Cùng là vào đêm Giáng sinh, Châu Mỹ Duy
lúc này rất xấu hổ.
Vốn dĩ cô đang đứng ở ven đường chờ xe
quay lại, không lâu sau, một chiếc Lamborghini
màu xanh lao thẳng về phía cô. Châu Mỹ Duy cứ
tưởng có ai định mưu sát, nhưng xe đột nhiên
dừng lại, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc lập
tức vọt ra khỏi xe.
“Cô Châu, sao cô lại chạy tới thành phố Hải
Châu xa như vậy? Hôm nay cháu đã tìm cô rất lâu.”
“Thì ra cô và bố cháu bí mật đến thành phố
Hải Châu nghỉ phép. Làm sao cô có thể quên
cháu chứ?”
Bùi Thanh Tùng không biết đang có chuyện
gì đang xảy ra nên đã đến thành phố Hải Châu
để tìm cô.
Đối mặt với câu hỏi ngây thơ của đứa trẻ, hai
má của Châu Mỹ Duy ửng hồng: “Không, không
phải như những gì cháu nghĩ đâu.”
Cô lắp bắp muốn giải thích một chút.
Cô quay đầu, bất lực nhìn người đàn ông
bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Bùi Hưng Nam
lại có biểu hiện của một người cha, chỉ đưa tay
sờ đầu con trai và nói: “Chúng ta về thôi.
Anh ta thậm chí còn không giải thích câu nào.
Sau đó Lục Khánh Nam làm tài xế cho Bùi
Thanh Tùng, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt anh nhìn
Châu Mỹ Duy trở nên mập mờ.
Được lắm, bây giờ có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
Do Lục Khánh Nam lái xe tới nên mấy người
không cần phải đợi xe, có điều lái xe từ thành
phố Hải Châu về thành phố Bắc An phải mất ít
nhất bốn tiếng. Mấy người Bùi Hưng Nam đi
chuyến bay ngắn đến là được.
“Quá rảnh rỗi?”
Bùi Hưng Nam ngồi vào ghế lái, lái chiếc
Lamborghini cực ngầu này của Lục Khánh Nam.
“Cậu nghĩ rằng tôi thích chịu ngược mà tự
mình lái xe nhiều cây số như vậy. Đó là do con
trai cậu. Nó buồn muốn chết, nói rằng không
thấy Châu Mỹ Duy đâu, cha mẹ cậu lại nói rằng
cậu đang đi công tác, bọn họ hỏi tôi có biết tình
hình không. Tôi làm tài xế chạy xe cả ngày mệt
muốn chết. Giáng sinh mà tôi chỉ ăn một cái
bánh hamburger thôi đấy.
Hơn nữa còn là vừa lái xe vừa gặm, khá là
thê lương.
Lục Khánh Nam duỗi tay ngồi xuống ghế
phụ, vừa nói vừa bỉ ổi liếc nhìn kính chiếu hậu,
sau đó nhếch miệng cười.
“Không ngờ hai người thật sự có một chân.”
Lục Khánh Nam nói thẳng, Bùi Hưng Nam lái
xe vẻ mặt bình tĩnh nhướng mày không nói gì,
nhưng Châu Mỹ Duy ở ghế sau thính lực bình
thường, đột nhiên nghe thấy hai người đàn ông
trò chuyện thì lập tức xấu hổ.
“Cô Châu, quân cờ domino mà cô đưa, cháu
đã hoàn thành một nửa rồi.
Bùi Thanh Tùng cũng ngồi ở ghế sau, thân
hình nhỏ bé dựa vào Châu Mỹ Duy, dường như
mấy ngày không gặp thì đột nhiên cậu lại thân
thiết với cô hơn.
“Cháu đã chơi năm nghìn quân cờ domino rồi sao?”
Bùi Thanh Tùng tự hào gật đầu: “Cái này rất
dễ, cháu chỉ cần tìm một chỗ trong phòng trẻ
em, mỗi ngày dành một ít thời gian là được.”
“Cô còn lo rằng mười nghìn quân cờ domino
là quá khó.”
Bùi Thanh Tùng nghe vậy thì càng kích động
hơn: “Ngày mai là cháu có thể hoàn thành rồi.
Châu Mỹ Duy khen ngợi, sau đó duỗi tay
bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Cháu giỏi
lắm.”
“Rất đơn giản.” Bùi Thanh Tùng nhận lời
khen mà mặt không đỏ tim không đập.
Chỉ có hai người đàn ông phía trước không
lên tiếng, Lục Khánh Nam thích thú liếc mắt nhìn
người đàn ông ngồi trên ghế lái, sau đó lẩm bẩm:
“Cậu lại phải làm thêm giờ.”
Bùi Hưng Nam đang điều khiển xe, đang
nhìn chiếc xe phía trước, vẻ mặt lộ vẻ bất lực.
Con trai anh quá “tự đại” những quân cờ
domino đó rõ ràng hơn phân nửa là kết quả của
việc hai cha con họ làm việc chăm chỉ và thức
đêm, đã thế cậu bé còn nói ngày mai là có thể
hoàn thành toàn bộ.
Thằng nhóc này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Vốn là định khổ cực lái xe về nhà, nhưng do
tắc đường vào ngày lễ Giáng sinh nên cậu Lục không làm.
“Tôi đói!”
Thế hệ thứ N giàu có nhà họ Lục ngồi ghế
phó lái không có hình tượng mà hét lên.
Còn Bùi Thanh Tùng ở ghế sau xe thì không
biết đã lén giấu một túi khoai tây chiên từ lúc
nào, cậu xum xoe đưa cho Châu Mỹ Duy: “Cô
Châu, cái này hơi lạnh, nhưng mùi hương thì
không tồi.”
“Cô không đói, cháu tự ăn đi.”
Cậu Lục đói bụng quay đầu nhìn chằm chằm
bọn họ, nhưng Bùi Thanh Tùng nói bằng giọng
trẻ con non nớt: “Chúng ta là đàn ông, đàn ông
không sợ đói.”
Có ý gì?
Đàn ông không sợ đói, đói thì không phải
đàn ông sao?
Lục Khánh Nam vô cùng đau lòng, thằng bé
còn nhỏ mà đã rất quỷ quyệt.
“Bùi Hưng Nam, đây là đứa con ngoan mà
cậu dạy sao?” Anh ta làm tài xế cho thằng nhóc
này một ngày, vậy mà nó giấu một túi khoai tây
chiên mà không chia cho anh ta, đồ vô lương
tâm.
Lục Khánh Nam rất đau lòng, hai người đều
đen tối, cả nhà đều lòng dạ đen tối.
Chết tiệt! Con mẹ nó, biết thế thì anh ta đã
không quan tâm đến chuyện nhà bọn họ, lễ
Giáng sinh của anh ta cứ vậy mà qua rồi.
Bùi Hưng Nam đang quay đầu xe, nhàn nhạt
đáp lại: “Lục Khánh Nam, cậu có bản lĩnh thì tự
mình sinh một đứa đi.”
“Con trai tôi chắc chắn không biến thái như
vậy.“ Lục Khánh Nam thì thầm.
Châu Mỹ Duy hiểu được cảm xúc của Lục
Khánh Nam lúc này, cô thuận miệng xen vào:
“Đứa trẻ nhất định là giống cha mẹ nó. Nếu tôi
sinh ra một đứa trẻ, nó nhất định sẽ thông minh
thành thật.”
Cô không nhịn được tự nói mình.
“A, cô không thích cháu sao?” Bùi Thanh
Tùng thông minh, phản ứng rất nhanh, đôi mắt to
sáng long lanh nhìn cô đầy lo lắng.
Bùi Hưng Nam có vẻ có chút để ý đến
những gì Châu Mỹ Duy vừa tùy tiện nói, anh
ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô từ gương
chiếu hậu.
Châu Mỹ Duy cảm thấy hơi bối rối, ngay lập
tức đổi giọng: “Ý tôi là, nếu đứa trẻ do Kiều Bích
Ngọc sinh ra sẽ rất hoạt bát.”
Cũng rất gan dạ.
Lục Khánh Nam kinh hãi, não bổ một chút,
thở dài nói: “Kiểu Bích Ngọc… Vậy không chỉ
biến thái đơn giản như vậy.”
Mọi người dừng lại một giây và phá lên cười.
Để tránh cho Lục Khánh Nam la hét dọc
đường, Bùi Hưng Nam rất lý trí tìm một nhà hàng
đồ Tây dọc đường và quyết định ăn trước rồi mới
lên đường.
“Thật bất ngờ, bữa tối Giáng sinh năm nay
của tôi sẽ là những món ăn nhanh kiểu phương
Tây”
Lục Khánh Nam ngồi xuống, anh ta không
khách sáo, cầm lấy khoai tây chiên lạnh của Bùi
Thanh Tùng và trực tiếp ăn chúng như một con
ma đói. Dù Bùi Thanh Tùng trưởng thành sớm
hơn những đứa trẻ khác nhưng cậu cũng thích
ăn chúng, Bùi Hưng Nam đưa con trai đi ăn thức
ăn cho trẻ em.
Châu Mỹ Duy đang ngồi ăn đồ ăn, nhìn cậu
Lục đối diện ăn mà buồn cười, không khỏi trêu
chọc anh ta: “Sao hôm nay anh không đi chơi
Noel?”
Một cậu ấm như Lục Khánh Nam, ngày lễ
náo nhiệt và lãng mạn như Giáng sinh thì nên trái
ôm phải ấp mới đúng.
“Anh không cùng với mấy người Quách Cao
Minh đi chơi lễ sao?” Châu Mỹ Duy tùy ý hỏi.
Lục Khánh Nam đột nhiên dừng động tác
cầm khoai tây chiên, ngẩng đầu lên liếc cô một
cái, vẻ mặt phức tạp: “Tôi không quen anh ta.”
Anh ta nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn,
nhưng sắc mặt có chút thối.
Châu Mỹ Duy ngạc nhiên, có vẻ như cậu Lục
đã cãi nhau với anh em mình.
Cô vốn dĩ rất tò mò: “Dạo này Quách Cao
Minh thế nào rồi?”
“Cô có thích Bùi Hưng Nam không?” Lục
Khánh Nam dường như thực sự khó chịu với
người anh em cao cao tại thượng của mình. Anh
ta không trả lời cô mà thay vào đó hỏi cô một
cách nghiêm túc.
Được rồi, giờ đến lượt Mỹ Duy phải lúng túng.
“Cô không cần quan tâm đến Quan Liên, cô
ta chỉ là một người điên.”
Lục Khánh Nam tự nhủ: “Bùi Hưng Nam cưới
cô ta vì anh trai của anh ấy.”
Châu Mỹ Duy hơi ngạc nhiên.
“Bùi Hưng Nam có anh trai sao?“ Cô chưa
nghe nói qua về điều đó, hình như hai cụ nhà họ
Bùi cũng không nhắc đến.
Lục Khánh Nam nhìn hai cha con đang xếp
hàng chờ ăn cơm, sau đó nhìn lại cô, một lúc lâu
sau mới lên tiếng: “Anh trai Bùi Hưng Nam đã mất”
Châu Mỹ Duy muốn hỏi thêm vài câu nữa,
nhưng cô ấy không ngốc. Khi Bùi Hưng Nam
bưng đồ ăn nhanh đến, Lục Khánh Nam lập tức
chuyển chủ để, hiển nhiên, vấn đề này không
nên thảo luận.