CHA CỦA CỤC CƯNG LÀ MỘT TỔNG TÀI

Chương 317: Tôi chỉ muốn một hạnh phúc nhỏ bé

Tối qua Kiều Bích Ngọc uống say, sau đó
chạy lên căn hộ 502 nổi điên.

Bị dân cư phàn nàn cô quá ồn ào, sao đó
bảo vệ của chung cư đến kéo cô về phòng, thật
sự rất mất mặt.

Ngày hôm sau tỉnh lại, say rượu nên đầu vẫn
còn đau. Kiều Bích Ngọc bắt đầu hối hận vì hôm
qua quá kích động, cô rất ít khi mất kiểm soát
như thế, nghĩ một chút, hai mắt lập tức bốc hỏa,
hận người ở tầng trên gấp ba lần.

“Quách Cao Minh chết tiệt, tốt nhất anh
đừng có mà trở lại!” Mới sáng sớm, cô đã tức
giận chửi lên trần nhà.

Cô dùng tay xoa xoa thái dương, Kiều Bích
Ngọc dựa lưng vào đầu giường, nhíu mày, mơ hồ
nhớ đến tối qua lúc đang uống bia ở công viên
có gặp một người đàn ông.

Cô không biết anh ta, nhưng dường như anh
ta quen biết Quách Cao Minh.

Anh ta lại là ai nữa chứ?

Thật phiền phức, Kiều Bích Ngọc dứt khoát

nằm xuống giường, tiếp tục ngủ.
Cuộc sống luôn có những rắc rối riêng.

Phiền não lớn nhất của Châu Mỹ Duy là tìm
được một công việc.

Từ sáng đã chạy qua mấy công ty, cảm thấy
cơ hội rất mỏng manh, cuối năm hầu như không
có công ty nào tuyển người mới.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, rõ ràng đang
là buổi trưa, mặc trời đang ở trên cao, nhưng rõ
lạnh vẫn khiến người ta run rẩy.

Châu Mỹ Duy đợi nửa tiếng ở chỗ chờ xe
bus, cuối cùng cũng thấy xe bus cần lên, khi
định đi qua, chỉ tiếc cô quá thấp bé nhẹ cân,
không thể chen lại với người ta.

Cô ấy ngốc nghếch mà bị gạt bỏ xuống, mắt
nhìn chiếc xe bus chở đầy người rời đi, cảm thấy
có chút buồn.

Hai xe bus nửa tiếng mới có một chuyến,
chiếc xe nhỏ của cô ấy đã mang đi sửa rồi. Châu
Mỹ Duy nhanh chóng tính toán các khoản tiết

kiệm và chỉ tiêu của mình, đau lòng không dám
gọi xe, chấp nhận số mệnh đi bộ, tiết kiệm tiền.

Tiếp tục đi dọc con đường, quan sát xung
quanh, nhân tiện nhìn xem có cửa hàng nào

đang tuyển người không.

Thật ra cô ấy cũng biết, công việc bảo mẫu
cho nhà họ Bùi không phải là giải pháp lâu dài,
bây giờ bỏ đi cũng tốt, không cần phải do dự
lưỡng lự. Chỉ là sắp tết rồi, các công ty lớn cũng
không thiếu người.

Trong dịp tết một số cửa hàng sẽ tuyển
nhân viên tạm thời để giúp đỡ, Châu Mỹ Duy
không sợ khổ không sợ mệt, tìm một công việc
ngắn hạn, chỉ cần trả lương cho cô ấy là được
rồi. Công việc bận rộn có thể kéo dài thời gian,
đổi một môi trường mới, cô cũng không cần phải
cả ngày nghĩ về việc nhà họ Bùi nữa.

Tuy nhiên trong lúc cô ấy vừa đi vừa suy
nghĩ, đột nhiên bị một chậu nước lạnh tạt vào
người.

Toàn thân Châu Mỹ Duy ướt sũng, nước nhỏ
giọt qua góc áo, toàn thân rét run, căn bản
không kịp phản ứng, đến cả lông mi cô ấy cũng
dính nước, cô ấy ngẩng đầu lên.

Cô ấy rất tức giận, nhưng gương mặt của

đối phương rất hung dữ, thô lỗ mắng cô ấy.

“Con nhóc chết tiệt này, mày muốn hại chết
tao sao, xem tao hôm nay dạy dỗ mày như thế nào.”

Là anh trai con dượng của Châu Mỹ Duy,
Mai Thế Công.

Châu Mỹ Duy nhìn thấy đó là người mình
quen, lại càng tức giận hơn, lau nước trên mặt,
lùi lại một bước: “Anh nói linh tinh cái gì đấy?”

“Mày có thái độ gì đấy? Có phải lâu rồi tao
chưa dạy dỗ mày đúng không?” Mai Thế Công
lớn giọng nói.

“Lúc trước mày nói muốn đưa tiền cho tao,
nhưng vẫn luôn chần chừ. Cái đồ rẻ rách nhà
mày, mày hại tao bị bọn đòi nợ tìm đến nhà, chị
dâu mày đang đòi ly hôn với tao đấy.”

“Liên quan gì đến tôi.

Châu Mỹ Duy kìm nén sắc mặt: “Trước giờ
tôi chưa bao giờ đồng ý giúp anh.”

Những người đi qua đều nhìn bọn họ, đặc

biệt là Châu Mỹ Duy đang ướt sũng, nghe thấy
âm thanh bọn họ cãi nhau, tò mò chỉ trỏ.

Châu Mỹ Duy cảm thấy rất mất mặt, muốn
tìm chỗ để độn thổ.

Phía sau có một cái hẻm nhỏ, cô ấy đột
nhiên bị người khác kéo vào.

Cô ấy tức giận quay lại định đẩy đối phương,
nhưng vừa mới quay lại, thì đã bị người trước
mặt tát cho một cái, bốp một tiếng, rất mạnh tay.

“Cái đồ vô dụng nhà mày, lúc nào cũng làm
tao mất mặt!” Một giọng nói quen thuộc vang
lên, là mẹ ruột của cô ấy.

Mai Thế Công và mẹ Châu đều đứng trước
hẻm, Châu Mỹ Duy như bình thường, cúi thấp
đầu, đỏ mắt, không phản bác.

“Bọn họ nói có thể trả ba trăm năm mươi
triệu tiền lãi trước, số tiền còn lại từ từ trả.”

“Tôi không có tiền.”

Cô ấy cắn răng, chỉ nói một câu này.

Mai Thế Công thấy cô ấy không nghe lời, lại

đột nhiên tức giận: “Con mẹ nó, mày còn dám cãi lại!”

Cánh tay xăm hình rồng hổ, bàn tay to nắm
lấy cổ áo cô ấy, còn bàn tay kia sắp tát vào mặt
cô ấy.

Mẹ Châu sợ đứa con kế dân xã hội này sẽ ra
tay mạnh với Châu Mỹ Duy, bà ta khuyên: “Mai
Thế Công, dù sao cũng là em gái con, nể mặt dì

đừng có tính toán với nó nữa.”

Mai Thế Công cũng không định cho bà ta
mặt mũi, chỉ là nghe bà ta nói: “Chuyện tiền
nong, con yên tâm, con buông nó ra trước đi, dì
nhất định sẽ khuyên nó đưa tiền ra”

Mai Thế Công ghét bỏ đẩy cô ấy ra, thân thể
Châu Mỹ Duy lùi về phía sau, đập trực tiếp và
bức tường thô đối diện, trên cổ và cằm trắng nõn

có chút tia máu.

Châu Mỹ Duy cúi đầu, toàn thân ướt đẫm,
trên mặt bị đánh đau như lửa đốt, kìm nén nước

mặt, không nói chuyện.

Mẹ Châu đi đến trước mặt cô ấy, đổi một
giọng điệu dễ nghe hơn: “Duy à, nhà mình đã
nuôi con lớn như vậy, anh trai còn có nợ một
khoản vay nặng lãi, con không thể không giúp.
Hơn nữa, sau nay mẹ con chúng ta còn phải nhờ
anh con giúp đỡ, con có tiền thì lấy ra đây di,
không được vô lương tâm, vong ân phụ nghĩa.”

Châu Mỹ Duy vẫn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt
do bị gió lạnh thổi, mặt xám như tro.

Mẹ Châu tiếp tục nói, giọng điệu dần dần
oán hận: “Còn nưa, hôm giáng sinh con chạy đi
đâu, không phải mẹ đã sớm nói với con sắp xếp
cho con một buổi xem mắt sao. Con không đi,

mẹ rất mất mặt con có biết không.”

Nói xong, giọng nói càng trở lên cứng rắn:
“May mà người ta không trách con, mẹ đã nói
chuyện với đối phương rồi, ngày mai con nhất
định phải đi.”

“Tôi không đi.”

Một lúc lâu sau, thanh âm như bị vắt kiệt sức
của Châu Mỹ Duy thốt ra một câu.

Mẹ Châu cũng đã dự liệu rằng cô ấy sẽ từ
chối, không tức giận lắm, rất kiên nhẫn giáo dục
con gái mình.

“Người ta có nhà có xe, là quản lý của một
công ty lớn. Mẹ đã nói với cậu ta rằng hiện tại
con không có việc làm, người ta lập tức hứa nói
sau khi con gả cho cậu ta, không cần lo lắng
chuyện công việc, cậu ta sẽ giới thiệu cho con
một công việc, cũng sẽ không vô cớ bị sa thải
như công ty trước nữa. Duy à, với đầu óc như
con, có công ty nào sẽ mời con chứ, cuối cùng
cũng phải dựa vào đàn ông, con có thể gả cho
cậu ta cũng rất may mắn rồi.

Mắt Châu Mỹ Duy đỏ hoe, cố gắng nhịn mới
nói được một câu: “Mẹ, ông ta đã hơn năm mươi

tuổi rồi!”

“Hơn năm mươi tuổi thì làm sao, bây giờ

không phải thịnh hành ông chú sao. Hơn nữa
con gái cậu ta cũng đã ra nước ngoài sinh sống,
cậu ta chỉ muốn tìm một người sống cũng nửa
đời còn lại. Con đi theo cậu ta, nhàn nhã biết
bao, sau khi cậu ta chết đi những gia sản kia con
cũng sẽ được một phần.”

Mẹ Châu vẫn đang thuyết phục cô ấy: “Duy
à, chúng ta xuất thân thế nào có thân phận như
thế nào, con nói xem, con muốn gả cho người
như thế nào? Con cũng đã bao nhiêu tuổi rồi,
con gái gả càng sớm càng đáng giá, lại thêm
một hai năm nữa, ai để ý đến con nữa chứ.”

“Con đừng có học theo những cô gái ham
đua đòi kia, nghĩ rằng mình có thể gả cho một
người đẹp trai giàu có. Con không tự nhìn vào
gương xem mình như thế nào, làm người phải tự
biết mình, đừng có cả ngày mơ mộng hão huyền,
không biết điều.”

Châu Mỹ Duy thật sự không nhịn nổi nữa:
“Con có chỗ nào không biết điều chứ!” Mắt đỏ
hoa, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, quật
cường nhìn mẹ ruột của mình.

“Mẹ, con gái của mẹ cho dù có hèn mọi thế
nào, thì con cũng có nhân phẩm. Mẹ đừng nghĩ
đến việc bán con mua vinh, có chết con cũng

không đồng ý đâu!”

Cô ấy hét hết tất cả những oan ức tủi nhục
trong lòng ra, đột nhiên đẩy người mẹ trước mặt
ra, chạy sâu vào trong hẻm, liều mạng bỏ chạy.

Sắc mặt Mai Thế Công hung ác, lập tức đuổi
theo, ác độc chửi bới sau lưng cô ấy: “Con đi,
dám chạy à, xem tao có đập gãy chân mày
không?”

Châu Mỹ Duy bị dọa đến hoảng hốt lo sợ,
bước chân càng ngày càng loạn.

Cô ấy thật sự rất sợ hãi, Mai Thế Công thật
sự sẽ đánh gãy chân cô ấy. Lúc trước cô ấy
thường xuyên bị đánh đến bầm tím sưng tấy,
trong nhà không có ai đứng ra bênh vực cô, lúc
nhỏ không dám nói lung tung, cũng không dám
phản kháng.

Cô ấy đã rất an phận, rất nhẫn nhịn.

Chạy một lúc lâu, chạy đến nổi thở hổn hển,
chỉ đến khi phía sau không còn tiếng chân đáng
sợ kia đuổi theo nữa, cô ấy mới từ từ dừng lại.

Cô ấy không biết đây là đâu, tùy ý ngồi
xuống một bậc đá, cô ấy nức nở, hai tay ôm đầu,
đột nhiên không kìm chế nổi nữa mà khóc to.

“Tôi thật sự rất vô dụng.”

“Tôi đã cố gắng làm việc như vậy, đã rất cố
gắng như vậy, tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi
chỉ muốn một hạnh phúc nhỏ bé.”

Cô ấy rất thích Kiều Bích Ngọc, bởi vì cô là
người đầu tiên đứng ra giúp cô ấy. Trong lòng cô
ấy âm thầm ngưỡng mộ Kiều Bích Ngọc, bởi vì
cô rất xinh đẹp, tự tin lại trung thực, muốn làm
cái gì thì sẽ trực tiếp đi làm. Không giống như cô
ấy không có tác dụng gì, không có gan, cả ngày
đều cúi thấp đầu, tức giận cũng không dám nói
ra, sợ đắc tội với người khác.

Đây là một tòa nhà cũ và đổ nát, ít người đi
lại, gió lạnh thổi từ bốn phía rất lớn.

Gió lạnh thổi quần áo ướt sũng của cô ấy
khô đi một nửa, cô ấy ngồi xổm xuống bậc đá bụi
bặm, đầu óc choáng váng, đột nhiên có một thân
hình đứng trước mặt cô.

Khi Châu Mỹ Duy phản ứng lại, toàn thân đã
cứng đơ như coi thường cái chết.

Cô ấy còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy
một thanh âm lịch sự quen thuộc: “Sao cô lại ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc