Đường phố về đêm, bốn phía quán ăn đều
sáng đèn, trên đỉnh đầu có rất nhiều biển quảng
cáo mang nét rất riêng của mỗi cửa hàng nơi
đây. Vùng này tập trung tương đối đông người,
một đám đầu bếp người bản địa đang chế biến
các món ăn từ hải sản.
Mùa đông khiến cho người ta rét run, nhưng
nơi này vẫn náo nhiệt như trước. Đèn đường nơi
ngã tư bắt đầu chuyển xanh, đám đông cũng bắt
đầu khởi động, mùi thức ăn cũng bay tới.
Dọc đường Kiều Bích Ngọc tò mò nhìn xung quanh.
Bởi vì diện mạo xuất chúng, hơn nữa tối nay
quần áo trên người cô có chút quái dị, mỗi khi cô
đi qua cửa hàng khác nhau đều nhận được ánh
mắt đánh giá của những thực khách nơi đó.
“Người đẹp, có nhã hứng muốn dùng cơm ở
cửa hàng chúng tôi không? Cô cứ gọi món.”
Đột nhiên bên cạnh, có một ông chủ hàng
ăn cười cười gọi cô.
Kiều Bích Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn.
Cô nhìn thấy ông chủ là một người trung
niên mập mạp đang nở nụ cười thân thiện. Tuy
không biết ông ấy đang nói cái gì, nhưng nghe
nói, người béo thường nấu ăn rất ngon.
Vì thế cô liền gật đầu.
Bàn đều được xếp chật đầy ngoài trời gần
ngay ngã tư đường, nơi này so với những nhà
hàng sang trọng câu nệ, càng làm cho người ta
cảm thấy dễ chịu.
Bốn phía đều đã chật ních người, buôn bán
đắt khách, mọi người ăn cơm uống bia, biểu hiện
thật sự tùy ý. Trong đó có một bàn có mấy người
đàn ông không biết đang nói chuyện gì, bọn họ
vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó lại ôm bụng cười to.
Kiều Bích Ngọc yên lặng nhìn bọn họ một
hồi lâu, cho đến khi người ta quay đầu nhìn về
phía này, cô mới cảm thấy không ổn, lập tức xấu
hổ quay người.
“Cô có yêu cầu gì khi gọi món không?” Ông
chủ cửa hàng cầm một tờ thực đơn đi tới.
“Quán ăn của chúng tôi, đồ ăn, bàn ghế đều
sạch sẽ hợp quy cách, nhưng không thể so với
nhà hàng cao cấp được. Nhưng mà đời người,
phần lớn đều là vi khuẩn, mấu chốt chính là ăn
uống thật vui vẻ.”
Kiều Bích Ngọc nghe được những lời này,
trên mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Cô không biết nó có phải tiếng địa phương,
nhưng cô nghe không biểu. Nhưng bắt đầu từ
câu kia cô có thể đoán được, ông ấy hỏi cô có
phải có thêm yêu cầu gì không.
Thật ra cô cũng đã tới những nơi cao cấp,
khi đó cô vừa rời khỏi nhà họ Kiều. Tuy thật sự
quá túng quẫn, nhưng hoàn cảnh mới này cũng
khiến cho cô có cảm giác mới lạ.
Vừa rồi sở dĩ yên lặng nhìn mấy người đàn
ông kia là đột nhiên nghĩ đến đám Quách Cao
Minh khẳng định sẽ không dùng cơm ở nơi đông
người như vậy, ngay cả cười cũng rất ít.
“Người đẹp cô đi mấy người?”
Giọng nói của ông chủ cắt ngang suy nghĩ
của cô, mắt Kiều Bích Ngọc trợn to, cô có chút
khẩn trương, thực sự cô không biết ông ấy nói gì.
Đối với những trường hợp như thế này ông
chủ dường như đã quen cười ôn hòa, ngón tay
chỉ vào áo khoác tây trên người cô: “Đây hẳn là
áo của bạn trai cô?”
Sau đó liền giơ hai ngón tay: “Hai người à?”
Kiều Bích Ngọc theo bản năng cúi đầu, liếc
mắt nhìn chiếc áo đang khoác trên người mình,
ban nãy là cô lấy của Lục Khánh Nam.
“Tôi còn một người bạn, một chút nữa anh ấy mới đến”
Tiếng Kiều Bích Ngọc nói là tiếng phổ thông,
ông chủ hàng ăn là một người vô cùng hài hước.
Ngay từ đầu còn lo lắng cô sẽ nói tiếng anh,
người già như bọn họ cũng chưa từng học qua
thứ tiếng này, nơi này là chợ đêm nổi tiếng nhất
thành phố Hồ Chí Minh, cho nên thường xuyên
sẽ có người ngoại quốc hoặc những người Việt
kiều tới đây.
Ông chủ hàng ăn tưởng lập tức phải thể hiện
trình độ ngoại ngữ tay ngang của mình.
Ông ấy vỗ vỗ ngực, nở nụ cười chất phác nói
với cô: “Chuyện nhỏ, nhiều hay ít bạn bè cũng
không thành vấn đề.”
Người thành phố Hồ Chí Minh nói tiếng phổ
thông có chút buồn cười, Kiều Bích Ngọc nhịn
không được cười cười, khiến cho nét mặt già nua
của ông chủ hàng ăn đỏ lên, gọi một dì phụ quán
tới giúp cô sắp xếp bàn trống.
Kiều Bích Ngọc lễ phép nhận lấy thực đơn,
những từ ngữ dùng để chỉ tên món ăn cô có thể
đọc được, rất nhanh đã có thể chọn được một
vài món, sau đó ngồi chờ.
Cuối tuần chính là Giáng Sinh, mặc dù đám
đông náo nhiệt, nhưng hiện tại cơn gió đêm
tháng 12 thổi tới, cũng khiến cô cảm nhận được
cái lạnh liền rụt cổ lại. Từ sau lần đó, thân thể
của cô kém đi rất nhiều.
“Lục Khánh Nam đã chạy đi đâu rồi?”
Bị gió lạnh thổi trúng khiến cô không khỏi
nhỏ giọng oán giận, kéo chặt áo khoác tây trên
người, quay đầu liền cảm thấy có ánh mắt từ bên
trái nhìn tới.
Cô nhíu mày, không biết có phải là do bản
thân bị ảo giác hay không? Cô có thể cảm nhận
được bên kia có một ánh mắt nóng rực đang
nhìn qua đây. Nhưng cô nhìn kỹ một lúc lâu cũng
không có nhìn thấy bóng dáng của Lục Khánh Nam.
Người thành phố Hồ Chí Minh nói tiếng phổ
thông có chút buồn cười, Kiều Bích Ngọc nhịn
không được cười cười, khiến cho nét mặt già nua
của ông chủ hàng ăn đỏ lên, gọi một dì phụ quán
tới giúp cô sắp xếp bàn trống.
Kiều Bích Ngọc lễ phép nhận lấy thực đơn,
những từ ngữ dùng để chỉ tên món ăn cô có thể
đọc được, rất nhanh đã có thể chọn được một
vài món, sau đó ngồi chờ.
Cuối tuần chính là Giáng Sinh, mặc dù đám
đông náo nhiệt, nhưng hiện tại cơn gió đêm
tháng 12 thổi tới, cũng khiến cô cảm nhận được
cái lạnh liền rụt cổ lại. Từ sau lần đó, thân thể
của cô kém đi rất nhiều.
“Lục Khánh Nam đã chạy đi đâu rồi?”
Bị gió lạnh thổi trúng khiến cô không khỏi
nhỏ giọng oán giận, kéo chặt áo khoác tây trên
người, quay đầu liền cảm thấy có ánh mắt từ bên
trái nhìn tới.
Cô nhíu mày, không biết có phải là do bản
thân bị ảo giác hay không? Cô có thể cảm nhận
được bên kia có một ánh mắt nóng rực đang
nhìn qua đây. Nhưng cô nhìn kỹ một lúc lâu cũng
không có nhìn thấy bóng dáng của Lục Khánh Nam.