CHA CỦA CỤC CƯNG LÀ MỘT TỔNG TÀI

Chương 294: Kiều Bích Ngọc, tôi muốn cô

“Cô Bích Ngọc là vợ của Tổng giám đốc Quách sao?”

Vẻ mặt của mọi người vốn đã hoảng hốt lại
càng thêm kinh ngạc: “Giám đốc Hà, chuyện này

là thật sao?”

Khuôn mặt của Hà Thủy Tiên vốn đã rất khó
coi, nếu có ánh sáng ở góc này, bọn họ thậm chí
có thể thấy rõ cô đang nghiến răng nhìn vị khách
không mời đối diện.

“Cô Lê, đây là buổi họp mặt nhỏ của chúng
tôi, cô đến đây làm gì”

Cô ta nghiến răng nhấn mạnh những từ cuối
cùng, chỉ có hai người nghe rõ.

“Dạo này rảnh quá. Tình cờ có thẻ thành
viên của câu lạc bộ này nên vào giải khuây.”

Lê Yến Nhi không hề kiêng ky, châm một
điếu thuốc bắt đầu hút, sau đó phun ra một làn
khói trắng, quay đầu nhìn người khác nở nụ cười quyến rũ.

“Vừa đi vào, tôi nghe nói bạn bè của cô rất
quan tâm đến cô Bích Ngọc, bọn họ hỏi cô. Cô
Hà, cô lại giả vờ không muốn nói sao?”

Cô ta nhún vai, giọng điệu khá bình tĩnh và
chững chạc như đang nói đùa: “Tôi không còn
cách nào đành làm việc thiện, nhắc nhở bọn họ
một chút, tránh cho bọn họ đắc tội với bảo bối
của Tổng giám đốc Quách, thế thì sẽ phiền to.”

Những gì cô ta nói, mọi người có mặt đều nghe rõ.

Tất cả mọi người đều là người sắc bén, cũng
không hỏi Hà Thủy Tiên nữa, ánh mắt rơi vào vị
khách xa lạ, lại nhìn thêm một chút.

Lê Yến Nhi, tất cả người phụ nữ ở đây đều
biết cô ta. Cô ta từng ỷ lại việc mình là bạn gái
của Quách Cao Minh mà kiêu ngạo, vô cùng tự
đại, có điều hình như cô ta đắc tội Quách Cao
Minh, sau đó không còn công ty điện ảnh nào
dám mời cô ta nữa.

Cô ta xuất hiện thế này, nhìn mặt cô ta rồi

nhìn người phụ nữ trong trường bắn.
Mọi người nghĩ ngay đến điều đó.

“Hóa ra cô Bích Ngọc là vợ của anh Quách,

chẳng trách Lục Khánh Nam luôn quan tâm cô.”

“Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra từ lâu, khí
chất của cô Bích Ngọc khác với những người mẫu khác.”

Một nhóm nhận thức muộn, bọn họ cười giả

tạo, nói những điều giả tạo nhất.

Nếu họ biết bọn cô Bích Ngọc là cháu dâu
của nhà họ Quách, thì bọn họ sẽ không quấn lấy
Hà Thủy Tiên, chính chủ đã tới rồi, còn chọn cái
gì chứ, lấy lòng còn không kịp.

“Giám đốc Hà, còn chuyện quảng cáo, tôi

nghĩ chúng ta sẽ bỏ phiếu lại”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy phát súng kia của
cô Bích Ngọc thực sự không ti.”

Các thương gia hám lợi cũng không thèm
giữ liêm sỉ, nháy mắt đã thay đổi quyết định.

“Tùy đạo diễn quyết định. Công ty có
nguyên tắc của công ty.”

Hà Thủy Tiên bị bọn họ lần lượt chất vấn,
sắc mặt càng ngày càng xấu. Quảng cáo đã định
chọn Hàn Lê Trang rồi, nhưng bây giờ cô ta sợ
Hàn Lê Trang cũng không dám nhận.

“Cô Hà, có vẻ cô không hòa thuận với vợ

của Tổng giám đốc Quách. Chuyện này không tốt lắm.”

Hà Thủy Tiên thấy Lê Yến Nhi tối nay đến rõ
ràng là nhằm vào mình, cô ta tức giận. Lê Yến
Nhi hẳn là phải chán nản mới đúng, nhìn cô ta
hôm nay diện một thân toàn đồ hiệu, mang một
viên ngọc to như thể muốn rêu rao cho cả thành phố biết.

“Cô Yến Nhi đã tìm được người nâng đỡ rồi

sao? Xem ra cuộc sống tốt nhỉ?”

“Không sao, dù sao cũng có người trả tiền
cho tôi tiêu xài. Trong buổi đấu giá trang sức kim
cương cũng không thiếu. Không cần phải đi làm
trò cười cho người ta như cô Hà.”

Cô gái này nói chuyện rất nhàn nhã, ra vẻ
phu nhân giàu có, Hà Thủy Tiên không định đáp
lại cô mà cảm thấy kỳ quái: “Lê Yến Nhi, tôi nhớ
giữa chúng ta không có thù oán gì, không phải
cô nên ghét Kiều Bích Ngọc sao?”

“Tôi ghét cô ta, đương nhiên phải ghét chứ.”

Bọn họ đang ngồi đối diện nhau, ngăn cách
bởi một chiếc bàn bằng gỗ đen chạm khắc tinh
xảo. Lê Yến Nhi đột nhiên chống khuỷu tay lên
bàn, ghé sát tai cô ta thì thầm, trong lòng tràn
đầy lời nguyền rủa: “Tôi hận sao cô ta không

chết đi cho rồi!”
Sự ghen tuông của phụ nữ thật đáng sợ.

Hà Thủy Tiên cũng ghét Kiều Bích Ngọc,
nhưng cô ta không thể nói ra.

“Lê Yến Nhi, cô biến mất lâu như vậy, lại đột
nhiên xuất hiện, đêm nay cô tới đây làm gì?”

“Tôi vẫn luôn ở đây, ai nói tôi biến mất, tôi
lQF Dan”

Cô ta thu lại vẻ căm ghét trên mặt, những
ngón tay trắng nõn áp lên đôi môi đỏ mọng của
mình, mỉm cười, vẫn thể hiện bộ dạng quyến rũ.

“Nhìn bên kia…“ Lê Yến Nhi chỉ tay về hướng trường bắn.

Hà Thủy Tiên nhìn về phía đó bằng khuôn
mặt phức tạp, cô ta giật mình ngẩn ra.

Ở trường bắn chỉ có Kiều Bích Ngọc đang
luyện tập, cho dù có thể đoán trước nhưng cũng
không có ai dám can thiệp.

Nhất là lúc này, huấn luyện viên trưởng với
tài bắn súng siêu phàm dường như không liên
quan gì đến cô lại lùi bước. Lúc này, chính Tổng
giám đốc Quách của bọn họ đang ép Kiều Bích
Ngọc cầm súng bằng cả hai tay, Quách Cao
Minh đứng sau Kiều Bích Ngọc, nắm tay cô dạy

cô cách điều khiển hướng súng.
“Bình tĩnh nhìn về phía trước.”

“Quên hết ý nghĩ trong đầu, nhìn chằm
chằm vào mục tiêu.”

Hai má Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên ửng
hồng, anh quay đầu đến bên tai cô nói với giọng
trầm thấp, rất mềm mại, không nhẹ nhàng mà
tuyệt đối nghiêm túc.

“Tôi tự làm.” Cô có chút khó xử, không
muốn anh dạy.

“Nghe lời đi!”
Quách Cao Minh dạy dỗ cô.

Rất tốt, lòng cô không khỏi rối loạn, đoàng
một tiếng bắn lệch.

Không biết đã lãng phí bao nhiêu viên đạn,
Kiều Bích Ngọc bắt đầu tự hỏi mình có phải quá
ngu ngốc về phương diện này hay không, lông
mi dài hơi rủ xuống, đôi mắt sáng ngời cảm thấy
có chút tự tỉ.

Vào lúc này, cô muốn thoát khỏi người phía
sau, sải bước đi khỏi nơi này, nơi này chỉ khiến cô

cảm thấy xấu hổ.

Rồi đột nhiên Kiều Bích Ngọc không rõ là ảo
giác hay ảo giác thính giác, giọng nói trầm thấp

và phức tạp của anh ghé vào tai cô, nói rất nhẹ.

“Kiều Bích Ngọc, tôi muốn cô học cách tự
bảo vệ mình.”

Vẻ mặt cô ngây dại, nhanh chóng quay đầu
nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, nhưng
lông mày vẫn lạnh lùng lạnh lùng như vậy, chỉ có
đôi mắt sâu thẳm kia càng có thêm một chút ưu tư.

Đoàng!
Một phát nữa trúng hồng tâm.
Trái tim cô tĩnh lặng.

Anh đang đứng sau lưng cô, không có gì phải sợ.

Huấn luyện viên trưởng hoan hô một tiếng,
mang theo chút tán thưởng: “Cô Bích Ngọc rất
có thiên phú.”

Bữa tiệc này có chút thay đổi, mọi người đều
nhìn chằm chằm vào trường bắn, tự hỏi lúc này
có nên chạy lại khen ngợi để chứng tỏ mình tồn
tại hay không.

Đó là vợ của Tổng giám đốc Quách.

Những âm thanh xung quanh vỡ tan tành,
không ai chú ý đến Hà Thủy Tiên bên cạnh.

“Cô Thủy Tiên, hay chúng ta cược một ván đi.”

Lê Yến Nhi đột nhiên nói chuyện với cô ta
bằng một giọng điệu kỳ lạ, như đang tán gấu với
bạn bè, cô ta tiếp tục nói: “Tôi cá rằng Kiều Bích
Ngọc thế nào cũng sẽ không nhận được quảng
cáo IP&G này.”

“Thật là, vốn dĩ là muốn bại dưới tay tôi để
tỏ vẻ đáng thương?”

Trong câu nói của Hà Thủy Tiên có chút
giễu cợt, Kiều Bích Ngọc rõ ràng có thể thắng.

“Hà Thủy Tiên, cô thật sự vẫn chưa hiểu anh
ấy.” Lê Yến Nhi búng điếu thuốc giữa ngón tay,
cuối cùng hút một hơi, nhớ lại chuyện cũ năm
xưa, nóng nảy dí tàn thuốc xuống khay thủy tỉnh.

Khi cô ta ngẩng mặt lên, lại nở một nụ cười
quyến rũ: “Quách Cao Minh, anh ấy có một thói
quen. Anh ấy thích giấu thứ mình yêu quý, không
thể chia sẻ cùng ai.”

Cho nên, anh càng giấu, cô càng phải phanh
phui, để Kiều Bích Ngọc ra ánh sáng, để cô chết
không toàn thây.

Bình luận

Truyện đang đọc