BỐ Y QUAN ĐẠO

Trương Thanh Vân đi ra văn phòng bí thư Hoàng, hắn cảm giác sau lưng đã vã đầy mồ hôi.

Ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân là Hoàng Tân Quyền không nói quá nhiều, Trương Thanh Vân cũng không thể biết được Hoàng Tân Quyền có thỏa mãn về công tác của phòng giám sát hay không, nhưng cuối cùng bí thư cũng nói Trương Thanh Vân phản ánh đúng chi tiết tình huống. Lão nói sau này phòng giám sát mở rộng, tất cả mọi chuyện cũng không cần phải úp mở.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi, tất nhiên lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không nói lời rõ ràng, Hoàng Tân Quyền không phê bình thì rất đáng quý rồi.

Khách sạn Vienna dính vào "gái gọi" là chuyện rất mẩn cảm, hơn nữa những tình tiết trong đó lại khá bất lợi đối với Hoàng Tân Quyền. Vì lão và ông chủ khách sạn Vienna chính là anh em rể, ném chuyện này vào phòng giám sát cũng không biết có bao nhiêu kẻ đợi lúc chế giễu.

Việc này phòng giám sát điều tra hơi quá, người khác sẽ không nói Hoàng Tân Quyền diễn trò, nếu điều tra mà không có tư liệu thì người ta sẽ cho rằng phòng giám sát làm ẩu. Vì vậy vụ án này khó nhất chính là như vậy, rất khó nắm bắt tình hình.

Mà Trương Thanh Vân rõ ràng đã nắm bắt được điều này, vì vậy hắn đặt trọng tâm vào hành động chú ý vấn đề, báo cáo điều tra dùng từ rất nghiêm khắc, hắn bày ra bộ dạng muốn báo án, nhưng thật ra tất cả đều chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Hắn chẳng qua chỉ xỉa vào vấn đề thái độ và năng lực của nhân viên khách sạn Vienna, đồng thời cũng không phối hợp điều tra mà thôi.

Người khác thấy như vậy thì rõ ràng không biết bắt chẹt thế nào cho phải. Trước khi thay đổi chế độ thì công ty khách sạn Vienna là của quốc doanh, giám đốc của công ty tương đương với cán bộ cấp sở, một trưởng khoa phòng giám sát đến điều tra thì thái độ có tốt được sao? Hơn nữa nếu nói đến thái độ kém thì dễ dàng làm người ta liên tưởng đến vấn đề nhân viên giám sát xử lý án có nghiêm túc hay không, người ta đối với anh không thù không oán thì sao không nể mặt?

Nếu nói về vấn đề không phối hợp điều tra thì rất mơ hồ, cuối cùng cũng phải xem xét đến những gì công an khu Vượng Thủy báo cáo. Người ta không liên quan đến gái gọi, sự thật là như vậy, còn phối hợp điều tra thế nào đây? Chẳng lẽ để nhân viên phòng giám sát đến điều tra vào ban đêm bắt kẻ thông dâm sao?

Trương Thanh Vân tin báo cáo của mình có đưa lên thì lãnh đạo tỉnh cũng chưa chắc đã hủy bỏ tư cách đơn vị tiếp đãi của khách sạn Vienna. Vì vấn đề trung tâm của báo cáo chính khách sạn Vienna liên quan đến "gái gọi", nếu chỉ vì thái độ kém mà sinh ra tai họa ngầm thì rõ ràng không thể nào có cơ sở.

Nếu vấn đề xử lý rạch ròi thì rất dễ dàng để dân chúng liên tưởng, người ta sẽ nghĩ rằng khách sạn Vienna là một ổ dâm loạn, nếu không vì sao tỉnh ủy hủy bỏ tư cách đơn vị tiếp đãi? Về phần chứng cứ xác thực của đồn công an thì người khác sẽ không xuyên tạc, mọi người đều cho rằng chính phủ đang nể mặt nể mũi, có rất nhiều quan viên được tiếp đãi ở Vienna, tất nhiên cần phải che giấu.

Vấn đề thứ hai chính là dễ dàng bị người khác nghĩ rằng chính mình đang mượn cớ dùng chuyện của người khác để nói về mình, người ta không liên quan đến gái gọi mà hủy bỏ tư cách tiếp đãi, đây chẳng phải mượn đề tài để nói chuyện của mình sao? Còn ba thứ như tai họa ngầm. v. v. Lãnh đạo thấy có chút khó chịu với một đơn vị, tất nhiên cũng phải tìm vài cớ thích hợp để chỉ tay năm ngón.

Sau một tuần khi Trương Thanh Vân gặp mặt Hoàng Tân Quyền thì vấn đề khách sạn Vienna liên quan đến gái gọi đã có kết quả xử lý. Không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, lãnh đạo tỉnh ủy cho rằng vấn đề quản lý của Vienna không thích hợp, vì vậy tỉnh ủy quyết định chỉnh đốn và cải cách.

Mà bộ phận PR của khách sạn cũng mượn cơ hội triển khai hàng loạt biện pháp phá giải nguy cơ, công chúng phản ánh rất hài lòng, hình tượng của khách sạn cũng được giữ vững.

Vấn đề khác chính là tỉnh ủy khen thưởng phòng giám sát điều tra công bằng, công chính, lãnh đạo tỉnh đánh giá rất cao. Văn phòng tỉnh ủy cũng thông báo khen ngợi phòng giám sát, trong đó trọng điểm khen thưởng trưởng khoa giám sát số ba Trương Thanh Vân. Lãnh đạo cho rằng quan điểm của đồng chí Trương Thanh Vân rất mạnh, rất xứng đáng với hình tượng của giám sát viên, đáng giá cho các giám sát viên khác học tập.

Lúc này cái tên Trương Thanh Vân mới bắt đầu được lan truyền trong văn phòng tỉnh ủy, mỗi lần dùng cơm trưa đều thường xuyên có rất nhiều người chỉ trỏ hắn. Tất nhiên đa số đều là những nhân viên nữ, có vài lãnh đạo phòng ban khác và cán bộ nam thấy Trương Thanh Vân cũng gật đầu chào hỏi giống như rất quen thuộc.

Trần Mại đến Thành Đô, một tuần trước hắn đã gọi điện cho Trương Thanh Vân, lần này hắn đến với danh nghĩa trao đổi học tập với công an tỉnh, nhưng Trương Thanh Vân thấy có vẻ thiên về ăn uống nhậu nhẹt là nhiều. Đến tối Trương Thanh Vân đến nhà hàng gần văn phòng tỉnh ủy mở tiệc chiêu đãi Trần Mại, nhà hàng này phần lớn là các món hải sản, Trương Thanh Vân và Trần Mại hai năm không gặp, lúc này Trần Mại cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Trần Mại rõ ràng không còn tùy tiện như trước đây, nhưng gặp mặt Trương Thanh Vân thì hai người liên tục trao đổi chuyện cũ.

Khi dùng cơm thì Trương Thanh Vân và Trần Mại tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, bây giờ Trần Mại phục Trương Thanh Vân sát đất. Khi Trần Mại hắn là phó phòng thì Trương Thanh Vân còn là một cán bộ bình thường, chỉ sau vài năm thì người ta đã leo lên phó phòng cấp tỉnh, trong khi đó Trần Mại hắn vẫn còn lăn lộn với cấp phó ở huyện. Đúng là người so với người thật sự rất đáng giận.

- Thanh Vân, nói thật với cậu, lúc này tôi đang ngóng cậu lên nhanh để kéo tôi lên theo. Nhớ đấy, mai mốt cũng đừng quên người anh em này.

Trần Mại cười nói.

- Cậu đúng là đầu quỷ, nói những lời như vậy sao được? Cậu nên nhớ không nên ganh đua so sánh, cứ làm việc theo thực tế là được.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn nói xong lập tức gọi nhân viên phục vụ dâng món ăn.

Trần Mại khẽ cười một tiếng, hắn đang muốn mở lời thì ánh mắt đột nhiên tập trung, hắn ngơ ngác nhìn ra sau lưng Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng quay đầu, hắn thấy bàn phía sau là một nam một nữ. Người đàn ông có vẻ đã nhiều tuổi, người phụ nữ có lẽ cùng tuổi Trương Thanh Vân, gương mặt rất đẹp nhưng thân thể hơi mập, nếu nói đúng là đầy đặn, hai người giống như một cặp vợ chồng.

- Cậu quen biết họ sao?

Trương Thanh Vân nói.

Trần Mại không để ý đến Trương Thanh Vân mà trực tiếp đi sang bàn bên cạnh rồi cười nói:

- Chủ tịch Vương, anh cũng đến tỉnh thành sao?

Người đàn ông trung nhiên chợt sững sờ, hắn ngẩng đầu một lúc lâu rồi nói:

- Là đội trưởng Trần cục công an phải không? Anh cũng đến tỉnh thành à? Tốt, tốt, giới thiệu với cậu đây là vợ tôi, còn đây chính là công an trong huyện anh đang công tác.

Trần Mại vội vàng chào hỏi vợ của chủ tịch, hắn luôn miệng gọi chị dâu, sau đó lại chỉ Trương Thanh Vân nói là bạn. Trương Thanh Vân cũng tiến lên chào hỏi, sau khi được Trần Mại giới thiệu thi Trương Thanh Vân cũng biết rõ ràng, thì ra chủ tịch Vương chính là phó chủ tịch huyện Nham Môn Vương Cương Vân.

...

- Anh Vương, chút nữa em gái còn dẫn khách đến đấy!

Chủ tịch Vương khoát tay nói:

- Không có gì, người em gái mang đến cũng là bạn, bàn lớn thế này vài người ngồi cũng đâu có vấn đề gì.

Sau đó Vương Cương Vân quay sang Trương Thanh Vân nói:

- Tôi thấy anh nhìn khá quen, hình như anh là cán bộ huyện Ung Bình phải không?

Trương Thanh Vân gật đầu xưng vâng, Chu Thiến lại nhíu mày, Ung Bình là huyện vùng sâu, người nơi đó rất quê mùa. Chồng mình cũng thật là, đến tỉnh thành cũng không chú ý hình tượng, chút nữa em gái đưa khách đến thì phải biết làm sao?

- Này, Tiểu Trương, nghe nói năm ngoái huyện Ung Bình các cậu tổ chức lễ hội văn hóa cam, kết quả rất tốt, chắc cũng tìm được nhiều đầu tư.

Vương Cương Vân nói.

- Theo tôi biết thì cũng tìm được vài phần, sao thế? Huyện Nham Môn các anh cũng có hoạt động gì à?

Trương Thanh Vân nói.

- Cũng không có gì.

Vương Cương Vân nói:

- Hiện nay huyện chúng tôi đang khai thác du lịch, cũng muốn tạo ra vài hoạt động để quảng cáo và tăng sức ảnh hưởng. Chúng tôi lần này định xuất ra mười triệu để tổ chức hoạt động thúc đẩy du lịch.

- Mười triệu!

Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn thầm nghĩ chỉ là một hoạt động thúc đẩy du lịch mà bỏ ra mười triệu sao? Tài chính huyện Nham Môn dồi dào như vậy à? Chỉ cần tùy tiện đã bỏ ra chục triệu, chưa nói đến những năm sau, nếu là bây giờ cũng là một huyện rất mạnh.

Chu Thiến ngồi bên cạnh chợt co quắp khóe miệng, chỉ cần liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân là biết, nàng là người thành phố, không nhìn được đám nhà quê. Người này chỉ vừa nghe thấy chút tiền đã choáng váng, thật sự quá mất mặt.

Vương Cương Vân trừng mắt nhìn vợ, sau đó quay sang Trương Thanh Vân nở nụ cười xin lỗi. Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, người đời đều là như vậy, đặc biệt là phụ nữ. Xem ra Vương Cương Vân là một cán bộ lãnh đạo tốt, đáng tiếc là cưới một người vợ không phù hợp.

Trần Mại cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn dùng ánh mắt áy náy nhìn Trương Thanh Vân, bầu không khí bàn ăn có hơi xấu hổ.

- Sao em gái còn chưa đến nhỉ?

Chu Thiến thầm nói một câu.

- Chị gái, em gái của chị làm ở cơ quan nào trong tỉnh thành thế?

Trương Thanh Vân nhíu mắt nói.

- À, đúng rồi, làm người dẫn chương trình ở đài truyền hình tỉnh, chắc vì quá bận nên chưa đến kịp.

Chu Thiến nói, vẻ mặt có chút vui sướng, rõ ràng em gái có công việc rất đáng nở này nở mặt.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn cũng không tiếp tục mở miệng. Trần Mại thì trợn trừng mắt, người dẫn chương trình cũng có địa vị rất cao, cơ bản cũng coi là có danh tiếng. Hèn gì phó chủ tịch Vương có tiếng nói ở Nham Môn như vậy, thì ra cưới một cô vợ nhà giàu.

- A Thiến, không được nói lung tung!

Vương Cương Vân lập tức gật đầu với Trương Thanh Vân:

- Đừng nghe cô ấy nói, chẳng qua chỉ là một Mc, có lẽ vài năm nữa mới chính thức là người dẫn chương trình.

Vẻ mặt Chu Thiến chợt biến đổi, nàng chợt tức giận, sau đó quay về phía Vương Cương Vân nói:

- Anh thì hiểu sao? Anh lợi hại như vậy thì việc gì phải dày mặt tìm em gái hỗ trợ? Chỉ là một chủ tịch huyện, hơn nữa chỉ là cấp phó, xem ra còn kém anh rể, người ta là phó cục trưởng cục công an Thành Đô.

- Em!

Vẻ mặt Vi Cường chợt phát lạnh, hắn đứng dậy chuẩn bị nổi giận, Trương Thanh Vân và Trần Mại cũng xấu hổ đến cực điểm. Nếu gặp phải tình cảnh thế này thì không xấu hổ sao được?

- Ôi dào, anh rể, không phải anh muốn nổi giận với chị đấy chứ?

Vương Cương Vân đang muốn nói thì sau lưng vang lên một âm thanh khá ỏng ẹo. Ánh mắt Chu Thiến sáng rực lên, nàng lập tức đứng dậy tiến lên chào đón:

- Ui da, Chu Thanh của chị, cuối cùng em cũng đến! Không có gì, không có gì, anh rể nào dám nổi giận...Ngồi, ngồi đi em, để chị xem nào, em của chị hôm nay đẹp lên rất nhiều.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, hắn thầm nghĩ sao hai chị em nhà kia nói chuyện với nhau lại đáng buồn nôn đến vậy? Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một cô gái hơn hai mươi, bộ dạng khá xinh nhưng trên mặt có vài chấm tàn nhang, không trang điểm quá kỹ nên vẫn nhìn thấy rất rõ.

Toàn thân cô gái đều là đồ hàng hiệu, hàng Nhật Bản, Trương Thanh Vân nhíu mày, đúng là con nhà giàu có khác.

- Em gái, em đã giúp chị hẹn khách chưa?

Vẻ mặt Vương Cương Vân cũng bình tĩnh trở lại, hắn nhíu mày nói.

- Hừ!

Khóe miệng cô gái chợt co quắp:

- Anh rể, anh công tác ở nông thôn vài năm lại nghĩ rằng em không mời khách à? Bày tiệc thế này mà anh cũng muốn mời khách sao? Ít nhất cũng phải thuê phòng trong khách sạn Vienna chứ?

- Em gái ngoan, em đừng trách anh rể, nói thật với chị xem, hôm nay khách có đến không?

Chu Thiến dùng giọng ỏng ẹo nói.

- Điều này đã lo xong, chị yên tâm đi! Người ta nể mặt em, hôm nay đã đồng ý đến tiếp xúc, nhưng có kết quả hay không thì khó nói. Làm gì có nữ ngôi sao nào chịu đến biểu diễn ở nông thôn chứ?

Cô gái khẽ cười nói, sau đó nàng quay đầu nhìn thấy Trần Mại thì chợt nhíu mày:

- Hai vị này là...? Là thủ hạ của anh rể sao?

Vẻ mặt Trần Mại có chút lúng túng, hắn liên tục gật đầu xưng vâng.

- Các anh sang bên cạnh ngồi đi, khách sắp đến có thân phận không tầm thường, quá nhiều người cũng không hay.

Cô gái cau mày nói, sau đó còn dùng tay phe phẩy trên mũi.

Vẻ mặt Trần Mại chợt phát lạnh, gần đây hắn chưa từng bị kẻ nào chèn ép, hôm nay không ngờ bị người ta chế nhạo. Hắn đang muốn đứng dậy nổi giận thì Trương Thanh Vân đè ngồi xuống.

- Chủ tịch Vương, hôm nay chúng ta ngẫu nhiên gặp mặt, quen biết anh tôi cũng thấy rất vui, chúng tôi đi trước nhé.

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói với Vương Cương Vân, sau đó lại quét mắt về phía Chu Thiến và em gái Chu Thanh nở nụ cười lạnh lùng:

- Cô công tác ở đài truyền hình sao? Đáng tiếc, cả đời cô cũng không được trở thành người dẫn chương trình, những năm gần đây các chương trình giải trí cũng khác hẳn, phải xem xét vào năng lực con người.

Trương Thanh Vân nói xong thì kéo Trần Mại đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, Chu Thanh lập tức đứng lên nói:

- Này, anh nó gì thế? Ai không có năng lực? Một cán bộ xã cũng dám nói chuyện năng lực với tôi sao?

Chu Thanh nói xong thì ném túi xách trong tay xuống, nàng trừng mắt nhìn Vương Cương Vân:

- Anh rể, việc này em mặc kệ, anh là chủ tịch huyện mà không quản được thủ hạ, đám người bên dưới không có chút quy củ, như vậy sao được?

Chu Thanh lắc đầu quầy quậy thì Chu Thiến cũng trở nên căng thẳng rồi liên tục dỗ dành, nàng còn trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân. Khi Chu Thiến đang định mở miệng mắng thì Chu Thanh đã đột nhiên đẩy chị gái ra, vẻ mặt nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp, nàng tiến về phía trước vài bước.

- Ui da, giám đốc Tiếu, không ngờ anh cũng nể mặt, em còn tưởng rằng hôm nay anh không đến chứ.

Chu Thiến tiến lên nói, giọng điệu là điển hình của loại người làm nũng.

Trương Thanh Vân khẽ quay đầu, một người đàn ông rất có phong độ tiến vào cửa nhà hàng, đây chính là Tiếu Quốc Thanh, là giám đốc công ty Kim Thành.

- Sao có thể được, tất nhiên anh phải nể tình em rồi, nếu không sau này em không thèm để ý đến anh, chẳng phải anh sẽ không ngủ ngon được sao?

Tiếu Quốc Thanh cười nói, trên mặt là nụ cười rất mập mờ.

- Này, hai người các anh còn ở đây làm gì? Không thấy khách đến rồi sao?

Chu Thanh dùng hai bàn tay nhỏ bé chỉ về phía Trương Thanh Vân và Trần Mại vẫn còn chưa bỏ đi rồi quát lớn.

Tiếu Quốc Thanh nhíu mày, cặp mắt hắn quét về phía trước, hai chân chợt khựng lại. Chu Thanh bị Tiếu Quốc Thanh đụng vào lập tức lảo đảo, nàng ngẩng đầu nói:

- Giám đốc Tiếu, anh!

Tiếu Quốc Thanh đẩy Chu Thanh ra một bên rồi vọi vàng tiến lên trước mặt Trương Thanh Vân, hắn khom lưng dùng giọng cung kính nói:

- Trương...Trương tiên sinh phải không? Anh...Sao anh lại dùng cơm ở đây?

Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên rồi nói:

- Tôi không ăn cơm ở đây thì anh nghĩ xem phải ăn ở đâu mới phù hợp?

Tiếu Quốc Thanh chợt sững sờ, vẻ mặt hắn lập tức đỏ bừng, liên tục khom lưng xin lỗi, hắn nói mình lỡ lời.

- Là thế này, tôi có một người bạn dưới huyện chuẩn bị mở hoạt động nghệ thuật và bây giờ đang cố ý liên lạc với anh.

Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn nhướng mày vẫy tay với Vương Cương Vân đang sững sờ:

- Chính là anh ấy, chủ tịch huyện Nham Môn Vương Cương Vân!

- Chào chủ tịch Vương, chào chủ tịch Vương!

Tiếu Quốc Thanh vội vàng tiến lên chủ động bắt tay với Vương Cương Vân, thái độ của hắn rất kính cẩn. Trương Thanh Vân đúng là ác thần, chuyện lần trước còn chưa xử lý xong thì hôm nay lại xảy ra chuyện.

- Tiểu Chu, còn không mau tiến lên ra mắt Trương tiên sinh!

Tiếu Quốc Thanh quay đầu lạnh lùng nói với Chu Thanh.

Chu Thanh thấy tình cảnh trước mắt thì đã sợ đến mức ngây dại, khi Tiếu Quốc Thanh gọi thì nàng chợt giật mình, sau đó vội vàng vâng dạ tiến lên:

- Trương...Chào Trương tiên sinh!

- Tôi nhớ không lầm thì giám đốc Tiếu là người đài truyền hình phải không?

Trương Thanh Vân dùng giọng bay bổng nói.

- Vâng!

Tiếu Quốc Thanh gật đầu nói:

- Nhưng mọi người đều cùng nằm dưới một tập đoàn, cũng có liên hệ, có chút liên hệ.

- Như vậy là được rồi, cứ coi như anh có năng lực, vị tiểu thư này, cô nói đi?

Trương Thanh Vân dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Vẻ mặt Chu Thanh lập tức trở nên trắng bệch, hai chân mềm nhũn muốn khụy xuống. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Tiếu Quốc Thanh ở bên cạnh lập tức giữ lấy nàng, đây là nơi công cộng, khụy xuống cũng không tốt lắm.

- Các anh cứ nói chuyện với nhau, tôi cũng còn vài chuyện cần nói với bạn.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên xanh xám, hắn kéo tay Trần Mại, hai người tiến ra khỏi cửa.

- Con bà nó, đều là những loại người như vậy sao? Đúng là nữ nhân quỷ quái, không ngờ còn muốn làm người dẫn chương trình, tôi khinh, tôi khinh.

Trần Mại vừa ra khỏi cổng thì nói, hắn lập tức quay về phía Trương Thanh Vân:

- Này, Thanh Vân, phòng giám sát tỉnh ủy oai như vậy sao? Vừa rồi tôi thấy bộ dạng tên giám đốc Tiếu kia giống hệt như chó, rõ ràng là nhân vật có tên tuổi, sao đến trước mặt cậu thì sủa gâu gâu như vậy?

Trương Thanh Vân cũng cười, hắn nháy mắt nói:

- Tất nhiên, thế nào? Có phải rất thích thú không? Nếu vậy thì chuyển nghành vào trong phòng giám sát đi.

Trần Mại co quắp miệng, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét. Điều này làm Trương Thanh Vân sợ nhảy dựng lên, hắn vừa định nói thì Trần Mại đã cướp lời:

- Con bà nó, lúc này là thế giới gì? Người so với người sao cách xa nhau quá vậy? Trần Mại tôi khi nào mới được kiêu ngạo như anh? Nếu như vậy thì chết tôi cũng đồng ý...

- Thanh Vân, tôi hỏi cậu một vấn đề đứng đắn, cậu có tin tức của Cảnh Sương chưa?

Trần Mại nghiêm mặt nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn chỉ thở dài một hơi mà không nói, sau đó lại vỗ vai Trần Mại nói:

- Mạnh Tử, trước tiên tìm một quán cơm nào đó làm ấm bụng đã. Tối nay chúng ta thuê phòng khách sạn tha hồ tâm sự.

Trần Mại không lên tiếng, vẻ mặt Trương Thanh Vân đã nói rõ tất cả, hai người buồn bực đi về phía trước. Một lúc lâu sau Trần Mại mới nói:

- Thật ra Mã San...

- Không được nói đến vấn đề này nữa.

Trương Thanh Vân tức giận nói, vẻ mặt rất khó coi. Trần Mại lè lưỡi, hắn vội vàng ngậm miệng rồi lầu bầu:

- Người ta đang suy nghĩ cho cậu.

Tâm tư Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn thầm nghĩ:

- Cảnh Sương, Cảnh Sương, em đang ở đâu? Sao em nhẫn tâm như vậy? Đã hơn một năm, em thậm chí cũng không gọi điện cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc