, hắn thật sự muốn đá văng cửa dùng một chồng giấy vệ sinh phủ lên người Quách Tuyết Phương. Nhưng lúc này hắn đành nhẫn nại, lại xoay người.
- Cái kia...Trương...Nếu có cái kia thì tốt hơn!
- Cái nào thì tốt hơn?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, thân thể chợt khựng lại, toàn thân nổi da gà. Trời ạ, Quách Tuyết Phương này đến tháng rồi sao? Đúng là xúi quẩy, nhà mình có thứ kia sao?
Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt. Trương Thanh Vân giật nửa cuộn giấy nhét vào trong khe cửa rồi nói:
- Dùng cái này đi, hàng tốt đấy!
Trương Thanh Vân nói được nửa câu thì lập tức im mồm, hắn đang định nói rằng nhanh nhanh ăn sáng rồi sẽ đưa Quách Tuyết Phương về nhà, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh Quách Tuyết Phương đến tháng mà nói không nên lời.
Bận rộn cả nửa ngày thì một tiếng két vang lên, Quách Tuyết Phương đi ra, vẻ mặt không được tốt cho lắm, cũng không biết vấn đề liên quan đến tay chân hay là gì khác, đi còn phải đỡ tường.
- Cô mặc đồ ngủ của ai vậy?
Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ đồ ngủ nàng đang mặc trên người mà gương mặt phát lạnh, người này mặc đồ ngủ của mình. Đáng thương cho bộ đồ ngủ, chẳng biết có bị nàng làm ô uế đi không nữa.
Quách Tuyết Phương không lên tiếng, nàng cau mày tỏ vẻ đau đớn, tay giữ lấy bụng, Trương Thanh Vân vội vàng nhảy dựng người lên, hắn vội vàng chuẩn bị nước ấm.
- Giữ lấy người tôi, ngồi xuống, ngồi xuống đi!
Quách Tuyết Phương vung tay nói, Trương Thanh Vân ngoan ngoãn đỡ nàng ngồi xuống ghế sa lông, sau đó mới rót một ly nước đặt trước mặt nàng.
Sau đó hắn lập tức gọi điện thoại, hắn cầu trời cầu đất sao cho không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cầu mong bữa sớm được đưa đến sớm một chút. Khẩu vị của Quách Tuyết Phương cũng không được tốt, nàng ăn được vài miếng thì buông đũa, sau đó liên tục nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân.
Quách Tuyết Phương nghĩ lại tình cảnh vừa rồi mà cảm thấy có chút xấu hổ, lại nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân, gương mặt rất bình tĩnh, ăn uống cũng khá tốt. Tuy hắn không ăn như sói như hổ nhưng cũng thuộc loại ăn uống ngon miệng.
- Người này chính là bạn trai mà Triệu đại ca giới thiệu cho mình sao?
Quách Tuyết Phương thầm nghĩ trong lòng, nàng híp mắt dùng cái nhìn dò xét đánh giá Trương Thanh Vân. Bộ dạng tên này cũng không tệ, tính có chút nóng, tâm tình cũng hơi cổ quái.
Quách Tuyết Phương suy nghĩ miên man, đúng lúc này thì Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên nói:
- Cô nhìn gì chằm chằm vậy? Mặt tôi nở hoa rồi à?
Quách Tuyết Phương lập tức đỏ mặt, trong lòng thầm nguyền rủa Trương Thanh Vân vài câu, sau đó lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng lại không nhịn được phải nhìn gương mặt chữ điền của Trương Thanh Vân, rõ ràng người này là quái thai, ăn nói không sợ trời sợ đất, có vẻ rất giỏi đầu cơ luồn cúi.
Trương Thanh Vân này rất láu cá, tình tình lại kiêu ngạo, thậm chí còn dám xông lên gào thét với Quách Tuyết Phương nàng. Trước kia Tiểu Diệp rất ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, nàng nghĩ đến bạn trai cũ mà tâm tình chợt trầm xuống, lại nhìn Trương Thanh Vân, đột nhiên phát hiện ra tên này nhìn thuận mắt hơn tên vong ân bội nghĩa kia rất nhiều lần.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây thì trong lòng thầm hứ vài tiếng, nàng thầm mắng mình ti tiện, bị người ta coi là con khỉ mà còn cho rằng người ta rất thuận mắt.
- Cô thật sự là chị của Quách Vũ sao?
Trương Thanh Vân chợt nhíu mày nói.
Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng gật đầu đờ đẫn:
- Tôi và nó là hai chị em song sinh, sao vậy? Cho rằng tôi đã già lắm à?
Trương Thanh Vân ngậm miệng không nói lời nào, tính tình của hai chị em nhà này đúng là cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm, cha mẹ sinh con trời sinh tính, tâm tính khác biệt quá lớn. Sau khi cơm nước xong thì Trương Thanh Vân dùng giấy vệ sinh lau miệng, hắn thu dọn mọi thứ, lại dọn dẹp vệ sinh, một người bận rộn túi bụi.
- Anh...Sao không thuê một người giúp việc nhà?
Quách Tuyết Phương yếu ớt nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
- Cô nghĩ rằng tôi giống như đại tiểu thư sao? Tiền lương được có vài ngàn đồng, mua nhà còn phải vay mượn, cô phải tôi lấy tiền đâu để thuê người giúp việc?
Quách Tuyết Phương vội vàng im miệng, sau khi nhìn quanh khắp phòng thì trong lòng sinh ra cảm giác cổ quái. Nàng cảm thấy Trương Thanh Vân là một người từ nhỏ đã phải làm những việc vặt vãnh thế này, sao có thể làm được chuyện lớn? Đúng là cảm giác kỳ quái.
- Nếu không...Tôi...Tôi giúp anh dọn dẹp!
Quách Tuyết Phương dùng giọng yếu ớt nói.
- Cô ngồi yên đấy cho tôi, không có thêm phiền phức là phúc đức cho tôi rồi, sợ rằng cô càng dọn càng bề bộn.
Trương Thanh Vân tức giận nói.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt phát lạnh, nàng thầm mắng mình một tiếng, sau đó chán nản ngồi trên ghế sa lông xoay xoay điều khiển từ xa.
Sau khi bận rộn dọn dẹp vệ sinh, lau nhà...Trương Thanh Vân mới đỡ Quách Tuyết Phương xuống lầu lên xe, hắn lái xe chạy như bay về phía khu nhà tỉnh ủy.
Đến trước cổng khu nhà tỉnh ủy thì điện thoại vang lên, Lý Phong Sơn gọi đến mời Trương Thanh Vân đi dùng cơm, Trương Thanh Vân vội vàng hẹn hắn gặp nhau vào buổi tối.
Sau khi cúp điện thoại, vì bảo vệ đã nhớ số xe của Trương Thanh Vân nên xe chạy vào rất thuận lợi.
- Tôi chở cô về trước, tôi còn phải đi thăm hỏi lãnh đạo.
- Anh muốn đến nhà Hà Tuấn sao?
Quách Tuyết Phương dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Nhà Hà Tuấn hôm nay chắc không có người đâu, hôm qua hắn sang nói với chú Hoàng là ngày mai cả nhà sẽ đi thủ đô, bí thư Hà cũng nói như vậy.
Trương Thanh Vân lập tức thắng xe lại, hắn quay đầu nhìn Quách Tuyết Phương, đúng là người phụ nữ gây họa. Đến khi Hà Khôn từ thủ đô đi về thì còn thăm viếng gì nữa đây?
Trương Thanh Vân hắn là người Triệu gia, không đến thăm hỏi Hà Khôn thì trong lòng người ta sẽ nghĩ thế nào? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy rất ảo não, vì vậy hắn gọi điện thoại cho Hà Tuấn.
Lúc này quả nhiên cả nhà Hà Tuấn đang ở thủ đô, Trương Thanh Vân nói rõ ý muốn đến thăm hỏi, Hà Tuấn liên tục nói hắn khách khí. Hà Tuấn nói cha cũng không thích thăm hỏi quà cáp, nếu có thời gian thì đến nhà chơi, khỏi phải mang theo thứ gì cả.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, Hà công tử quả nhiên cũng là người rất ẩn giấu, hắn khách khí với ai thì kẻ đó phải hết sức cẩn thận. Lần này lễ nghĩa của Trương Thanh Vân hắn đến muộn, chẳng biết Hà Khôn có để bụng hay không?
- Sao vậy, chúc tết Hà gia rất quan trọng à? Sao hôm qua anh không đi?
Quách Tuyết Phương nói. Người phụ nữ này rất kỳ quái, cặp mắt hạnh của nàng ngày hôm qua rất lạnh lẽo, sau khi bị Trương Thanh Vân gọt giũa từ hôm qua đến nay thì trở nên ôn hòa rất nhiều, ít nhất thì lúc này cũng ôn hòa.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Quách Tuyết Phương, hắn đang định mở miệng nói vài câu, nhưng khi thấy vẻ mặt nàng có chút lo lắng cho mình thì không nói nên lời, hắn khởi động xe chạy về phía khu nhà số tám.
- Này, anh...Anh không đưa danh thiếp sao?
Sau khi đưa bồ tát xuống xe thì đột nhiên Quách Tuyết Phương thốt ra một câu.
- Không!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên lạnh lẽo, sau đó hắn khởi động xe chạy đi như gió. Quách Tuyết Phương nhăn mày, nàng mắng một tiếng:
- Cứ trâu bò đi, chỉ là một tên chủ nhiệm vứt đi ở Giang Nam, tưởng mình là quan trung ương à?
Tuy Quách Tuyết Phương mở miệng mắng nhưng cũng không lập tức đi vào nhà, đến khi xe Trương Thanh Vân khuất trong tầm mắt, một lúc lâu sau nàng mới xoay người. Lúc này khóe miệng lộ ra nụ cười, nàng lẩm bẩm:
- Một anh chàng khá thú vị, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu nhé.
Lý Phong Sơn mời khách ở khách sạn quốc tế, Trương Thanh Vân tiến vào thang máy đến tầng cao nhất. Lý Phong Sơn đã sớm đứng đợi ngoài phòng vip, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến lên chào đón.
- Ôi chao, Thanh Vân, có thể gặp mặt cậu đúng là rất vui. Này, đã là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy rồi cơ à, nếu Lệ Cương mà biết được chắc đâm đầu vào đậu hũ mà chết mất.
Trương Thanh Vân nở nụ cười rụt rè, sau đó bắt tay với Lý Phong Sơn, hắn rõ ràng cảm nhận được lời nói vuốt mông ngựa của Lý Phong Sơn. Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, dù chỉ là cấp phó nhưng dù sao cũng là cơ quan tỉnh, hơn nữa Lý Phong Sơn còn không tiếc làm tổn hại Lệ Cương để đề cao Trương Thanh Vân. Xem ra Lý Phong Sơn này đã bắt đầu hiểu chuyện, nhưng cách đối nhân xử thế vẫn còn có chút thô ráp, có chút nông cạn, rõ ràng khó trèo đến ngọn cây.
Hai người hàn huyên với nhau vài câu, Lý Phong Sơn dẫn đường, hai người tiến vào phòng vip. Trong phòng quả nhiên cũng có người, đây chính là người đàn ông trung niên hôm qua ngồi trong xe.
Sau khi trải qua giới thiệu của Lý Phong Sơn thì Trương Thanh Vân mới biết được đây là chú của hắn, là Lý Vũ Hiệp tân trưởng phòng tổ chức của thị ủy Vũ Đức, rõ ràng là người có thực quyền rất lớn ở Vũ Đức.
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng khách khí chào hỏi Lý Vũ Hiệp, hắn luôn miệng gọi chú Lý, mối quan hệ cũng được kéo lại gần. Có thể nhìn thấy Lý Vũ Hiệp cũng là người biết dùng người, nắm chắc phương pháp đối nhân xử thế. Để Lý Phong Sơn đứng ngoài chờ và lão ở trong phòng đợi, điều này rõ ràng đã nói lên sự coi trọng đối với Trương Thanh Vân, hơn nữa cũng không tạo ra tình cảnh đường đột.
- Chú Lý, chú đã thăm hỏi lãnh đạo xong chưa?
Trương Thanh Vân dùng giọng toan tính nói.
Lý Vũ Hiệp gật đầu rồi lại lắc đầu, lão nói:
- Bí thư Hoàng bên kia thì không, lần này có thể chúng tôi có chút đường đột.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, Lý Vũ Hiệp là trưởng phòng tổ chức thị ủy, tất nhiên phải thăm hỏi và lễ nghĩa đối với lãnh đạo phòng tổ chưc tỉnh ủy, hơn nữa cũng phải chọn trọng điểm để thăm hỏi. Tất nhiên bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh là khó thể thăm hỏi, nhưng nếu đến thăm hỏi bí thư phụ trách công tác đoàn thể Hoàng Tân Quyền thì rõ ràng là lễ nghĩa đương nhiên.
Xem ra Lý Vũ Hiệp cảm thấy không yên lòng khi bị bí thư Hoàng cho đứng ngoài cửa, tuy lòng dạ lão rất sâu nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm, Trương Thanh Vân chỉ có thể nhìn ra chút manh mối từ hai đầu chân mày nhíu chặt.
- Thanh Vân, hôm qua cậu cũng đi thăm hỏi lãnh đạo phải không? Có đến thăm hỏi thư ký trưởng chưa?
Lý Phong Sơn nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu:
- Thư ký trưởng Trương không phải ở trong khu nhà tỉnh ủy, anh ấy và phó bí thư trưởng Dương cùng ở trong khu nhà cũ bên Hà Đông. Hôm qua tôi đến thăm hỏi bí thư Hoàng.
Lý Vũ Hiệp nheo mắt, lão nhìn chăm chăm vào Trương Thanh Vân, thầm nghĩ chắc người thanh niên này cùng một thế lực với bí thư Hoàng, chỉ cần nhìn bộ dạng ngày hôm qua là biết có hẹn trước.
Cổng và nhà của bí thư Hoàng trước nay đều rất kín, quá cáp tuyến dưới mang lên căn bản đã bị chặn ngay trước cửa. Nếu Trương Thanh Vân có thể đi vào cửa thì nói lên quan hệ giữa hai bên khá sâu xa, trong lòng cũng không khỏi đề cao Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng có chút nóng hổi.
Lý Vũ Hiệp đang suy nghĩ điều gì, trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, nhưng người này cũng là nhân vật có thực quyền ở Vũ Đức, nếu có thể kết bạn thì rất tốt, ít nhất cũng chừa cho nhau một con đường.
Hai người đều có tâm tư, tất nhiên càng trò chuyện thì càng đầu cơ. Trương Thanh Vân nắm rất chắc tiết tấu nói chuyện, không chỉ nói về công tác mà thường xuyên trộn lẫn những chủ đề khác. Đối với những vấn đề của Lý Vũ Hiệp thì Trương Thanh Vân biết sẽ nói, không biết thì cũng nói rõ ràng. Vì vậy mà cảm tình của Lý Vũ Hiệp đối với Trương Thanh Vân cũng tăng mạnh, càng cảm thấy người tuổi trẻ này tiền đồ vô lượng.
Hai người trò chuyện rất thoải mái, Lý Phong Sơn ở bên cạnh khó thể chen vào. Lúc này hắn vẫn là phó cục trưởng cục công an thành phố Vũ Đức, nếu muốn tiến thêm một bước thì rất khó khăn. Dù là ở địa phương nào thì vị trí cục trưởng cục công an cũng bị rất nhiều kẻ dòm ngó, hơn nữa Lý Phong Sơn cũng có điểm yếu, nếu không có một ông chú làm trưởng phòng tổ chức thì cũng chẳng làm được chuyện gì.
Trương Thanh Vân vì quan tâm đến cảm xúc của Lý Phong Sơn mà chủ động nói đến Trần Mại, đồng thời cũng cảm tạ những giúp đỡ của Lý Phong Sơn trong những năm vừa qua. Điều này làm Lý Phong Sơn có chút cảm giác hưởng thụ, vì vậy mà bầu không khí giữa khách và chủ ngày càng hòa hợp.
- Thanh Vân, chủ tịch Cao trước đây cũng là người phòng giám sát phải không? Lúc này anh ấy cũng đang dụng võ ở Vũ Đức.
Lý Vũ Hiệp nói.
Trương Thanh Vân uống vào một ngụm rượu, trong lòng cũng hiểu rõ Lý Vũ Hiệp đang dò xét về tình hình của Cao Khiêm. Vấn đề này có chút mẫn cảm, Cao Khiêm đến Vũ Đức đã là phó chủ tịch, hơn nữa khả năng biểu hiện cũng rất cao, những lãnh đạo khác chắc chắn cũng có chút nể mặt.
- Chủ tịch Cao là lãnh đạo trực tiếp của tôi, anh ấy là người tuổi trẻ tài cao trong phòng giám sát. Lúc này thấy anh ấy có đất dụng võ ở Vũ Đức thì trong lòng tôi cũng rất vui.
Trương Thanh Vân cười nói.
Lời nói của Trương Thanh Vân rất mơ hồ, nhưng cũng mơ hồ tiết lộ chút cá tính của Cao Khiêm, người này tương đối ẩn giấu, câu nói rất vui thì ý nghĩ lại càng sâu sắc. Trên quan trường không thể nói lời quá rõ ràng, cần phải thật thật mê mê, còn Lý Vũ Hiệp phải hiểu thế nào thì đó chính là việc của riêng hắn.
Nếu hiểu được sâu sắc thì ý nghĩa rất vô cùng, đồng thời cũng không ăn phải quả đắng. Lý Vũ Hiệp đã leo lên đến chức trưởng phòng tổ chức thì Trương Thanh Vân tin người này cũng rất ẩn giấu và tài giỏi, tất nhiên sẽ nhấm nháp ra hương vị trong lời nói của Trương Thanh Vân.
Quả nhiên Trương Thanh Vân nói xong thì đồng tử trong mắt Lý Vũ Hiệp chợt thu lại, lão cũng thấy rõ Cao Khiêm là kẻ không thể khinh thường, sau đó lập tức nâng ly mời rượu Trương Thanh Vân. Sau đó hai người không tiếp tục bàn chuyện công tác, bữa ăn kéo dài đến đêm mới tan cuộc.
Sáng ngày mùng tám thì Trương Thanh Vân chính thức đi làm, ngày đầu tiên căn bản chỉ là họp hành, mọi người cùng chúc mừng năm mới lẫn nhau, sau đó cùng đưa ra quy hoạch cho năm mới, ngày đầu đi làm cũng kết thúc rất nhanh.
Nhưng vài ngày sau thì đã bắt đầu bận rộn, mỗi năm cứ đến đầu xuân là thời điểm rất quan trọng, những văn kiện và chỉ thị lãnh đạo truyền xuống phải được chứng thực, tất cả những gì còn tồn tại phải được giải quyết, cũng có rất nhiều vấn đề liên quan đến phòng giám sát.
Lúc này phòng giám sát đã có chế độ quản lý đan xen, Trương Thanh Vân được phân công mảng nông nghiệp, truyền thông và thành phố Thành Đô. Thực tế thì hắn cũng có chút quyền lực ở khoa giám sát số một và số hai, phương pháp quản lý này rõ ràng do chính Dương Hân đem đến.
Quản lý thế này cũng có khá nhiều điều tốt nhưng đối với một Trương Thanh Vân không có căn cơ thì sinh ra rất nhiều tệ nạn, rất dễ làm cho kẻ dưới bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa cũng tạo ra những kẻ hỡ, rõ ràng đây cũng là một quá trình khảo nghiệm cán bộ.
Đến chiều Đỗ Dũng tìm Trương Thanh Vân nói chuyện, người này đưa đến một bộ hồ sơ, Trương Thanh Vân nhìn thoáng qua rồi nheo mắt, là hồ sơ của phòng văn thư đưa đến. Đây là án ở huyện Ung Bình, có một ngàn người cùng ký tên phản ánh chính quyền huyện Ung Bình làm loạn, vấn đề liên quan đến cây trà.
Trương Thanh Vân đã biết rất rõ về vụ án này nhưng khi rơi xuống tay thì rõ ràng nằm ngoài dự đoán, hắn chăm chú xem xét xong bộ hồ sơ nhưng trong lòng lại thầm tính toán ý nghĩ của Đỗ Dũng.
- Chủ nhiệm Đỗ, vụ án này tôi không tham gia vì tránh tình nghi, dù sao tôi...
Trương Thanh Vân nói.
Đỗ Dũng khoát tay, hắn híp mắt nói:
- Không được nói đến chuyện tình nghi, anh có cái nhìn nào với vụ án này hay không?
Trương Thanh Vân sờ sờ mũi rồi trầm ngâm một lúc, hắn nói:
- Vấn đề nông nghiệp lúc này cũng khá mẫn cảm, mọi hành động đều liên quan đến cuộc sống nhân dân, tất cả phải rất thận trọng.
Đỗ Dũng nhẹ xoa mắt, lời nói của Trương Thanh Vân rất bay bổng, rõ ràng nói rồi mà cũng như không, hắn nói phải thận trọng, nhưng rốt cuộc là muốn điều tra nghiêm túc sao? Hay là muốn làm cho chuyện lớn hóa nhỏ? Tiểu tử này rõ ràng đã lăn lộn ở cơ quan ngày càng thành thạo.
- Ừ, cậu nói rất đúng, vụ án này của khoa số một muốn chủ nhiệm Đường xuống đốc thúc, cậu xem như vậy có hợp lý hay không?
Đỗ Dũng dùng giọng thức thời nói.
- Phù hợp, rất phù hợp, chủ nhiệm Đường phụ trách thì rất tốt.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn ra vẻ rất thoải mái nhưng trong lòng chợt lo lắng. Đỗ Dũng lôi kéo Đường Quốc Huy quá lợi hại, hôm nay án nông nghiệp chuyển cho Đường Quốc Huy, sau này mình có thể còn được bao nhiêu lời nói trong mảng được phân công đây? Điều này rất khó nói.
Đỗ Dũng rời khỏi văn phòng, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn lộ ra nụ cười, hắn cũng đi về văn phòng chính mình, mới xem văn kiện được một lúc thì đã có người gõ cửa.
Người vào chính là Đường Quốc Huy, Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Đường, anh có gì cứ điện thoại cho tôi, cần gì phải đi qua? Điều này...
Đường Quốc Huy cười ha hả, hắn khoát tay nói:
- Thanh Vân, đừng nên nói lời khách khí, tôi đến là nhờ cậu chỉ dạy cho vài điểm.
- Anh nói đến vấn đề cây trà huyện Ung Bình sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Mời anh ngồi, tôi đúng là người Ung Bình nhưng đã đi được vài năm, sợ rằng đã có quá nhiều thay đổi rồi.
- Thanh Vân, cậu cũng đừng quá khách khí, những thay đổi đó làm gì có liên quan đến sự tra án của chúng ta? Ung Bình là quê hương của cậu, chắc chắn cậu cũng hiểu rõ tình huống chứ phải không?
Đường Quốc Huy cười nói.
Trong mắt Trương Thanh Vân chợt lóe lên tinh quang rồi biến mất, Đường Quốc Huy đến nói chỉ bảo chỉ là giả mà giọng điệu lại giống như muốn đưa tin. Trương Thanh Vân vốn cũng không muốn đặt vấn đề này vào trong lòng nhưng người ta đã muốn làm mọi chuyện trở nên lợi hại thì chính hắn cũng phải cảm thấy nên làm chút gì đó mới đúng.
- Chủ nhiệm Đường, tình hình Ung Bình rất phức tạp, cũng rất đặc biệt. Ung Bình là địa phương tụ tập rất nhiều dân tộc, rất đặc biệt về vấn đề dân cư, dân chúng thuần phác nhưng tố chất không cao, nghe chuyện chưa chắc đã hiểu đạo lý.
- Vì vậy vụ án này tôi cho rằng phải đặc biệt xem trọng, tốt nhất là phải cho anh Nghiêm hoặc anh Vương tự mình dẫn đội đến xem xét, như vậy mới có thể toàn diện.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói.
Đường Quốc Huy hắn không phải là kẻ chỉ thị sao? Nhưng kéo hai vị bồ tát kia vào thì vẻ mặt hắn cũng có chút khó coi.
Nhưng lời nói của Trương Thanh Vân đã nghe rõ ràng, anh muốn phản bác cũng rất khó mở miệng, người ta đã nói phải đặc biệt coi trọng, chẳng lẽ mình lại không coi trọng?
- Được, rất đúng, rất đúng! Tôi sẽ thương lượng với chủ nhiệm Đỗ, để xem ý của anh là thế nào.
Đường Quốc Huy nghiêm mặt nở nụ cười gian nan, sau đó hắn đứng lên rời khỏi phòng.
Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn Đường Quốc Huy mà khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, Vũ Đức Chi không phải rất thích trò này sao? Nếu vụ án đã đưa lên tỉnh thành thì sẽ có đạo cụ đưa xuống cho lão thực hiện.