CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Có ảnh đế thị phạm, hiển nhiên mọi người đều hào hứng theo dõi.

Trương Nhất Vũ lại càng khoa trương hơn, cầm điện thoại muốn quay.
"Tôi đang ghi lại tài liệu học tập.

Mấy người đừng cản tôi."
Mọi người nghe xong lời này đều phì cười.

Tần Hà Vũ đã đọc kịch bản của bọn họ đến thuộc lúc phụ đạo cho Chu Sinh, rất dễ liền nắm bắt được cảm xúc của nam chính Bạch Thế Lưu.
Cảm xúc của con người, hỉ nộ ái ồ là cơ bản nhất.

Chỉ có mục ái vẫn luôn là khái niệm mơ hồ, cũng muôn hình vạn trạng.

Cảnh mà Tần Hà Vũ diễn, chính là lúc nam chính Bạch Thế Lưu đã phát hiện được cơ hội tuyệt vời cho kế hoạch diệt tộc kẻ thù, lại nhận được lời tỏ tình của nữ chính Lâm Tố Đinh.
Lúc này hiển nhiên cả hai đã có tình cảm với nhau.

Nữ chính Lâm Tố Đinh rụt rè, lại thu hết can đảm để tỏ tình.

Nhưng chính điều này khiến cho nam chính rơi vào bối rối.


Vừa yêu vừa hận.

Nếu như vì người yêu bỏ qua, trăm mạng người của tộc nhân sao có thể nhắm mắt.

Mà hạ đao, thì người quan trọng nhất trong lòng cũng từ đây ly biệt.
Tần Hà Vũ đứng thẳng người, y phục trên người không hề ảnh hưởng mọi người liên tưởng tới cảnh anh thị phạm.

Chỉ thấy Tần Hà Vũ nắm chặt tay, nghi hoặc hỏi với không khí.
"Thật sao?"
Chính là lời thoại nói với nữ chính, lời tỏ tình ban nãy là thật hay vốn chỉ là mơ.
Không ai đáp lại anh cả, chỉ thấy Tần Hà Vũ gượng gạo nhếch lên khoé miệng, khô khốc đáp một tiếng "ừ", sau đó vòng tay ôm không khí.

Hai mắt nhắm lại một lúc, sau đó mở ra trừng trừng.
Đổng Khiết Chi và Trương Nhất Vũ nhìn xong cảnh này liền nhìn nhau, không hẹn đón lấy kịch bản trong tay trợ lý, ghi lại cho bản thân.

Mà Tần Hà Vũ cũng thoát ra khỏi vai diễn, mỉm cười với đạo diễn.
"Lâu rồi không diễn, hình như sút nghề rồi."
Đạo diễn ôm ly trà sữa xua xua tay.
"Không hề, cảnh vừa rồi thực sự rất tuyệt vời.

Từ nghi hoặc với tình cảm bản thân được nhận, sau đó cảm thấy không cân xứng, phân vân.

Cái ôm đáp ứng nhưng lúc mở mắt lại đầy quả quyết.

Tôi nói mà, cậu bỏ nghành diễn, chính là tổn thất lớn với giới giải trí."
"Đạo diễn quá khen rồi." Tần Hà Vũ cười cười đáp lại.
Anh nhìn sang Chu Sinh, thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm liền nổi hứng muốn trêu đùa thanh niên.

Lại không nghĩ tới bị một câu nói của Chu Sinh làm cho á khẩu.
"Vậy thế anh thích tôi cũng là diễn sao?"
Mọi người ở xung quanh nghe xong lời này đều lé mắt sang, có người đang chọc ống hút vào cốc cũng phải ngừng lại, có người trân châu hút dở cũng lơ lửng trong ống hút.
Hoắc Thâm nghe xong thì cười gượng.

"Chu Sinh, cậu đừng có nói linh tinh."
Tần Hà Vũ cũng tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, không tin được nhìn Chu Sinh.
"Đến Quả Quả cũng từng có, giờ em nói với tôi, tôi thích em là diễn á?"
Ảnh đế biểu thị bản thân rất tổn thương.

Chu Sinh ôm ly trà sữa ấm trong tay, cũng không cam lòng mà phản bác lại.
"Nhưng anh cũng đâu có cho tôi Quả Quả mới! Tuần trước dụ tôi làm quả, tới giờ tôi vẫn chưa thấy quả của mình đâu."
Mọi người vốn còn không biết cái gì quả, nhưng mà chữ "dụ" cũng quá nhạy cảm, ai nấy đều nghĩ tới phương diện đó.

Đạo diễn mặt già đỏ lên ho một tiếng.
"Cái này, Tần ảnh đế, chuyện trong nhà, có lẽ nên về nhà nói thì hơn."
Tần Hà Vũ nghe ông nói, cũng biết bọn họ đã đoán ra, cười một tiếng rồi thôi.

Nhưng mà Chu Sinh thì không, cậu vẫn làu bàu trong họng về việc tại sao mình chưa thể ra quả tiếp.

Rõ ràng lúc trước một lần là đậu, lần này đợi mãi lại chẳng thấy đâu.
Đổng Khiết Chi còn chưa có bạn trai nhưng cũng đủ dày dặn để hiểu.

Cô cười hì hì tiến lại dỗ dành Chu Sinh, còn bảo cậu sớm cũng sẽ có em bé cho riêng mình.
Trương Nhất Vũ cũng biết tin tức việc Chu Sinh từng sảy thai, liền giới thiệu cho cậu một chùa thiêng, tới đó cầu con hoặc gì đó.
"Hoặc là đi làm việc thiện cũng được." Đổng Khiết Chi nói.

"Tích đức.

Người nhiều phước, con cháu cũng sẽ đủ đầy."
"Tích đức như nào?" Chu Sinh nghi hoặc hỏi lại.
"Làm từ thiện gì đó." Trương Nhất Vũ nói.

"Dạo gần đây sắp sang đông nên trời lạnh cả.

Sẽ có nhiều hoạt động thiện nguyện hoặc từ thiện cung cấp áo ấm gì đó cho vùng sâu vùng xa."

Chu Sinh nghe xong thì gật gật đầu.

Bản thân ôm điện thoại, âm thầm tra mấy chữ việc thiện, nhìn hàng đống kết quả bên dưới, đôi mắt đen lập loè ánh sáng.
Nếu như có thể giúp cậu mang Quả Quả lại, cái gì cậu cũng sẽ làm.
Và thế là cuối tuần bọn họ trở về nhà Sầm Thuỷ, lần đầu tiên Chu Sinh chạy lại chỗ Sầm Thuỷ, sà vào lòng bà hô một tiềng "Mẹ" ngọt nị.
Sầm Thuỷ đều bị gọi đến sướng rơn người, hạnh phúc xoa đầu cậu hỏi.
"Có chuyện gì? Cứ nói, mẹ làm chủ cho con."
"Con muốn lấy tiền làm thiện nguyện." Thanh niên chậm rãi nói.
"Ừm, vậy thì chi.

Nói, con cần bao nhiêu, mẹ viết chi phiếu cho con."
Tần Hà Vũ nghe thấy mấy lời này liền nghi hoặc hỏi.
"Sao em không bảo tôi? Tôi có thể xuất tiền cho em mà?"
"Không phải bình thường anh đều xin tiền mẹ sao? Sao lại không cho tôi xin tiền mẹ?" Chu Sinh liếc tới, bĩu môi hờn dỗi.
"Mày, đồ hẹp hòi." Sầm Thuỷ lườm tới.

"Vào trong bếp, mang nước ấm lên đây cho Chu Sinh ngâm chân.

Còn có làm bữa, không được để Chu Sinh đói."
"Con biết rồi." Tần Hà Vũ ngoan ngoãn xắn tay áo đi vào bếp.


Bình luận

Truyện đang đọc