CHA CỦA CỤC CƯNG LÀ MỘT TỔNG TÀI

Chương 216: Hoặc là đi theo dì, hoặc là cất đứt quan hệ

Kiều Bích Ngọc bị đánh một bạt tai, gương
mặt sưng đỏ, cả người ngơ ngác không biết nên
phản ứng như thế nào.

Giữa trưa, trên đỉnh đầu là ánh nắng mặt trời
chói chang.

Cô nhìn thấy rõ người phụ nữ trước mắt là dì
út Cung Nhã Yến của cô, sắc mặt của bà ấy âm
trầm, khí thế hùng hổ, thế mà giận không kìm
chế được, đánh cô một cái.

Đây là lần đầu tiên dì út giơ tay đánh cô.
“Chuyện gì thế?”

Bà cụ Kiều vội vàng chạy đến bên này kêu
to, còn Kiều Văn Vũ đứng ở một bên, hình như
cũng bị hành động đột ngột kia của Cung Nhã
Yến dọa, giật mình đứng đó một lúc lâu mới lấy
lại được tinh thần, ánh mắt ông ta phức tạp nhìn
bọn họ, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Hôm nay bà cụ Kiều được mời đến nhà họ
Quách, bà ta ăn mặc quý phái đoan trang, tuy
già nhưng sức lực rất lớn, một tay kéo lấy Kiều
Bích Ngọc đến bên người, sắc mặt âm trầm
ngẩng đầu lên nhìn Cung Nhã Yến rồi mắng to.

“Cung Nhã Yến, cô không muốn đến đây,
không ai ép cô cả, cô chạy đến nhà thông gia rồi
giương oai, còn dám đánh cháu gái tôi một cái,
cô không biết mình có thân phận gì à, nhà họ
Cung các cô không còn ai nữa, cho nên không
có ai dạy dỗ cô, để cô coi trời bằng vung đúng
không!”

“Tôi dạy dỗ con bé còn chưa đến lượt nhà
họ Kiều các người quản.”

Cung Nhã Yến không còn dáng vẻ trầm ổn
nhường nhịn như trước kia nữa, vẻ mặt bà ấy âm
trầm, cắn răng nghiến lợi cãi vã với bà cụ Kiều.

Bà cụ Kiều nhìn thấy Cung Nhã Yến dám
gầm lên với mình, bà ta vô cùng tức giận, chỉ
thẳng vào mặt của Cung Nhã Yến: “Tôi đã sớm
biết nhà họ Cung các người không phải hạng tốt
lành gì, hai chị em nhà họ Cung các cô, một
người thì chết, còn người như cô già như thế rồi
còn không gả đi được.”

“Chuyện đó không liên quan đến bà”
Kiều Bích Ngọc vô thức phản bác, rất ghét
bỏ hất tay bà cụ Kiều ra, quay người che ở trước
mặt Cung Nhã Yến.

Cung Nhã Yến đánh cô như thế nào cũng
không đến lượt nhà họ Kiều quản.

“Cháu, cháu… Bà cụ Kiều tức đến mức run
rẩy, những lời mắng chửi đều nghẹn lại trong cổ
họng.

Mấy người nhà họ Quách đi đến chỗ cửa
chính, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có
tiếng ồn ào đã cảm thấy không thích hợp.

Vốn dĩ Lục Khánh Nam hứng thú bừng bừng
chạy ra, trong lòng xấu xa nghĩ đến châm chọc
Kiều Bích Ngọc không có nửa điểm khí chất dịu
dàng như dì út, lúc nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên
gò má cô, anh ta kinh ngạc.

“Kiều Bích Ngọc, mặt cô sao thế?”

Đầu óc của Lục Khánh Nam không đủ dùng,
ở đây có ai dám đánh cô chứ?

Anh ta vừa hỏi như thế, đột nhiên bị người ở
phía sau vội vàng đẩy sang một bên, Quách Cao
Minh không nói một lời, sắc mặt của anh vô cùng
âm trầm, đi đến chỗ Kiều Bích Ngọc, ánh mắt

anh chăm chú dừng trên dấu tay trên gò má của
cô, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Ai dám đánh cô?

Cả người Quách Cao Minh đều là lửa giận,
hơi lạnh tỏa ra, trong nháy mắt, người xung

quanh đều không lên tiếng.

Anh đứng ở trước cô, lúc anh vươn tay về
phía cô, Kiều Bích Ngọc lại lùi về sau một bước.

Cô né tránh, đầu cúi thấp, giống như không
muốn để cho người khác nhìn thấy vết sưng đỏ
trên mặt cô, nhưng vẫn đứng chắn ở trước mặt
cho Cung Nhã Yến.

“Xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng ông cụ Quách chống gậy đi đến,
giọng nói già nua uy nghiêm quát một tiếng, cãi
nhau ầm ï như thế còn ra thể thống gì.

“Ông thông gia, chuyện này chỉ là hiểu lầm
mà thôi.”

Bà cụ Kiều nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng giải
thích một câu: “Cảm xúc của Cung Nhã Yến
không quá ổn định, sau khi cô ta phẫu thuật
xong, tính tình thay đổi nhiều, không có việc gì
đâu, hôm nay là ngày lành, đừng nên so đo.”

Sắc mặt của Quách Cao Minh vẫn rất khó
coi, mím môi nhìn cô, sau cùng ánh mắt lạnh lẽo

dừng trên người Cung Nhã Yến ở sau cô.

Vẻ mặt của mọi người đều rất kỳ quái, ánh
mắt đều dừng ở người phụ nữ phía sau lưng Kiều
Bích Ngọc.

Cung Nhã Yến khoảng 40 tuổi, một mái tóc
đen ngang vai, tóc mái được dùng kẹp màu đen
để cố định, trang điểm rất nhẹ, quần áo giản dị,
một bộ trang phục màu vàng nhạt, thân thể hơi
gầy yếu, nhưng trên gương mặt lại lộ ra khí chất
ưu nhã.

Cung Nhã Yến đứng thẳng tắp, giống như
hôm nay bà ấy rất cố chấp, trong ánh mắt kia
nhiều hơn mấy phần cương nghị và căm hận.

Hận.

Kiều Bích Ngọc theo thói quen liếc mắt nhìn
về phía người ở phía sau, nhưng cô đột nhiên
ngơ ngác, cô không biết vì sao trong đáy mắt dì
út lại có một phần hận.

“Đị theo dì“ Cung Nhã Yến đột nhiên lên
tiếng, giọng nói lạnh lùng.

Hôm nay không biết Cung Nhã Yến làm sao
vậy, không có dáng vẻ khiêm tốn như bình
thường, cứng rắn bày ra khí thế đối đầu với tất
cả mọi người ở đây, đưa tay giữ lấy cổ tay của

Kiều Bích Ngọc, kéo cô đến bên mình.

Nhưng phản ứng của Quách Cao Minh lại
càng nhanh hơn, một tay giữ chặt cổ tay của
Kiều Bích Ngọc, tràn ngập tính chiếm hữu.

“Họ Quách kia, cậu buông con bé ra.”

Cung Nhã Yến ngẩng đầu lên, hung dữ trừng
mắt nhìn người đàn ông ở đối diện, đàn ông nhà
họ Quách ưu tú như thế, nhưng lại khiến cho bà
ấy chán ghét.

Ngoại trừ ông cụ Quách, gần như không ai
dám ra lệnh với anh như thế.

“Dì ấy đánh em?” Quách Cao Minh không để
Cung Nhã Yến vào trong lòng, ngược lại buông
tầm mắt xuống nhìn người phụ nữ ở trước mặt,
giọng nói trầm thấp đè nén lửa giận.

Trên mặt Kiều Bích Ngọc còn cảm giác đau
rát, đầu óc trống rỗng, cô không trả lời anh, cô
căn bản không biết đây là tình huống gì, trong
lòng rất xoắn xuýt.

“Đuổi người này ra.”

Phản ứng của Quách Cao Minh rất dữ dội,
một tay khác đặt trên vai Kiều Bích Ngọc, kéo cô
vào trong ngực, giọng nói lạnh lùng nặng nề quát
to một câu, nhưng Cung Nhã Yến vẫn giữ lấy cổ
tay trái của Kiều Bích Ngọc, cố chấp không chịu
buông tay.

“Kiều Bích Ngọc, đi theo dì.

Song phương giằng co, sắc mặt Kiều Bích
Ngọc phức tạp ở giữa, bị hai người bọn họ kéo

qua.

“Đúng là chán sống” Sắc mặt Quách Cao
Minh âm trầm, vô cùng khó nhìn. Đối với người
ngoài anh không có kiên nhẫn, nhất là khi nhìn
thấy người phụ nữ trong ngực bị đối phương kéo
cổ tay đến mức đau nhức, anh càng thêm tức
giận.

Sức lực của Quách Cao Minh lớn, đột nhiên
dùng lực bế Kiều Bích Ngọc, nhanh chóng xoay
tròn nửa vòng, Cung Nhã Yến không kịp phòng
bị, bị luồng sức lực lớn đẩy ra, lảo đảo ngã sấp
xuống đất.

“Dì út Kiều Bích Ngọc hoảng sợ nhìn về
phía Cung Nhã Yến, vô thức muốn giãy dụa, thế
nhưng trong lòng Quách Cao Minh dâng lên cố
chấp, cố tình không cho cô giãy dụa.

“Làm càn.”

Ông cụ Quách vô cùng bất mãn, trừng mắt
nhìn bọn họ, quát một tiếng uy nghiêm.

Nghe thấy ông cụ gào to như thế, người ở
đây đều run rẩy, bầu không khí càng trở nên
nặng nề.

“Dẫn Cung Nhã Yến đi trước.“ Một tiếng
phân phó, người làm hai bên nhanh chóng đi
đến.

Cung Nhã Yến giống như con thú bị bao vây,
vùng vẫy giãy chết gầm lên: “Nhà họ Quách các
người đều là một đám bẩn thỉu, đừng động vào
tôi.”

“Kiều Bích Ngọc, hôm nay, hoặc là cháu đi
theo dì, hoặc là từ này về sau cháu đừng gọi dì là
dì út nữa, cháu tiếp tục làm mợ chủ nhà họ
Quách của mình, dì coi như không có cô cháu
gái này, chúng ta cắt đứt quan hệ, coi như dì
chết rồi, cháu cũng đừng đến chỗ mộ dì cúng
bái.”

Cung Nhã Yến nằm sấp trên mặt đất, dáng
vẻ rất chật vật, nhưng khi bà ấy ngẩng đầu lên,
trong mắt lóe lên kiên quyết, lời nói hung ác,
không có chỗ thương lượng.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc bị đả kích mạnh,
Quách Cao Minh ôm cô vào trong ngực, cả người
cô cứng ngắc, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người
Cung Nhã Yến.
Vì sao lại hận như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc