BỐ Y QUAN ĐẠO

- Anh đã nghe qua ca khúc mới nhất của em chưa?

Lăng Tuyết Phi đột nhiên nói, nàng khẽ nghiêng người, gương mặt cực kỳ xinh đẹp đưa đến ngay trước mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy dưới bụng bùng lên lửa nóng, hạ thân lập tức dựng ngược, một ngọn lửa thiêu đốt làm mạch máu căng phồng.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân vội vàng ho khan hai tiếng che dấu sự xấu hổ, hắn lập tức đứng lên. Lăng Tuyết Phi bĩu môi, trong mắt lộ ra cái nhìn đắc ý. Xem ra sức quyến rũ của nàng đã hấp dẫn được người đàn ông này, vì vậy trong lòng nàng cảm thấy rất vui.

- Trương...

Lăng Tuyết Phi vừa mới mở miệng thì chỉ nói được một chữ, sau đó nàng lại tiếp tục:

- Lúc này phải xưng hô với anh thế nào cho đúng đây.

Trương Thanh Vân quay đầu về phía Lăng Tuyết Phi, hắn biết được sự xảo quyệt trong mắt nàng, vì vậy trong lòng khẽ động nói:

- Bạn bè bình thường đều gọi bằng tên, còn cô, gọi tôi bằng anh, như vậy chưa được sao?

- Tốt, sau này em sẽ gọi anh như vậy. Bài hát mới của em có tên là "Tình cờ gặp anh".

Lăng Tuyết Phi cười nói, vẻ mặt chợt đỏ ửng mê người, rõ ràng chính nàng cũng cảm giác được tên bài hát có chút mập mờ.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó xử, Lăng Tuyết Phi không giống với những ca sĩ bình thường, giọng nói và khí thông minh đều thuộc loại xuất chúng, loại người này mà lăn lộn trong giới giải trí thì đúng là hỏng bét.

- Đúng rồi, anh biết chị Thu Nguyệt sao?

Lăng Tuyết Phi trầm mặc một lúc rồi mở lời di chuyển chủ đề.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn khẽ nói:

- Chồng của chị ta chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi, chị Thu Nguyệt của cô, cô có biết chị ta nói với tôi những gì không? Chị ta nói cô cần một bạn trai.

- Sao?

Lăng Tuyết Phi chợt kinh ngạc, nàng vội vàng bụm miệng lại, vẻ mặt rất xấu hổ, lúc này nàng lại nghĩ đến tình cảnh ở khách sạn Vienna ngày trước.

- Cô và chị ta có quan hệ thế nào? Xem ra không phải chỉ đơn giản là bạn bè bình thường.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở lời chuyển chủ đề khỏi tình cảnh đáng xấu hổ.

Thân thể Lăng Tuyết Phi chợt run lên, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại bùng lên cảm giác ảm đạm, nàng tự cười nói:

- Em và chị ấy đều là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh tin không?

- Sao?

Trương Thanh Vân ngẩng đầu, trong lòng hắn khẽ động, hắn nhìn về phía Lăng Tuyết Phi.

Đáp án này làm cho Trương Thanh Vân thật sự rung động, Nghê Thu Nguyệt là cô nhi sao? Cô ta không phải là vợ của Cao Khiêm à? Một lúc sau Trương Thanh Vân mới mỉm cười nói:

- Thật xin lỗi, câu hỏi của tôi quá đường đột.

Lăng Tuyết Phi không nói gì, hai người đều trở nên trầm mặc. Sau khi tiếp tục ngồi xuống thì Lăng Tuyết Phi vẫn ngồi sát bên Trương Thanh Vân, nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã không còn mất tự nhiên như lúc vừa rồi. Không biết vì nguyên nhân gì mà hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lăng Tuyết Phi đã được kéo lại gần thêm một chút, cũng không phải cảm giác đồng tình, hình như giữa hai người sinh ra một cảm giác cộng minh.

Dù là Lăng Tuyết Phi hay Nghê Thu Nguyệt thì lăn lộn đến ngày hôm nay cũng tuyệt đối là chuyện hiếm thấy. Một cô nhi tất nhiên không có bối cảnh, còn rơm rác hơn cả chính Trương Thanh Vân. Là một cô nhi, hơn nữa còn là phụ nữ mà có thể đạt đến thành quả bây giờ, điều này đáng để người khác phải khâm phục.

