Trong phòng vip nhà hàng tây Vienna, lúc này tiết trời đã là cuối thu, từ trong phòng có thể lờ mờ nhìn thấy vài cây phong nước Pháp đang rủ lá vàng, những chiếc lá âm trầm phiêu tán theo gió.
Hôm nay Triệu Giai Ngọc mặc một bộ vest đen, tóc được vấn lên cao, sau gáy là một cây trâm, gương mặt tinh xảo tuyệt vời lộ ra càng có vẻ tinh khiết và tao nhã, giống như một đóa hoa sen vừa nở rộ trong ao, làm kẻ khác không dám khinh nhờn.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào thì Triệu Giai Ngọc đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lấy ly cà phê, từng luồng khói bốc lên làm cơ thể như thật như ảo. Trương Thanh Vân tự nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thật giống như không phải hắn đang ở trong một thế giới thực, mà giống như đang ngao du trong một bức tranh sơn thủy.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, Triệu Giai Ngọc chậm rãi xoay người, không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, lại có một động tác nhíu mày.
- Giám đốc Triệu, tìm tôi có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc trầm ngâm không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân. Nàng cũng khá hiểu rõ hắn, đây chính là một kẻ đại biểu cho loại người đầu đuôi không gốc rễ, tuy con đường làm quan thông thoáng nhưng lúc này cũng chỉ đến mức phó phòng.
Triệu Giai Ngọc không thể tiếp nhận sự kiêu ngạo và to gan của Trương Thanh Vân, đừng nói Giang Nam, dù là cả nước thì kẻ nào nhìn thấy đại tiểu thư Triệu gia chẳng không cung kính? Nhưng điều này lại khác biệt, hắn là người khách khí nhưng tuyệt đối không cung kính, nếu chọc giận thì hắn cũng dám xông lên chửi rủa gây náo loạn. Triệu Giai Ngọc cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại to gan lớn mật như vậy.
Không đề cập đến vấn đề này, xét chuyện phát sinh ngay trước mắt, nàng biết rõ thực lực của Hà Tuấn ở Giang Nam, lần đầu nàng muốn giúp Trương Thanh Vân nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho hắn một bài học. Nhưng tình tiết vụ việc lại làm nàng mở rộng tầm mắt, chiêu số hạ lưu của Hà Tuấn rõ ràng không kiểm soát được dù chỉ là một đêm, không biết ai đã giội xăng vào lửa, nhưng luồng gió lửa bay từ Giang Nam sang Giang Bắc, hơn nữa lửa nóng còn phủ khắp mặt đất Trung Quốc. Kết quả cuối cùng lại rất ảm đạm, Hà gia đã bại.
Nếu không phải thế lực nhà học Triệu bảo vệ Hà gia thì Hà Khôn ngày hôm nay muốn tiếp tục người ngồi trên vị trí lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam hay không cũng khó. Triệu Giai Ngọc lẳng lặng suy nghĩ, ruốt cuộc Trương Thanh Vân có năng lực biết trước, hay vụ việc vốn là do hắn gây ra?
Nếu do chính Trương Thanh Vân gây ra thì kẻ này rõ ràng là Quỷ Cốc Tử vào thời hiện đại, đây là năng lực mà một cậu thanh niên hơn hai mươi có được sao? Nếu xét về tình hình bối cảnh và gốc rễ thì có đánh chết Triệu Giai Ngọc cũng không tin Trương Thanh Vân có năng lực lớn như vậy.
Trong mắt Triệu Giai Ngọc thì Trương Thanh Vân đến Thành Đô chẳng khác nào kẻ chân đất tiến vào rừng rậm, một bí thư thị trấn ở huyện Ung Bình chẳng phải là kẻ chân đất sao? Sao hắn mới đến Thành Đô thì đã có được năng lượng lớn như vậy? Nhưng đây chỉ là nghi ngờ suông, Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân, thấy rõ bộ mặt của hắn thì không muốn hỏi, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
- Anh cầm lấy cái này!
Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới lạnh nhạt nói ra một câu, sau đó nàng lấy từ trong tay ra một chiếc thẻ đưa tới.
