CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Lúc Tần Hà Vũ về đến nhà đã là giờ cơm tối.

Cả ngày bị giữ ở công ty để kí một đống văn kiện đã vắt kiệt sức lực của anh.
Dì Hân thấy anh về liền tiến tới, muốn phụ anh cầm cặp tháo giày.

Chu Sinh vẫn còn ngồi ở ghế, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi.
"Cám ơn dì." Tần Hà Vũ gật đầu, nhận lại chiếc cặp.
"Không có gì.

Cậu vào thay đồ, tôi hâm lại đồ ăn."
"Vâng."
Lúc anh đi ngang qua Chu Sinh, cậu thậm chí còn không nhìn qua.

Cảm giác bị lãng quên này, Tần Hà Vũ không quen.

Anh quay đầu xem màn hình, liền thấy là một video quá trình phát triển của thai nhi.
Dì Hân thấy anh cũng nhìn, không nhịn được nói.

"Cậu Sinh ngồi coi từ trưa đến giờ, cũng không biết đã coi cái video này bao nhiêu lần rồi."
"Vậy sao?" Tần Hà Vũ nhìn Chu Sinh, thản nhiên nói.
Lúc anh thay đồ ra ngoài, Chu Sinh vẫn đang nhìn video.

Giống như mùi thơm của đồ ăn cũng không đủ quyến rũ cậu nữa vậy.
"Chu Sinh, tới giờ cơm tối rồi." Tần Hà Vũ lên tiếng nhắc nhở.
Chu Sinh nghe thấy có người gọi tên mình, chậm rãi quay đầu lại.


Trong khoảnh khắc đó, Tần Hà Vũ cảm thấy thanh niên hình như nhu thuận đi rất nhiều, lặng yên rời ghế sofa, tiến lại bàn ăn.

Tuy vậy tốc độ ăn không khác ngày thường cho lắm, rất nhanh đã xử xong phần của mình, liền rời ghế trở lại sofa.
Dì Hân thu dọn xong bếp liền rời đi, căn hộ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thường ngày xem tivi được một tiếng, Chu Sinh liền gấp không chờ được muốn về phòng nằm.

Nhưng hôm nay lại như dính chặt lên ghế dài, cả người dán vào lưng ghế, nhìn màn hình không rời.
"Thú vị lắm sao?" Tần Hà Vũ xếp bát đĩa vào máy rửa xong liền ra ngoài xem cùng cậu.
"Anh sẽ không ghét bỏ tôi chứ?" Chu Sinh đột nhiên nhìn Tần Hà Vũ, hỏi.

Cũng không đợi anh trả lời, liền nói tiếp.

"Anh có thể ghét bỏ tôi, nhưng không được ghét bỏ đứa bé đâu."
"Cậu nói sảng cái gì vậy?" Tần Hà Vũ nhìn cậu như một người tâm thần.
"Đứa bé trong bụng tôi, là một quả dị dạng, giống như kia kìa." Chu Sinh chỉ tay vào màn hình.
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy." Tần Hà Vũ nhíu mày, hồi đầu tuần bọn họ đi siêu âm, đứa bé rất khoẻ mạnh, tim thai cũng rõ ràng.
"Nó không tròn, cũng không có màu xanh.

Cái cuống lại còn quăn quăn nữa chứ."
Tần Hà Vũ cảm thấy bọn họ không chung ngôn ngữ.

Vì cái gì anh không hiểu Chu Sinh đang nói gì?
"Thai nhi có hình dáng con người, cậu từng thấy có ai hình tròn chưa?" Anh kiên nhẫn giải thích.

"Cũng sẽ không có ai da màu xanh hết, cũng không phải yêu tinh.

Lại còn cuống? Ý cậu là nhau thai hay là dây rốn? Nó giống như ruột, sao có thể thẳng được chứ?"
"Những quả khác của tôi đều là hình tròn, lúc mới thành hình đều là màu xanh.

Trái này nhất định là hỏng rồi, đều thối cả nên mới có màu kì như thế."
"Cậu cũng không phải cây, kết quả gì chứ?" Tần Hà Vũ cơ hồ hét lên.

"Không được nói gở."
"Anh có phải ghét bỏ trái này bị hỏng không? Nhưng mà trái này đang trong bụng tôi rồi, không thể bỏ đi hay rụng được."
Nói rồi, Chu Sinh tự mình sờ sờ bụng, giống như tủi thân lắm.
Tần Hà Vũ ở bên cạnh, đầu đều muốn nổ rồi.

Rõ ràng bệnh án về tâm lý của Chu Sinh không chỉ đơn thuần dừng ở mức tự hại bản thân, thậm chí còn xuất hiện chứng hoang tưởng.

Nhưng anh cũng không thể tức giận được, đành trước tiên dỗ người đi ngủ.
"Trái không có bị hỏng, nó rất tốt.

Không phải đầu tuần chúng ta đi khám bác sĩ sao? Cậu đều nhìn thấy."

"Tôi lúc đó ngủ." Chu Sinh thành thật.
"Được, không sao cả.

Tóm lại trái này rất tốt.

Nó không có bị dị dạng."
"Nhưng hình dáng của nó rất kì lạ."
"Lúc nuôi bên ngoài nó mới tròn được.

Ở trong bụng của cậu, còn bị đồ ăn của cậu ép lại, tất nhiên là méo." Tần Hà Vũ nhắm mắt nói bừa.
"Nếu vậy thì sao giờ? Không ăn tôi sẽ đói." Chu Sinh hình như hơi hoảng lên.

"Nhưng trái này bị ép hỏng thì sao?"
"Sẽ không bị ép hỏng.

Hiện tại chúng ta đi ngủ, ngày mai chúng ta đi khám lại trái nhé?"
"Được."
Chu Sinh gấp rút đứng lên muốn đi nghỉ.

Nhìn thanh niên thành thật leo lên giường đi nghỉ, Tần Hà Vũ đợi người ngủ say mới gọi điện hỏi dì Hân, biết được lúc tỉnh dậy phát hiện không có anh ở nhà thì hình như hơi buồn một chút.

Sau đó ăn xong bữa trưa liền ngồi ở ghế xem video kia đến lúc anh về.
"Có khi nào vì thiếu cảm giác an toàn không?" Dì Hân hỏi.

"Thai phụ rất cần bạn đời bên cạnh.

Cảm giác thiếu người bên cạnh sẽ sinh ra ảo giác, còn có chứng lo sợ.

Dù sao cậu Sinh cũng đã mang thai hai tháng rồi, này là thời điểm rất nhạy cảm về mặt cảm xúc."
"Ngày mai con đưa em ấy đi khám bác sĩ tâm lý, dì qua dọn nhà cửa, không cần nấu cơm trưa đâu ạ." Tần Hà Vũ âm thầm quyết định.
"Để đầu tuần sau đi.

Cảm xúc không ổn định lại còn đi ra ngoài khá nguy hiểm.


Ngày mai cậu ở nhà với cậu Sinh, lại trò chuyện nhiều một chút, an ủi cậu ấy xem sao.

Này cũng là lỗi của tôi, để cậu ấy xem video kia."
"Không có sao đâu ạ.

Hôm nay làm phiền dì ở lại cả ngày rồi."
"Không sao, không sao đâu."
Tần Hà Vũ cúp máy, lại mở điện thoại lên hẹn lịch khám tâm lý cùng với buổi đi siêu âm thai hàng tuần.

Anh còn không quên tranh thủ nhắn cho mẹ về tình hình của Chu Sinh, lại hỏi xem bà từng trải qua cảm giác đó chưa.
Sầm Thuỷ đang nghỉ ngơi ở đảo Ballo, nhận được câu chuyện của con trai liền nhìn sang lão chồng đang cẩn thận bôi kem chống nắng cho mình.
"Ngày mai chúng ta trở về."
"Tại sao?" Tần Chung nghi hoặc hỏi.

"Công việc của công ti anh giải quyết xong cả rồi, chúng ta có thể nghỉ đến cuối tuần này."
"Con dâu anh bị thiếu hơi thằng Vũ, phát sinh bệnh tâm lý rồi kia kìa.

Anh còn không mau về mà ôm lại đám công việc đi?"
Chủ tịch Tần biểu thị, dù không muốn nhưng lệnh của vợ phải nghe.
*************
Tiểu kịch trường:
Chu Sinh: Chỉ kết được một quả đã đành, lại còn bị méo...
Tần Hà Vũ: Bạn đời tự nghĩ mình là một cái cây thì phải làm sao? Online chờ gấp..


Bình luận

Truyện đang đọc