- Chị Nghê là người tốt, hình như giữa hai người có hiểu lầm, có muốn em giúp hai người hàn gắn lại không?

Lăng Tuyết Phi khẽ nói, vẻ mặt nàng rất chân thành, thân thể nửa nằm nửa ngồi, hơi thở như hoa lan bùng ra bên cạnh Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn và Nghê Thu Nguyệt có ân oán khó nói, nếu nghĩ thoáng ra thì cũng không thể nào hiểu rõ. Rõ ràng Nghê Thu Nguyệt cần phải liên tục xác lập địa vị trong Cao gia, phụ nữ theo chồng, rõ ràng giúp Cao Khiêm bày mưu tính kế là điều đương nhiên.

Nghê Thu Nguyệt tìm Trương Thanh Vân chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, Trương Thanh Vân hắn trong mắt người khác có vẻ thần bí nhưng Nghê Thu Nguyệt đã hoàn toàn nhìn ra manh mối. Nàng muốn lợi dụng Trương Thanh Vân làm việc thì hoàn toàn có thể hiểu được. Dù sao với người như Nghê Thu Nguyệt thì muốn tồn tại được phải có chút tôn nghiêm, cần phải dùng tay điều khiển một vài người.

Trương Thanh Vân thấy Lăng Tuyết Phi dùng ánh mắt có chút lo lắng nhìn mình thì thầm nghĩ chẳng lẽ nàng cho rằng hắn đang đấu với Nghê Thu Nguyệt? Có lẽ Lăng Tuyết Phi cũng không muốn thấy tình cảnh như vậy. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười nói:

- Còn không mau đi thay quần áo, cô sẽ không mặc thế này dùng cơm đấy chứ?

Lăng Tuyết Phi chợt trở nên sững sờ, sau đó nàng cười. Nàng cảm nhận được thái độ Trương Thanh Vân đã có chút biến đổi, vì vậy nàng vui sướng nhướng mày sẳng giọng nói:

- Em sẽ mặc thế này để dùng cơm, thế nào, có đẹp không?

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên trời của Lăng Tuyết Phi, chỉ cần chìa tay là có thể úp trọng lên hai ngọn núi to tròn, vì vậy mà thân thể Trương Thanh Vân nóng lên bừng bừng. Người phụ nữ này đúng là yêu nghiệt

Bữa cơm tối lần này Trương Thanh Vân ăn uống rất thích thú, hắn và Lăng Tuyết Phi dùng cơm Trung Quốc và uống rượu đỏ, tâm tư cũng khác hẳn trước đây. Lăng Tuyết Phi cố ý mở rộng cửa sổ, từng cơn gió thổi ùa vào mang theo mùi bùn đất, bầu không gian làm người ta cảm thấy mê say.

...

Quốc hội bắt đầu họp bàn, sau này sẽ có một nhiệm kỳ mới, Trương Thanh Vân không liên quan nên rất rảnh rỗi, cả ngày ngồi nhà xem ti vi. Lúc này hắn thấy các vị lãnh đạo trung ương đều đã bước lên đài, hơn phân nữa những cán bộ lão thành ở cục chính trị trung ương đảng sẽ về hưu. Trương Thanh Vân biết rõ nhiệm kỳ mới ở tỉnh ủy Giang Nam cũng sẽ được khiển khai ngay sau đó.

Trước nhiệm kỳ mới ở Giang Nam thì bắt đầu là đảng ủy, tỉnh, thành phố, huyện xã, bốn cấp nối liền vào nhau, nằm dưới sự chỉ đạo thống nhất của trung ương. Nghị quyết đã được đưa xuống, "thông báo về công tác nhiệm kỳ mới của các tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương." Ủy ban kỷ luật của trung ương liên kết với các phòng giám sát để tiến hành kiểm tra tình hình chuẩn bị nhiệm kỳ mới của tất cả tỉnh thành, tổ giám sát của trung ương cũng xem xét công tác của đảng ủy nhiệm kỳ mới ở địa phương, đây là công tác rất quan trọng.

