CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Hoắc Thâm tiến trình làm việc rất tốt, cũng rất nhanh.

Buổi tối đã có thể gửi lịch cho Chu Sinh những thứ cậu cần học.
Tần Hà Vũ nhìn thời khoá biểu, đều là người quen trong giới, không giải nhiều thì cũng là lâu năm trong nghề, rất đáng để Chu Sinh qua học hỏi.
"Vậy là sáng mai tôi phải đi học diễn xuất?" Chu Sinh nhìn thời khoá biểu gần nhất, nghi hoặc hỏi.
"Phải, dù sao chúng ta cũng quay xong tập chương trình kia rồi." Tần Hà Vũ gật gù.

"Đi học nhớ nghe lời giáo viên, tới đây, diễn thử xem nào."
"Diễn cái gì cơ?" Chu Sinh tò mò.
"Diễn thử...!người buồn xem nào."
Chu Sinh trợn mắt, sau đó cúi đầu, lông mi khẽ rũ.

Nhìn qua đúng là những gì người thường hay làm khi buồn, nhưng mà trước hình ảnh này, Tần Hà Vũ chỉ cảm thấy đáng yêu.
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể có thêm một chương trình nữa đấy.

Nhưng mà vì lý do kế hoạch tập luyện riêng của công ty, e là chỉ có thể để sau vậy."
Chu Sinh trở lại trạng thái ban đầu, vui vẻ nhảy chân sáo đi kiếm đồ ăn đêm.

Nếu không phải Tần Hà Vũ đột nhiên ngăn cản, cậu đã có thể ăn xong gói bánh.

Sáng hôm sau, trời sáng Chu Sinh đã bị đánh thức dậy, mơ màng bị vác tới công ty.

Thời gian cũng đã là tám, chín giờ.

Người thường đều đã dậy từ lâu.
Lớp học diễn xuất nằm ở mấy lầu trên cùng của toà nhà.

Hoắc Thâm đứng đợi bọn họ trước cửa lớp, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, ria mép mọc gọn gàng, đầy vẻ nghiêm khắc.
Lúc bốn người nhìn lấy lẫn nhau, thì những người xung quanh cũng đều sẽ thấy.

Tân binh trong công ty không lúc nào không thiếu, nhưng mà được đích thân quản lý đại bài Hoắc Thâm chờ thì chính là người không sang cũng quý.
"Ai kia? Nhìn cao quá."
"Là hai tân binh mới sao? Nhưng mà người cao hơn kia nhìn quen quá."
"Quản lý Hoắc tự mình cùng thầy đón, chắc chắn là phú nhị đại."
"Công ty chúng ta có qúa nhiều phú nhị đại, mong rằng người này tính tình đừng có quá quắt."
"Người ta chính là hậu trường để quá quắt mà..."
Không chờ mấy người trong lớp tò mò lâu hơn, thầy dạy diễn xuất đã dắt Chu Sinh vào lớp.

Tần Hà Vũ cùng Hoắc Thâm đã rời đi.
"Này là thực tập sinh mới của công ty, tên Chu Sinh." Thầy dạy diễn giới thiệu qua với mọi người.

"Sau này đều là đồng nghiệp, đừng quên giúp đỡ nhau."
Mấy lời này, khi nào trong lớp diễn xuất có bạn mới, ông đều nói như thế cả.

Nhất thời khiến mấy người còn lại hoang mang.
Tuy vậy khoá học thì vẫn cần học.

Những người tham gia lớp này đều là thực tập sinh tháng này.

Trình độ tương đương nhau, cũng không ai dám cười nhạo ai cái gì.
Thầy dạy diễn xuất nói bọn họ nghe qua về các vấn đề cơ bản, còn có kiểm soát cơ mặt và các biểu hiện của từng loại cảm xúc.

Màn hình trong phòng cũng chiếu vài ví dụ để mọi người dễ hình dung.
"Mỗi người cầm lấy gương của bản thân, tự mình tập luyện trong gương đi."

Chu Sinh nhìn mọi người cầm lấy gương đủ hình dáng và kích thước.

Có người thì trực tiếp tới mặt gương trên tường, cơ mặt méo mó lên xuống kì quái.
Thầy dạy diễn xuất thấy cậu ngồi đơ ra liền tiến tới, muốn chỉ bảo.

Dù sao Hoắc Thâm cũng bảo Chu Sinh không hề có chút kinh nghiệm gì cả, chính là trang giấy trắng tuỳ ý ông vẽ lên.
Ai mà chẳng thích vẽ lên thứ mang đậm màu sắc của bản thân.

Chỉ có thứ nửa mùa khi vẽ lên mới đắn đo không thôi.
Chu Sinh nghe lời thầy diễn xuất, nói cười thì cười, nói buồn thì buồn, vẻ đắn đo tuy rằng khó khăn, nhưng mà thông qua ví dụ đã có thể bắt chước theo.

Tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm, chậm rãi đi đến cuối buổi học.
Lúc tổng kết với Hoắc Thâm, thầy dạy diễn xuất có khen mấy câu, nhìn tới Tần Hà Vũ thì ngạc nhiên mãi không thôi.

Vẫn là không nhịn được mà hỏi.
"Tại sao Tần ảnh đế không trực tiếp dạy cho cậu ấy?"
Tần Hà Vũ nghe xong chỉ cười, chẳng lẽ anh lại nói sợ bản thân không nhịn được mắng người sao? Quá ảnh hưởng hình tượng hoà nhã bên ngoài của anh rồi.
Thấy Tần Hà Vũ không có ý định trả lời, thầy dạy diễn xuất rất thức thời không hỏi thêm.

Hoắc Thâm trao đổi thêm vài thứ thầy dạy diễn xuất nên Tần Hà Vũ mang người rời đi trước.
Lúc ngồi vào trong xe, Chu Sinh vẫn còn đang méo mó mặt mày, không hiểu là làm gì nữa.
"Em đi học diễn xuất đến co rút cơ mặt à?"
"Thầy nói, phải luyện tập nhiều hơn."
Điều căn bản của mỗi nghề nghiệp, việc này đối với người luôn có kiến thức đa dạng ở tầm lưng chừng như Tần Hà Vũ không thể hiểu nổi.

Nhưng mà chẳng tới một tiếng sau, Chu Sinh bí xị mặt buồn bã vì cơ mặt hoạt động quá nhiều mà bị tê, Tần Hà Vũ nhìn nhau chỉ cảm thán hai chữ đáng đời.
Tuy vậy anh vẫn phụ đạo cho Chu Sinh, không dạy nhưng có thể phụ đạo mà.
"Em cười mỉm thôi, ừ, đừng nhe răng."
"Không, cụp mắt, là như này..."
"Không ai ngã mà cười vui như trúng số thế hết.

Đôi mắt rung rung tí nào.

Rung, không phải đảo mắt.

Ôi trời..."
Tần Hà Vũ vật lộn suốt mấy tiếng, bất lực nhìn người vẫn còn hứng thú bừng bừng tập luyện.

Phụ đạo cũng rất tiêu tốn sức lực của người được không?
...**************...
Tiểu kịch trường:
Chu Sinh sau này được nhận giải diễn viên mới triển vọng: Tôi cảm thấy việc lừa dối mọi người với biểu cảm gương mặt của bản thân rất thú vị.
Tần Hà Vũ: Tôi bảo em ấy diễn một người buồn bã, em ấy đóng thành một người buồn cười..


Bình luận

Truyện đang đọc