CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Các cảnh quay đơn giản đều có thể dễ dàng diễn qua, nhưng nếu như diễn xuất là điều dễ dàng thì ai cũng có thể đóng phim và trở thành minh tinh.
Đạo diễn hô cắt lần thứ ba, có chút bất lực xem lại cảnh quay vừa rồi.

Chu Sinh cũng đứng đó với thanh kiếm trên tay.

Bộ đồ cổ trang quét đất khiến thanh niên trở nên nhỏ bé.
"Mọi người tạm nghỉ chút đã." Đạo diễn hô lên.

"Chu Sinh, chúng ta nói chuyện đi."
Bọn họ đã quay từ sáng đến giờ.

Vì Chu Sinh chỉ nhận làm việc từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều nên đạo diễn không thể không cố hết sức tận dụng thời gian.
Các phân đoạn của nhân vật phản diện nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Nhưng đều là cảnh quay quan trọng và cần thiết.
Cảnh quay hiện tại đang khắc hoạ lại quá khứ của nhân vật phản diện, đồng thời cho thấy lý do một người tài giỏi lại bỏ mặc đất nước tự sinh tự diệt.
"Cảnh quay này, chỗ này, cậu vẫn chưa đủ đau khổ.

Chính là loại đau khổ từ trong tâm can, không phải chỉ đơn thuần kêu gào." Đạo diễn chỉ lên màn hình chiếu, nói với Chu Sinh.

Tô Lượng đứng bên cạnh cũng theo dõi, chỉ điểm thêm cho cậu.

"Nhân vật phản diện mất đi mẹ ruột, cha ruột lại nhẫn tâm vì đất nước, muốn đem nhân vật này đi làm cống phẩm liên bang.

Từ đó khiến nhân vật phản diện nảy sinh sự thù ghét với đất nước.

Hai yếu tố chính là đau buồn và thù ghét cần được giao thoa với nhau.

Chứ không chỉ đơn thuần là đau buồn."
Mọi người đều biết sự đau buồn là cảm xúc mà Chu Sinh nắm rõ nhất.

Nhưng thù ghét, dù bọn họ có cố gắng diễn giải, Chu Sinh vẫn mãi không thể làm ra được hành động thù ghét thật sự.
Đạo diễn bất lực xem cảnh quay hỏng lần thứ năm, ông vẫn chưa hài lòng.

Tuy vậy các cảnh quay khác cũng còn nhiều, Chu Sinh đều gào đến khản giọng rồi.
"Một lần nữa.

Lần này nếu như không thể ra được sự thù hận, hãy làm ra sự đau khổ tột cùng nhất.

Giống như cậu đã chứng kiến thứ tồi tệ nhất.

Ánh mắt, đừng quên ánh mắt." Đạo diễn cầm loa hét lên với Chu Sinh đang đứng giữa đám phông xanh.
Việc độc diễn đã là sự khó khăn đối với diễn viên, Chu Sinh đứng bần thần, sau đó ánh mắt va tới đám đồ ăn thừa ban trưa.

Có lẽ đang ăn mà việc quay đã bắt đầu thành ra không kịp xử lý hết.
"Hoắc Thâm, đưa tôi trái ớt với." Chu Sinh chỉ tới trái ớt đỏ nằm trên mặt bàn.
Hoắc Thâm nhíu mày nhìn tới hướng Chu Sinh chỉ, suy nghĩ hoang đường khiến anh ta chững lại.
"Lúc này không phải lúc ăn uống Chu Sinh."
"Tôi không có ăn."
Hoắc Thâm càng nghi ngờ, cuối cùng đưa cho Chu Sinh trái ớt nhỏ.

Đạo diễn cũng chưa hiểu Chu Sinh định làm gì, chỉ có thể báo bên máy quay chuẩn bị.


Cảnh quay bắt đầu, vì đã quay mấy lần nên rất nhanh Chu Sinh có thể tự dẫn mình vào trạng thái đúng.

Cậu đau khổ mà ngồi thụp xuống, phẫn nộ nhìn tới phía trước.

Máy quay đưa sát lại, những lời thoại quen thuộc tuôn ra.

Không ai đáp lại cả.

Sau đó máy quay bắt đầu di chuyển vòng quanh Chu Sinh.
Nhân lúc máy quay di chuyển ra sau lưng, Chu Sinh thảy trái ớt vào mồm, nhai nhai.

Cậu đưa tay lên lấy ra bã ớt, bôi lên mắt, sau đó đưa tay lên quệt đi đám bã.
Máy quay hoàn hảo di chuyển ra phía trước, những người chứng kiến động tác này của cậu đều nháo nhào lên.

Đạo diễn cũng hoảng sợ nhưng không hề hô cắt.

Ông biết, cảnh này chỉ có thể quay một lần.
"Hay cho một câu vì giang sơn xã tắc." Chu Sinh chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ống kính.
Đôi mắt thanh niên đỏ quạch lên với những tơ máu, tiếng cười man rợn khiến người ta sởn tóc gáy, sau đó chậm rãi biến thành tiếng hét, hét đến khi không thể phát ra âm thanh nào cả ngoại tiếng ho khùng khục.
Thân mình Chu Sinh đổ ra sàn, bộ đồ cổ trang trên người cậu càng khiến thanh niên trở nên đáng thương.

Tiếng ho cũng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại tiếng nức nở đầy thổn thức.
Đạo diễn run rẩy nhìn hình ảnh camera đang di chuyển dần ra xa.


"Cắt! Sơ cứu, sơ cứu cho cậu ấy đi."
Nhận được lời này, bên tổ hậu cần đổ ra với chai nước trên tay.

Hoắc Thâm đã gọi cứu thương, Tố Lượng trực tiếp hơn, tìm chìa khoá của bản thân đưa cho anh, nói đưa Chu Sinh tới bệnh viện trực tiếp sẽ tiện hơn.
Chu Sinh nhắm chặt hai mắt, cảm giác cay xót khiến cậu đau đớn.

Những người xung quanh không dám đổ nước trực tiếp, chỉ có thể kiếm cái khăn, lau khoé mắt của thanh niên, sơ cứu trước một đoạn.
Khi tới chỗ bác sĩ, bọn họ chỉ có thể gây tê sơ bộ cho Chu Sinh trước, sau đó trực tiếp rửa với dung dịch riêng loại bỏ chất gây cay trong ớt.
"Sao lại bất cẩn như thế chứ?" Bác sĩ vừa sơ cứu vừa mắng.

"Cũng may chỉ là phần bọng mắt dưới cùng khoé mắt.

Nếu như bôi trực tiếp lên giác mạc thì mù rồi."
Hoắc Thâm đứng bên cạnh cũng run rẩy không thôi, chỉ là anh không mắng người, yên lặng đợi bác sĩ rửa mắt cho Chu Sinh, lại lấy băng quấn quanh đầu cậu và kê đơn thuốc dặn dò.
Lúc Tần Hà Vũ nghe tin thì Chu Sinh đã trở về nhà.

Nhìn chồng nhỏ đầu quấn băng, lại nghe "chiến tích", cảm giác bất lực khiến cho Tần Hà Vũ không nhịn được muốn tiến tới đánh vào vai Chu Sinh một cái.
Nhưng nếu đánh thì anh lại là người đau xót, cảm giác này khiến Tần Hà Vũ rầm rầm đóng lại cửa, tự mình phá đồ đạc trong nhà để phát tiết.


Bình luận

Truyện đang đọc