Bộ tuyên truyền của trung ương cũng tổ chức tất cả công ty tin tức truyền thông quan trọng, đề ra những nhiệm vụ công tác về tư tưởng, mục tiêu nhiệm vụ, chính sách và biện pháp tuyên truyền. Mục đích là bốn cấp đảng ủy bên dưới phải nhanh chóng liên hợp và phát triển.

Vấn đề quan trọng nhất chính là chức vụ quan trọng nhất của đảng ủy địa phương phải đúng người đúng vị trí, sau khi suy xét thì sẽ do phó tổng bí thư sắp xếp, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh Giang Nam cũng đã được xác định. Lưu Trắc Nhiên trước đó làm ở ngân hàng trung ương được điều về giữ chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam, nguyên chủ tịch tỉnh Liêu Tây Khâu Quyền Sơ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh Giang Nam. Sau khi hiệp thương chính trị thì chủ tịch tỉnh Giang Nam Vinh Bân được điều sang làm bí thư tỉnh ủy Giang Bắc.

Lãnh đạo mới đến nhận chức làm cho toàn bộ bầu không khí văn phòng tỉnh ủy trở nên chấn động, những lời ăn tiếng nói của mọi người đều đã trở nên thận trọng. Vì có lãnh đạo mới đến nên lãnh đạo thường ủy cũng thay đổi, tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng không rõ nguyên nhân.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến nhiệm kỳ mới, phối hợp với tinh thần của trung ương thì sau khi bí thư Lưu đến nhận chức cũng bắt buộc phải tiến hành bố trí lại, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy và phòng giát sát cũng phải xuống huyện kiểm tra. Vì vậy dù Trương Thanh Vân cảm thấy rất hứng thú nhưng lại rất bề bộn, căn bản không có quá nhiều thời gian để xem xét cẩn thận.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ nhiệm kỳ mới rất biến động, thật ra cũng giống như thế vận hội Olympic, tất cả đều phải bố trí vì tương lai vài năm, vì vậy phải bình tĩnh tuyệt đối và không vướng phải sai lầm. Đặc biệt là vị trí đứng đầu đảng ủy đã sớm nằm lòng rồi. Thật ra trong những nhiệm kỳ mới thì các cán bộ đang giữ chức sẽ được chú ý đầu tiên; mỗi lần đều có rất nhiều cán bộ phải trao quyền cho cấp dưới. Lúc này đám người trong văn phòng tỉnh ủy cũng đang thảo luận rất sốt sắng về vấn đề này, người nào sẽ tiến lên và trao quyền cho cấp dưới? Chủ nhiệm nào sẽ tiến lên. v. v. Tất nhiên mọi người cũng chỉ lén thảo luận với nhau về nhân tuyển thường ủy, nhưng rõ ràng tất cả đều đang được lãnh đạo tiến hành xem xét.

Sau khi đến các huyện trong thành phố Vũ Lăng vài ngày thì Trương Thanh Vân quay về cảm thấy rất mệt mỏi, không phải mệt mỏi vì công tác mà mệt mỏi vì xã giao. Đi đến nơi nào thì cán bộ nơi đó cũng dùng rượu ngon thịt ngọt hầu hạ, mà công tác cũng cơ bản đi qua, chủ yếu là sắp xếp vài công tác trù bị cho đảng ủy hiểu mà thôi, thật ra không còn gì khác, sau đó trở về sẽ phải báo cáo lên lãnh đạo.

Sau khi quay về Thành Đô thì Trương Thanh Vân lập tức nhận được điện thoại của Hoàng Diêu, nàng nói nhà đã được lắp đặt đầy đủ các thiết bị, Trương Thanh Vân vội vàng chạy xe đến khu Ung Cảnh.

Khi Trương Thanh Vân xuống xe thì lập tức nhìn thấy Hoàng Diêu, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông có vẻ cùng tuổi với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cười cười với hai người Hoàng Diêu, người đàn ông gọi là Quách Vũ, sau khi được Hoàng Diêu giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới biết đây là bạn trai của nàng. Trương Thanh Vân vội vàng mở lời chọc Hoàng Diêu yêu quá sớm, Hoàng Diêu chu miệng nói:

- Hơn hai mươi rồi còn sớm gì? Không phải anh sẽ nói bây giờ chính mình chưa có bạn gái đấy nhé.

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, khoảnh khắc này chợt thất thần.

- Đi, chúng ta vào xem nhà!

Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói, hắn lập tức chuyển chủ đề và chào hỏi Quách Vũ, sau đó tất cả mọi người đi thang máy lên lầu. Vì nhờ lắp đặt thiết bị nên trong nhà có một đám người của công ty, Hoàng Diêu phóng vào đầu tiên, nàng oa lên một tiếng.

Trương Thanh Vân đi vào cửa mà hai mắt lập tức tỏa sáng, căn nhà được lắp đặt và bố cục có vẻ gọn gàng thanh thoát, tất thiết bị đều đơn sắc nhưng không sinh ra cảm giác đơn điệu.

Phòng khách và phòng bếp trong nhà được ngăn cách bằng một cánh cửa phong thủy hình trăng lưỡi liềm, cánh cửa ra sân thượng cũng thay đổi, trên ban công là một bồn hoa. Một chiếc ô màu xanh nhạt che hai chiếc ghế nằm và một chiếc bàn cà phê, tất cả đều được tết lại bằng dây mây.

Phòng ngủ có hai gian và được bố trí khác hẳn nhau, gian chính dùng màu hồng làm sắc chính, ngọn đèn rất dịu, sinh ra cảm giác ấm áp. Phòng ngủ còn lại có màu xanh, làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, rất thích hợp để ngủ vào mùa hạ.

Còn có một phòng làm việc được lắp đặt tất cả các thiết bị trong văn phòng hiện đại, dù là bàn làm việc hay ghế ngồi cũng rất hiện đại, không có văn phòng tứ bảo, như vậy rất phù hợp với Trương Thanh Vân.

Mọi người đi xem xét một vòng, Trương Thanh Vân cảm thấy tương đối hài lòng, sau đó Trương Thanh Vân và Quách Vũ ngồi nói chuyện phiếm với nhau ở phòng khách. Hoàng Diêu rõ ràng cũng chưa cảm thấy đủ, nàng liên tục chạy tới chạy lui, ngó góc này nhìn chỗ nọ, bộ dạng có chút mê muội.

- Hoàng Diêu cũng muốn mua nhà nhưng bác trai không cho phép, gần đây cũng vì vấn đề này mà trong nhà rất náo loạn.

Quách Vũ cười nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn đang định mở lời thì điện thoại chợt vang lên, một dãy số lạ, Trương Thanh Vân lập tức bấm nút nghe.

- Tiểu Trương à?

Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Triệu Truyền, vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lập tức vâng một tiếng rồi đứng dậy đi ra ban công.

- Tôi đang ở Thành Đô, cậu đang ở đâu? Cậu có thể đến khách sạn Vienna được không? Tôi đang ở trong đấy.

Triệu Truyền nói.

- Vâng, vâng!

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn đã chờ đợi cú điện thoại này từ rất lâu rồi, vì vậy mà trong lòng rất kích động.

- Vậy thì cậu đến đây đi, hai giờ sau tôi phải quay về thủ đô!

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân vội vàng đến nói với Hoàng Diêu và Quách Vũ, hắn nói hôm nay mình có chuyện gấp, hắn ném chìa khóa cho Hoàng Diêu rồi chạy vội xuống lầu.

- Anh Vũ, anh xem đi, anh cảm thấy trưởng khoa Trương này là người thế nào?

Trương Thanh Vân vừa đi khỏi thì Hoàng Diêu khẽ nói.

- Không nhìn thấu, cũng không biết chị của anh có thể chấp nhận tính tình của anh ấy hay không?

Quách Vũ lắc đầu nói.

- Chị Phương cũng thật là, tính tình không ngờ lại quật cường như vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi mà chưa có gì, lần này muốn tìm một bạn trai phù hợp, không phải dễ dàng như vậy.

Hoàng Diêu nói.

Quách Vũ cười nói:

- Anh đã nói rồi mà em không tin. Trưởng khoa Trương này cũng rất có lực ảnh hưởng, em nói cha mẹ anh ấy đều là giáo viên sao?

Hoàng Diêu gật đầu, Quách Vũ chỉ nhướng mày mà không nói gì.

- Rốt cuộc thì anh thấy thế nào? Em cảm thấy anh Trương rất tốt, dù là con người hay tương lai cũng tốt, sẽ rất có tương lai.

Quách Vũ thở dài một hơi rồi nói;

- Anh nói thì được gì chứ? Quan trọng là cha anh phải đồng ý anh ấy mới được, còn có chị của anh nữa, ôi trời! Anh rất đau đầu vì điều này, quan trọng là gốc gác của anh Trương quá mỏng, quá nông!

Hoàng Diêu im lặng.

Khu Ung Cảnh gần bên khách sạn Vienna, Trương Thanh Vân phóng đến thì lập tức thông báo tình hình với quầy tiếp tân. Nhân viên khách sạn lập tức gọi điện thông báo rồi nói Trương Thanh Vân đợi một chút.

- Bưu tử!

Trương Thanh Vân chợt thốt lên, hắn nhìn thấy Cảnh Chiến, lúc này hắn hận không thể kéo Cảnh Chiến ra ngoài nói chuyện.

Cảnh Chiến cũng nhìn thấy Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, cơ mặt chợt co rút rồi nhấc tay cúi chào nói:

- Thủ trưởng muốn em ra ngoài đưa anh vào.

Trương Thanh Vân cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới gật đầu, hai người vội vàng theo thang máy lên lầu. Đầu óc Trương Thanh Vân chợt lóe lên rất nhiều ý nghĩ, ngoài liên quan đến Cảnh Sương thì cũng nghi ngờ Triệu Truyền tìm mình lần này để làm gì?

Trương Thanh Vân và Cảnh Chiến đi đến tầng cao nhất của khách sạn, đây là tầng hai mươi, lúc này thang máy cũng không thể tiến thêm. Hai người bước ra ngoài, đầu thang máy có hai gã cảnh vệ.

Cảnh Chiến tiến lên nói với bọn họ hai câu, lúc này hai cảnh vệ mới cho người đi qua rồi tiến lên một căn phòng bí mật nơi góc hành lang.

Khi nhấn chuông cửa thì Trương Thanh Vân cảm thấy căng thẳng không hiểu nguyên nhân. Một tiếng két vang lên, cửa mở ra, Cảnh Chiến và một gã quân nhân khác lập tức chia nhau đứng hai bên cửa.

- Triệu...

Trương Thanh Vân tiến lên, hắn tưởng rằng người mở cửa cũng là quân nhân nên chuẩn bị tiến vào chào hỏi, nào ngờ một người chợt xuất hiện trước cửa ngăn cản Trương Thanh Vân, đó chính là Triệu Giai Ngọc.

- À, chào giám đốc Triệu!

Trương Thanh Vân lập tức đổi giọng.

Triệu Giai Ngọc chợt sững sờ, Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi đóng chặt, gương mặt đỏ bừng. Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, khi hắn đang định mở miệng thì nàng lại nói trước:

- Chút nữa nếu anh làm theo những gì anh tôi nói thì anh sẽ chết. Text được lấy tại Truyện FULL

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn kinh ngạc nhìn Triệu Giai Ngọc. Không biết hôm nay Triệu Truyền tìm Trương Thanh Vân hắn làm gì, Triệu Giai Ngọc lui ra phía sau rồi lớn tiếng nói:

- Vào đi, anh tôi chờ anh lâu rồi.

Trương Thanh Vân có chút do dự, Triệu Giai Ngọc trừng mắt nhìn hắn, ý uy hiếp rất nghiêm trọng. Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra, hắn tiến vào trong.

Khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng khách thì thấy Triệu Truyền đang ngồi ngủ gật trên bàn, hắn vội vàng giảm bước tiến. Triệu Truyền mơ màng nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn vội vàng vung tay, Trương Thanh Vân không biết Triệu Truyền có ý gì.

- Ngồi xuống, ngồi xuống!

Triệu Truyền nói, hắn vẫn có phong cách như cũ, vĩnh viễn đều là ra lệnh và chấp hành.

- Chào Triệu đại ca, hôm nay anh tìm em có chuyện gì cần phân phó sao?

Trương Thanh Vân ngồi xuống rồi khẽ nói.

- Sao vậy? Không có gì thì không tìm cậu được à? Hì, hảo tiểu tử, mới một năm không gặp mà ngày càng ra dáng.

Triệu Truyền tùy tiện nói.

