CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Chu Sinh nhìn con xúc xắc, vui đến nói không ra lời.

Cậu cười hì hì thò tay đến chỗ bộ bài.
"Hai lá, là anh chuốc lấy."
Hai lá bài lật lên.

Một lá hai củ cà rốt, một lá ba củ cà rốt.

Được tiến năm bước.
Thanh niên cầm lên chú thỏ màu đỏ của mình, lẩm nhẩm.

"Một, hai, ba, bốn, năm."
Tần Hà Vũ cầm lên chiếc xúc xắc, thảy lên mặt bàn.

Một chấm đen.
"Tôi hiện tại tắt máy quay gian lận có được không?" Tần Hà Vũ nhìn máy quay nói.
"Không được." Chu Sinh hô lên.
"Em đừng quên trong trò chơi có hố." Tần Hà Vũ kiêu ngạo nhìn thanh niên, nhướn mày.
"Cũng phải xem có bốc trúng lá đó không đã."
Nói rồi, Chu Sinh lấy thêm một lá bài.

Là lá Spin.

Cậu chạm đến nút xoay hố của trò chơi.

Cả bộ mô hình chỉ có chú thỏ của cậu.


Cái hố gần nhất cách cậu ba ô.

Lá bài này có thể xem là tới kịp lúc.
Chu Sinh xoay hố trong trò chơi, những ô trống ban đầu được lấy lại, bù lại là những hố mới.
Tần Hà Vũ lại lắc xúc xắc, anh đã lắc ra được sáu chấm.

Một lá bài được nhấc lên quyết đoán.

Là một trong bốn lá bốn củ cà rốt duy nhất trong bộ bài.

Anh đã đuổi sát nút Chu Sinh.
"Lá số bốn, lên." Chu Sinh nhắm hai mắt, lật thẻ bài, nhưng đó chỉ là lá một.
Chu Sinh theo sát, bốc lên lá số hai.

Hai người không ai chịu ai bốc lên xuống, lá Spin cũng được bốc lên trong tay Tần Hà Vũ.
"Em xong rồi." Tần Hà Vũ cười đắc thắng, anh xoay chiếc nút trên mô hình.
Cạch một tiếng, vị trí hố đổi chỗ, con thỏ màu...!xanh của Tần Hà Vũ thẳng tắp rơi xuống.
Hiện trường ào ào vang lên tiếng cười.

Máy quay zoom cận cảnh biểu cảm của Tần Hà Vũ khiến ai nấy chứng kiến đều không nhịn được.
"Sao hay ra vẻ quá à." Chu Sinh cười xong liền dè bỉu, cầm lấy tờ giấy câu hỏi trong tay trợ lý lén đưa tới.

"Em hỏi câu nào cũng được phải không? Nếu vậy thì câu hỏi là...!kể một kỉ niệm đi quay khó quên nhất của anh."
"Kỉ niệm đi quay sao? Nếu vậy thì đó chắc chắn là lúc tôi vừa đạt giải Máy Quay Ngọc đầu tiên, tôi bị fan tập kích tại phim trường." Tần Hà Vũ nhìn máy quay thành thật kể.

"Lúc đó công ty có cấp cho tôi một vệ sĩ riêng, vì quan ngại lý do an toàn.

Bên đoàn phim cũng cho bảo vệ và người bên ngoài ngăn ai đó đi lạc.

Bạn fan đó...!trực tiếp hạ gục hết tất cả.

Chính là, hạ gục hết tất cả, sau đó đưa cho tôi một bó hoa, nói muốn biến tôi thành Omega của cậu ta."
Chu Sinh biểu cảm không tin, trực tiếp đứng phắt dậy ôm đầu kinh ngạc.

Tần Hà Vũ thế nhưng từng có lúc bị nhìn nhầm bộ.
"Tôi lúc đó nói, tôi là Alpha, cậu ta không tin.

Nói muốn tôi đọ phormone với cậu ta.

Sau đó, tôi cùng cậu ta đấu phormone, đem cậu ta ngất xỉu."
Tiếng cười bùng nổ trong trường quay.

Hôm nay thật sự bọn họ được chứng kiến rất nhiều điều thú vị.
Lần kế, thỏ của Chu Sinh bị rơi xuống, Tần Hà Vũ liền được đặt cậu hỏi.

Anh nhìn tờ giấy, rồi nhìn Chu Sinh, lại nhìn tờ giấy.
"Động lực nào khiến em tiến vào giới giải trí?"

"Cảm thấy vào giới giải trí rất vui nên là định chơi đùa một chút." Chu Sinh thẳng thắn trả lời.

"Chính là, vào chơi nhiều chút.

Nếu chán thì thôi."
Trả lời như này khiến người ta cảm thấy cậu khá đáng ghét.

Người trong giới giải trí đánh nhau đến đầu rơi máu chảy vì danh tiếng, Chu Sinh tuỳ tiện nói vào chơi.
"Nếu vậy thì em không chán được đâu." Tần Hà Vũ trả lại tờ giấy câu hỏi.

"Giới giải trí cũng rất vui, tuỳ tiện chơi đùa thêm kỉ niệm là được."
Hai người bọn họ chơi thêm mấy lượt, hỏi tới lui, những câu hỏi đều đã soạn sẵn, tuỳ ý bọn họ muốn trả lời gì thì nói đó.

Một tập chương trình công chiếu kéo dài một tiếng, sẽ được chỉnh sửa và cắt ghép thêm các hiệu ứng.
Hai người bọn họ quay liền mạch, chỉ mất hai tiếng là xong, trừ hao đi các khoảng thời gian.

Mọi người cũng có thể nghỉ.
Vương Đình mang tới nước và khăn mặt cho Chu Sinh, nhưng bọn họ đều là ngồi chơi trò chuyện, không khát cũng chẳng mệt thành ra động tác này trở nên dư thừa.
Hoắc Thâm cũng không vội vàng, đợi họ nghỉ ngơi rồi mới tỏ ý muốn nói chuyện.
Ngồi trong phòng yên tĩnh, Hoắc Thâm như hỏi cung mà nói.
"Cậu Sinh biết diễn xuất chứ?"
"Không." Chu Sinh lắc đầu.
"Vậy thì biết hát?"
"Không." Chu Sinh lắc đầu.
"Đóng quảng cáo?"
"Không." Chu Sinh lắc đầu.
"Cậu bảo không là không muốn làm hay là không biết?" Hoắc Thâm nhíu mày.
"Vừa không biết, vừa không muốn làm." Chu Sinh thành thật trả lời.

"Tôi chỉ muốn ở trong nhà, trò chuyện hay làm gì đó đều được."
"Công ty chúng ta không phải đài truyền hình quốc gia nên sẽ không có chương trình thời sự đâu.

Không năng khiếu đặc biệt, chủ tịch Tần, anh nói xem tôi nên làm gì?"

Tần Hà Vũ tuỳ ý ngả người vào ghế, nghe nhắc đến mình thì nhướn mày, giả bộ suy nghĩ.
"Năng khiếu đặc biệt của em ấy là ăn.

Ngày năm bữa, mỗi bữa một khẩu phần lớn.

Khả năng hoạt động khá tốt, chỉ có điều hơi lười.

Em ấy cũng bảo là ở trong nhà, hiện tại show giải trí trong nhà ít sao? Tuỳ tiện chọn một cái là được."
"Tôi muốn đăng kí lớp diễn viên, lớp người mẫu, lớp nhảy, còn có lớp thể hình.

Ngài Chủ tịch sẽ đồng ý chứ?"
"Cái lớp thể hình, cậu đổi thành lớp tập ứng xử đi.

Cũng không sợ em ấy đem người ta lúng túng đến bỏ về sao?"
"Là tôi sơ sót." Hoắc Thâm ghi lại trên tờ ghi chú.

"Như vậy tôi sẽ lên lịch làm việc cho cậu Sinh, rồi gửi cho cậu ấy.

Có phiền cho tôi xin số điện thoại được không?"
"Có thể."
Chu Sinh nhìn người quản lý cần mẫn của bản thân, rất hài lòng gọi một tiếng anh Thâm.
...***************...
Tiểu kịch trường:
Hoắc Thâm: Có cảm giác bị xoay vòng vòng.
Tần Hà Vũ: Hôm nay chồng nhỏ biểu hiện rất tốt.
Chu Sinh: Omurice ăn rất ngon..


Bình luận

Truyện đang đọc