- Trung tâm triển lãm Frankurt* nước Đức, khu trung tâm!
(*: Một thành phố ở Đức)
- Đây là...
Trương Thanh Vân ngẩng đầu dùng giọng nghi ngờ nói.
- Lúc này A Sương đang ở đây, nàng mở một công ty đầu tư.
Triệu Giai Ngọc thản nhiên nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên đứng dậy, trong lỗ mũi thậm chí còn bùng lên những luồng khói ghen tuông. Hắn đã đợi tin tức này từ quá lâu, đôi khi trong mơ hắn còn thấy được tình cảnh chính mình và Cảnh Sương gặp mặt nhau bên nước Mỹ, không ngờ Cảnh Sương chẳng phải ở Mỹ mà đang ở bên Đức.
Lúc này tâm tình hắn vừa kích động lại vừa lo lắng không yên, Cảnh Sương đã quên mình rồi sao? Nàng dùng trăm phương nghìn kế rời xa mình, đã tìm được cõi đi về khác rồi sao? Trương Thanh Vân cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là bắt máy bay đi Frankfurt ngay lập tức, hắn phải bay đến bên cạnh người ngọc mà hai năm rồi không ngừng thương nhớ, dù kết quả thế nào thì hắn cũng phải gặp mặt nàng.
- Anh có hai lựa chọn, một là xé toang trang giấy này ra, từ quan xuất ngoại...
Triệu Giai Ngọc chậm rãi nói.
Trương Thanh Vân vung tay cắt ngang lời Triệu Giai Ngọc, lúc này trong lòng hắn rất loạn, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện. Một lúc lâu sau hắn mới lộ ra một nụ cười áy náy nói:
- Thật xin lỗi, giám đốc Triệu, hôm nay thân thể tôi không được thoải mái, bữa cơm hôm nay có thể chuyển sang một dịp khác.
Trương Thanh Vân nói xong thì xách cặp xuống lầu. Triệu Giai Ngọc há miệng nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được phải nhìn về phía bóng lưng đang dần khuất xa của Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi ngồi xuống.
Triệu Giai Ngọc nâng chén cà phê, nàng uống một ngụm mới phát hiện ra ly đã trống không. Khoảnh khắc này nàng đột nhiên cảm thấy bực bội chưa từng có, tâm tình này quá mức mãnh liệt, hơn nữa còn quấn lấy cõi lòng và không chịu tiêu tán. Nàng không biết ý vị lúc này phải nói thế nào, nhưng nàng cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
- Đồ tể xinh đẹp sao?
Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới dùng giọng nỉ non nói một câu, trong lúc vô tình nàng lấy từ trong ví ra một chiếc gương nhỏ rất đẹp rồi ngẩn ngơ nhìn chính mình.
- Đúng là một tên không có thuốc chữa, nếu hắn xuất ngoại thì chính mình sẽ đâm đơn báo hắn.
Trong lòng Triệu Giai Ngọc bùng lên một ý nghĩ như vậy, nàng cũng không còn tâm tình dùng cơm, khi cơm được đưa lên thì lập tức gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Khi nàng xuống lầu và chuẩn bị chạy ra khỏi cổng thì đột nhiên giẫm mạnh chân ga, xe hơi phát ra một tiếng gầm khủng bố, đám bảo vệ xung quanh chạy kinh hoàng như ong vỡ tổ, sau đó chiếc xe mới phóng đi như tên bắn.
Trương Thanh Vân nằm trên giường mà dùng ánh mắt si ngốc nhìn danh thiếp, trong lòng không ngừng tính toán đến những ngày nghỉ. Lý trí nói cho hắn biết ý nghĩ xuất ngoại lúc vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời, vừa rồi khi lái xe khỏi nhà hàng Vienna đã thiếu chút nữa chạy ra sân bay. Hắn đột nhiên nhớ đến Cảnh Sương, khi hai người còn ở bên nhau thì nàng liên tục cổ vũ hắn, Trương Thanh Vân cố gắng thanh tỉnh tâm thần, vì vậy mới chạy về nhà nằm nghĩ mê man đến lúc này.
Bây giờ là thời buổi rất mẩn cảm của Trương Thanh Vân, thực tế thì ngày hôm nay sau khi Cao Khiêm tìm hắn nói chuyện, Cao Khiêm đã đề cử Trương Thanh Vân cho lãnh đạo, chắc chắn phòng tổ chức sẽ cử cán bộ xuống khảo sát ngay lập tức. Nếu lúc này Trương Thanh Vân xuất ngoại mà không giải thích được thì rõ ràng đưa đến một hành động liên quan trực tiếp đến tương lai.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì trong lòng bùng lên cảm giác bực bội, lúc này tâm tình của hắn đã không còn ở tại Thành Đô, rõ ràng đã bay đến Frankfurt. Nước Đức xa xôi ở châu Âu chính là mục đích của hắn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới đứng dậy, hắn chậm rãi đi đến thư phòng, trên giá là một quyển sách đập thẳng vào mắt, là Tằng Văn Chính Công Gia Thư mà Triệu tướng quân đã tặng trước đó. Trương Thanh Vân thầm kêu một tiếng hỗ thẹn, khi từ thủ đô trở về thì hắn đã nghĩ nhất định phải đọc quyển sách này, nào ngờ khi quay về thì có quá nhiều chuyện xảy ra, rõ ràng ý nghĩ trước đó đã bay đến chín tầng mây.
- Tính tình của mình vẫn còn khá nóng nảy.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh sáng trong phòng có chút u ám. Hắn mở đèn bàn, sau đó đưa tay lên giá rút quyển sách đóng chỉ đã ố vàng.
Trương Thanh Vân đã sớm biết đến Tằng Văn Chính Công Gia Thư, đây là sách mà lão chủ tịch Tưởng* trước đó rất tôn sùng. Trương Thanh Vân cũng đã từng tiếp xúc với quyển sách này, nhưng hắn xem xét mà không có hệ thông nên tất nhiên sẽ không hiểu.
(*: Tưởng Giới Thạch.)
Kiếp trước khi còn học đại học Trương Thanh Vân đã từng lật qua vài trang, lúc đó hắn chỉ thấy bên trong là những chuyện vặt cỏn con, không thấy có ý nghĩa nên hắn liền vứt bỏ. Nào ngờ hôm nay hắn đọc lại thì cảm thấy ý vị vô cùng.
Chữ trong sách được viết tay theo kiểu phồn thể, chữ tương đối nhỏ, Trương Thanh Vân đọc phải cố gắng nhìn kỹ nhưng cũng khó kìm chế. Tất nhiên nội dung cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh, là những chuyện liên quan đến đời làm quan của Tằng Quốc Phiên, thậm chí còn có những chuyện liên quan đến những đứa trẻ và cha mẹ trong nhà.
Chuyện từ nhỏ đến lớn, nhà người ta nấu rượu với quy mô gì, con nít nên đọc sách nào, nên mời người thầy nào đến dạy. Bảy sự kiện mở cửa hàng, thậm chí trong sách còn có những chuyện liên quan đến củi gạo dầu muối tương dấm trà...
Chuyện nhỏ nhưng lại thấy đại trí tuệ, đây là cảm ngộ đầu tiên của Trương Thanh Vân, dần dần hắn phát hiện ra tâm tình của mình ngày càng bình thản, những buồn phiền vừa rồi đã phai nhạt đi khá nhiều. Ở trang sách đầu tiên, Trương Thanh Vân thấy được những chữ rất nhỏ: "Tất cả mọi chuyện trên đời đều là biển cả bể dâu, chỉ có nhân tính là không thay đổi."
Bàn tay Trương Thanh Vân khẽ run, đây không phải là bút tích của lão thủ tướng sao? Vì vậy mà những kích động trong lòng Trương Thanh Vân chợt bành trướng, hắn tinh tế thưởng thức câu nói này, rất hàm súc. Nhưng nếu muốn nói ra giá trị trung tâm của quyển sách thì phải nhắc đến sự nắm chắc đạo lý đối nhân xử thế và nhân tính, đây chính là những gì hậu nhân đáng giá học tập và tham khảo.
Đêm nay Trương Thanh Vân không ngủ.
Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân vừa đi làm, hắn nằm sấp trên bàn công tác một lát, điện thoại chợt đổ chuông.
- Này, Thanh Vân à? Tôi là Mộng Phi!
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, Mộng Phi không phải đang ở văn phòng thư ký à? Sao hôm nay lại gọi điện cho mình.
- Ha ha, thì ra là chị, tôi mới đến văn phòng. Đã lâu rồi không gặp, chẳng biết bây giờ tình hình thế nào? Trưa nay tôi mời khách.
Trương Thanh Vân cười nói, bí thư Bành đã bị điều đi nơi khác, lúc này Trương Thanh Vân cũng không quan tâm Mộng Phi đang làm thư ký cho ai.
- Tiểu tử anh đúng là, không lẽ anh lại nhàn rỗi như vậy?
Mộng Phi cười nói:
- Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với anh, hôm nay là ngày sinh nhật của bí thư Hà, bên anh...
- Sao?
Ý niệm trong lòng Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh:
- Điều này...Chị Mộng, chắc sẽ có rất nhiều khách phải không?
Trương Thanh Vân nhạy cảm ý thức được lúc này Mộng Phi là thư ký cho bí thư Hà Khôn, nếu vậy thì Hà Khôn muốn ra ám hiệu gì cho mình? Hay đây là ý nghĩ của Hà Tuấn?
- Bí thư Hà là người an phận, anh ấy nói ngày trước anh tiến vào tỉnh ủy cũng có chút quá mức, tôi chỉ muốn cung cấp cho anh một tin tức, nếu anh muốn thì sau khi tan tầm chúng ta sẽ cùng đi.
Mộng Phi nói, không hỗ danh là thư ký, không có bất kỳ ý nghĩ nào lộ ra.
"Đã đến lúc hạ thang cho người rồi!'
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn vừa nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Cám ơn chị Mộng, sau khi tan tầm thì gặp nhau ở cổng, tôi sẽ chờ chị.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, Hàn Khải là quan lớn cấp phó, chính hắn cũng chỉ nghe thấy tên nhưng chưa được gặp. Đêm nay rõ ràng hắn có thể thấy được dung nhan, hắn cười lạnh lùng, thầm nghĩ sao mình giống như đang đưa tiền bảo vệ quá vậy? Lúc này Hà Khôn chính là bến tàu của thế lực Triệu gia ở Giang Nam.
Nhân cơ hội giờ nghĩ trưa, Trương Thanh Vân đi ra ngoài mua vài lễ vật chúc thọ, nhưng sau đó một ý nghĩ lóe lên trong đầu và gọi điện cho Trần Vân Sơn. Mục đích của Trương Thanh Vân chính là muốn nhờ Trần Vân Sơn mua giúp vài đặc sản huyện Ung Bình, vì chuyện lớn sắp đến, có rất nhiều lãnh đạo đang chờ quà, hắn tự thấy tài lực của mình cũng không đủ để mua quà rượu thuốc bánh. Thôi thì mua vài món đặc sản trong huyện, vừa hiệu quả vừa có lợi ích thực tế.
Nào ngờ khi nó vài lời thăm hỏi với Trương Thanh Vân thì Trần Vân Sơn đã kéo chủ đề lên nhiệm kỳ mới của các ban ngành trong huyện Ung Bình. Đây là sơ đồ chính trị trong huyện Ung Bình, Lệ Cương ngồi trên chức bí thư, lão cáo già Hoàng Tung Sơn đã vào trong Vũ Đức trở thành đại biểu hiệp thương chính trị, Vũ Đức Chi không lui ra mà vẫn đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ kiêm phó bí thư huyện, xem ra lãnh đạo còn muốn dùng Vũ Đức Chi.
Mà Trần Vân Sơn lại được đề bạt làm phó chủ tịch huyện, chuyện gì xảy ra thì trong lòng lão đã hiểu rất rõ, phó chủ tịch trong huyện Ung Bình quá nhiều, vì vậy lão cơ bản phải đứng sang bên cạnh. Mà quan trọng là Hào Liệt được đề bạt lên làm chủ nhiệm văn phòng huyện, cục trưởng công an huyện Ung Bình mới đến nhận chức cũng là đại biểu thường ủy, đây là một cán bộ của thành phố Vũ Đức, Trương Thanh Vân chưa từng được gặp.
Trương Thanh Vân rời khỏi chính trường huyện Ung Bình chưa được hai năm mà bên kia đã là biển cả bể dâu, trong lòng hắn cũng không khỏi thở gấp. Dù sao hắn cũng phải an ủi Trần Vân Sơn vài lượt, ít ra cũng có chức phó phòng để về hưu.
Sau đó Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn lại nói về chuyện Trần Mại, tên này va phải đại nạn không chết nên tìm được hạnh phúc; hắn đã chính thức trở thành phó cục trưởng cục công an Huyện Nham Môn, vì lúc này cục công an cũng đang cần người nên rõ ràng rất có cơ hội được đề bạt. Nghe nói chuyện Trần Mại được đề bạt đã gây ra những chấn động không nhỏ trong huyện Nham Môn.
Trần Vân Sơn còn nói đến chủ tịch mới của huyện Nham Môn là Vương Cương Vân, trong lời nói của lão đã để lộ ra vấn đề Trần Mại được đề bạt đều dựa vào sự tiến cử của Vương Cương Vân. Trương Thanh Vân lúc này mới biết rõ Vương Cương Vân là kẻ có khiếu làm quan.
Sau phong ba trong yến tiệc lần trước thì mọi người không nói gì thêm, tất cả chỉ yên lặng làm việc, rõ ràng đây là một phối hợp tuyệt vời, tiền đồ của Vương Cương Vân rõ ràng là vô hạn.
Đến chiều, sau khi tan tầm thì Trương Thanh Vân dựng xe trước cổng văn phòng tỉnh ủy, một lát sau đã thấy Mộng Phi từ trong đi ra, Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Tiểu tử anh, thành thật khai báo dạo này làm gì? Gần đây đã mua nhà lại mua xe, đáng thương cho tôi làm đến tận bây giờ cũng không mua được một chiếc Jetta.
Mộng Phi lên xe rồi cười nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn biết trong cơ quan tỉnh ủy dù Mộng Phi là vị trí khá chính, nhưng lãnh đạo lại phát ra những việc không đâu vào đâu, rõ ràng cũng không béo bở gì, có lẽ những lời của Mộng Phi cũng là thật.
- Chị Mộng, gấp gáp làm gì, bánh mì có thì sữa cũng có, nhân dân cũng không quên công bộc của chính mình. Bạn đang đọc chuyện tại
Trương Thanh Vân nói, hắn biết rõ chỉ sau vài năm nữa thì tiền lương của quan chức sẽ tăng vọt, tình cảnh mua xe sẽ ồ ạt như thủy triều, tất nhiên Mộng Phi cũng sẽ có xe riêng rất nhanh.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Thanh Vân khởi động xe, Mộng Phi chỉ đường, xe chạy như bay về phía vùng núi.
Trên đường đi Trương Thanh Vân cảm giác được Mộng Phi dùng cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mình và có chút bay bổng, chốc chốc Trương Thanh Vân cũng quay đầu nhìn sang bên cạnh nhưng Mộng Phi tránh mắt Trương Thanh Vân rất khôn khéo, bầu không khí trong xe rất cổ quái.
"Đang cân nhắc quan hệ giữa chính mình và Hà gia sao?"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy khả năng này là rất lớn. Lần này Mộng Phi làm việc chắc chắn sau lưng có người, dù là Hà Khôn hay Hà Tuấn thì sẽ khiến nàng liên tưởng vô hạn.
- Chị Mộng, công việc trong phòng thư ký rất thuận lợi phải không?
Trương Thanh Vân thuận miệng hỏi.
Mộng Phi chợt sững sờ nhưng cũng lập tức cười nói:
- Nào có gì đắc ý, cả ngày đều bề bộn, thư ký thuộc về lãnh đạo, rất ít tự do, không như các cán bộ giám sát các anh, lúc này cũng có uy danh hiển hách và làm cho kẻ khác run sợ.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mộng Phi, hắn biết nàng đang nói đùa, thư ký lãnh đạo tỉnh ủy đi ra ngoài làm gì có kẻ nào không cung kính? Đối với các cán bộ cấp dưới thì thư ký và lãnh đạo chính là những người không thể đắc tội, chỉ cần bọn họ vô tình nói một câu thì chính mình hoàn toàn có thể rơi rụng.
- Ha ha, công việc này tôi làm cũng không được tốt lắm, trước kia đã làm thư ký nhưng thường cân nhắc nên hay bị lãnh đạo phê bình, hì hì!
Trương Thanh Vân nở nụ cười lơ đãng.
Mộng Phi cười cười, nàng đang định mở miệng trêu chọc vài câu thì trong lòng khẽ động, nàng nghĩ ra ý tứ khác trong lời nói của Trương Thanh Vân. Mộng Phi vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt người ta vẫn điềm nhiên như không, rõ ràng vừa rồi chỉ là lời nói cho vui.
Trong lòng Mộng Phi bùng lên cảm giác quái dị, giống như một lão hòa thượng nhìn không rõ hồng trần một ngày nào đó chợt nói một câu với kẻ ngu ngốc đứng ven đường.
Đúng lúc này Mộng Phi lại nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng có chút không đúng, vì vậy trong lòng bất ổn, lưng vã mồ hôi lạnh. Nàng là người thường xuyên đi theo bên cạnh lãnh đạo, khoảnh khắc này nàng sinh ra một cảm giác kỳ quái, cảm thấy bên cạnh mình không phải là một trưởng khoa.
Hành động và cử chỉ của Trương Thanh Vân rất giống lãnh đạo, trong lòng Mộng Phi thầm run sợ, cũng không nói nên lời. Ở địa phương tiếp giáp giữa Phường Phong Sơn và phường Kim Thủy có một khách sạn khá tốt, là khách sạn Lâm Giang. Trương Thanh Vân dựng xe trước cửa theo lời nhắc nhở của Mộng Phi, nhân viên phục vụ lập tức tiến ra phụ giúp đỗ xe.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn khách sạn, hoàn cảnh rất trang nhã nhưng phòng ốc khá cổ xưa, bữa tiệc mừng thọ của Hà Khôn được tổ chức ở đây sao?
Mộng Phi rõ ràng rất quen thuộc nơi đây, nàng dẫn Trương Thanh Vân trực tiếp đi thang máy đến hội sảnh lầu ba, sau đó cả hai quẹo trái đi đến một gian phòng.
Sau khi gõ cửa thì người mở chính là một nhân viên phục vụ, Mộng Phi gật đầu với Trương Thanh Vân, sau đó nói:
- Thanh Vân, vào đi, tất cả đều ở bên trong.
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút căng thẳng, hắn đi vào mới phát hiện ra nơi đây chính là một phòng tiệc, kiểu cách rất giống phương Tây. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức nghĩ tới Hà Tuấn, chẳng lẽ đây chính là sản nghiệp của Hà Tuấn?
Người trong phòng cũng không nhiều, có khoảng bốn đến năm mươi người. Đầu tiên Thanh Vân nhìn thấy anh em Hà Tuấn đang đứng bên kia chào hỏi khách, khi nhìn thấy Mộng Phi đưa Trương Thanh Vân đến thì vẻ mặt Hà Tuấn có chút mất tự nhiên nhưng vẫn lễ phép gật đầu với mọi người xung quanh rồi kéo em trai tiến về phía Trương Thanh Vân.
Hà Tuấn đi thì lập tức làm cho đám người trở nên ồn ào, tất cả đều thừa dịp để chào hỏi lẫn nhau, sau đó lại nhìn trộm sang phía bên kia. Có rất nhiều người biết được Mộng Phi nhưng đối với Trương Thanh Vân thì hoàn toàn xa lạ.
Trương Thanh Vân nở nụ cười rụt rè, hắn không ngờ bữa tiệc mừng thọ của Hà Khôn lại an phận như vậy, rõ ràng người đên đều là bạn bè và thân thích, hoặc những người nằm trong thế lực Triệu gia. Trương Thanh Vân cũng phát hiện Triệu Giai Ngọc trong đám người, nàng đang cau mày nói chuyện với một người phụ nữ trên năm mươi.