Trương Thanh Vân không nói gì, rõ ràng Triệu Truyền nói gì cũng có gai, anh chào hỏi thì Triệu Truyền sẽ nói lắm mồm, anh quá nghiêm trang thì sẽ bị chụp mũ tội ra vẻ, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là không lên tiếng.

- Nghe nói lúc này cậu công tác ở phòng giám sát rất tốt, một nhân tuyển cho chức bí thư phụ trách công tác đoàn thể cũng bị cậu đánh ngã, có phải không?

Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn không tự chủ được phải đứng lên. Lời nói của Triệu Truyền quá dọa người, xem ra lần này nhân tuyển chức vụ bí thư phụ trách công tác đoàn thể của Hà Khôn đã hoàn toàn đổ lên đầu Trương Thanh Vân hắn sao?

- Sao vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu rất to gan.

Triệu Truyền nói, sau đó hắn đột nhiên cười vang, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ buông lỏng, trên lưng vã mồ hôi lạnh.

Sau khi ngồi xuống một lần nữa thì Trương Thanh Vân lại giật mình, vì Triệu Giai Ngọc đưa trà đến cho Trương Thanh Vân và Triệu Truyền, điều này làm hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Nhưng đúng lúc này hắn chợt sững người, hắn phát hiện chân mình rất đau, cúi đầu xuống nhìn thì hình như nha đầu Triệu Giai Ngọc cố ý giẫm lên chân trái của hắn.

Sau khi dâng trà thì Triệu Giai Ngọc vẫn giữ vững tính cách của mình, vẻ mặt lạnh như băng, nàng không nói một câu nào mà đi vào bên trong.

Triệu Truyền coi như không phát hiện ra bất kỳ điều gì, vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, rõ ràng trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó. Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, hắn không dám tạo ra tiếng động, sợ quấy rầy Triệu Truyền suy nghĩ.

- Tên trong tòa sạn gánh tội thay có phải đã nhận hối lộ không?

Triệu Truyền đột nhiên ngẩng đầu nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cảm thấy mình căn bản không thể nào kéo quan hệ với Triệu Truyền. "Người gánh tội thay" đã làm Trương Thanh Vân phải hoảng sợ.

- Lý Thu quả thật đã nhận hối lộ, phòng công an Liêu Đông đã xác nhận, hơn nữa còn đưa đến hình chân dung.

Trương Thanh Vân nói, hắn biết nếu muốn nói chyện với Triệu Truyền thì phải dựa theo quy tắc quan trường, căn bản không thể làm gì khác hơn. Triệu Truyền là quân nhân, là một quân nhân khủng bố.

- Hắn đáng chết!

Triệu Truyền hừ lạnh một tiếng, hắn lập tức đảo mắt nói:

- Vài năm lăn lộn nhưng càng ngày càng sa ngã, chuyện là cậu làm, Cao Khiêm cũng xui xẻo theo cậu.

- Triệu đại ca, chủ nhiệm Cao là chủ nhiệm mới của phòng giám sát, anh quá đề cao em rồi.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, khi Triệu Truyền nói vài câu liên tục thì Trương Thanh Vân đã có miễn dịch, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại.

Trương Thanh Vân cẩn thận suy xét lại lời nói của Triệu Truyền mà hình như ngộ ra được một điều gì đó, lần này Cao Khiêm rõ ràng có thể gặp phải chút phiền phức, khoảnh khắc này ý nghĩ của Trương Thanh Vân chợt biến đổi, không biết Triệu Truyền nói như vậy để làm gì?

- Công tác của tôi đã được điều động, sau này sẽ rất ít khi ở lại Giang Nam, đa số thời gian đều phải ở thủ đô!

Triệu Truyền lại xoay chuyển chủ đề, Trương Thanh Vân không lên tiếng, Triệu Truyền trừng mắt:

- Tiểu tử cậu vừa rồi còn kinh hoàng, bây giờ thì thế nào? Tôi đi về thủ đô thì không phải cậu rất vui sao, sau này không cần phải quà cáp chúc tết nữa rồi.

Trương Thanh Vân đã hoàn toàn im lặng, hắn không biết mình nên nói gì cho phải, vẻ mặt trở nên rất khổ sở. Triệu Truyền mỉm cười, hắn sờ vào túi áo rồi lấy ra một tấm hình ném cho Trương Thanh Vân, người trong hình là phụ nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc