“Có chuyện gì thế?”
Quách Cao Minh lạnh lùng hỏi một câu, dĩ
nhiên là gương mặt lạnh lùng, tỏa ra hơi thở
thâm trầm không dễ tới gần.
“Canh, canh nhân sâm.” Dì Phương lập tức
hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh, có chút
kích động giải thích: “Cậu chủ Cao Minh, hôm
nay cậu chưa ăn gì, tôi đã bảo người hầm canh
cho cậu, cậu uống một chút đi.
Nói xong, bà ấy vội vàng đặt bát canh lên
trên mặt bàn.
Chuyện của chủ nhân nhà họ Quách, bọn họ
là người làm tất nhiên không dám hỏi, đặt bát
canh xuống rồi định xoay người ra ngoài, nhưng
biểu cảm của dì Phương hơi do dự, bà ấy biết
Kiều Bích Ngọc rời khỏi nhà họ Quách hai ngày,
chỉ hai ngày mà thôi, nhưng đã cảm thấy thời
gian trôi qua thật lâu.
Nếu bình thường Kiều Bích Ngọc ở nhà, cậu
chủ của bọn họ sẽ ăn nhiều một chút, có đôi khi
không biết là cô ở bên anh, hay anh ở bên cô
nữa.
“Cậu chủ Cao Minh, ừm, chuyện đó.”
Dì Phương dọn sạch khay trống, mở miệng
có chút khẩn trương nói: “Cậu chủ Cao Minh,
nếu cậu có tâm sự gì, thì nên nói ra… Nên nói
thẳng với cô ấy, cậu không nói cô ấy sẽ không biết.”
Cậu không nói, cô ấy sẽ không biết cậu nhớ cô ấy.
Vẻ mặt Quách Cao Minh ngẩn ra, đôi mắt hơi
nheo lại nhìn người giúp việc lâu năm, dì Phương
không khỏi ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Người bên ngoài đều nói cậu chủ nhà bọn
họ là con cưng của trời, thực ra chỉ có người nhà
họ Quách bọn họ mới biết cháu nội duy nhất của
nhà họ Quách rất cô đơn, cơ thể cha yếu ớt
nhiều bệnh ít trao đổi với anh, cùng Giang Mai
Linh thì càng không thân, tính nết kỳ cục của
ông cụ càng không thể dịu dàng dạy bảo anh
chuyện gì, cả thời thơ ấu của anh đều lạnh như
băng, lớn lên thì càng lạnh lùng hơn.
Bọn họ đều biết Quách Cao Minh không giỏi
ăn nói, bình thường một ánh mắt đều khiến
người ta sợ hãi, càng đừng nói bảo anh đi dỗ phụ
nữ, nhưng hai ngày nay thường xuyên phát hiện
anh nhìn phía xa vẫn không nhúc nhích, giống
như là đang nghĩ chuyện gì đó, tất nhiên là
chuyện liên quan tới Kiều Bích Ngọc.
Quách Cao Minh không làm khó dì Phương,
cũng không lập tức đuổi bà ấy ra ngoài, trái lại im
lặng nghĩ một lát, há miệng giống như muốn hỏi
dì Phương một việc.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài hành lang
truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Một vệ sĩ cao lớn ăn mặc nghiêm chỉnh
đứng ở cửa: “Anh Quách, chuyện ở bên bệnh
viện đã có tin tức mới.”
Sắc mặt Quách Cao Minh lập tức thay đổi,
trầm giọng nói: “Đến phòng làm việc đi.”
Thấy vẻ mặt bọn họ vội vàng, tất nhiên là dì
Phương nhường đường cho bọn họ, Quách Cao
Minh và vệ sĩ đi tới phòng làm việc ở bên cạnh,
bà ấy nhìn thoáng qua bát canh bị vứt bỏ trong
phòng ngủ, thở dài một hơi.
“Mợ chủ không nói dối, chiều hôm đó ở
bệnh viện thật sự có một người phụ nữ lẻn vào
trong phòng của cô ấy, muốn dùng gối đầu trong
bệnh viện bịt mũi của cô ấy, khiến cô ấy hít thở
không thông mà chết.”
Khiến cô chết.
Ngọn đèn trong phòng làm việc được bật
lên, sáng như ban ngày, ánh sáng rực rỡ chiếu
lên gương mặt của Quách Cao Minh đang ngồi
trước bàn làm việc, có chút hơi lạnh thấm vào
người.
Chuyện này đã qua một tháng, anh không
đề cập tới, không có nghĩa là anh không coi
trọng.
So với Cung Nhã Yến dẫn người đi, anh càng
bực bội âm mưu này hơn, người nào cả gan
muốn mạng của cô?
Vệ sĩ thật sự không dám nhìn vẻ mặt âm
trầm của Quách Cao Minh, anh ta hơi nghiêng
đầu, tiếp tục cung kính báo cáo.
“Lúc ấy có một người phụ nữ dùng giấy
thông hành y tá chính quy của bệnh viện lẻn vào
phòng mợ chủ. Dựa theo hồ sơ ra vào, cô ta cố ý
tới khu phòng bệnh trước khi mợ chủ gặp
chuyện một ngày, cho nên cô ta là người có tình
nghỉ lớn nhất, là buổi sáng cùng ngày đưa đồ ăn
mua ngoài đến khiến mợ chủ bị đau bụng, bố trí
sai giờ bác sĩ và y tá giao ban, nhân thời cơ hội
ra tay.”
Quách Cao Minh vẫn luôn không mở miệng
nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm hai chữ: “Y tá
bình thường à?”
“Không.” Vệ sĩ ngẩng đầu, giọng nói càng
lúc càng nghiêm túc: “Y tá giả.
Trong lòng Quách Cao Minh căng thẳng,
giống như tức giận đọng lại sắp bùng nổ: “Giỏi
lắm.” Anh kéo dài âm cuối, không che giấu sát khí.
Y tá giả, quả nhiên không phải người bình thường.
“Đối phương lấy trộm giấy thông hành của
một y tá, ở trong bệnh viện ra vào như bình
thường, bởi vì mỗi ngày đều tương đối nhiều
bệnh nhân, cộng thêm đeo khẩu trang, thân hình
tương tự, cho nên mới đầu không có ai phát hiện
ra cô ta là giả mạo, mãi đến hôm nay cảnh sát ở
thành phố Đà Lạt phát hiện ra một thi thể nữ đã
qua đời gần một tháng.”
“Thân phận của người chết đã được kiểm
tra chứng thực, chính là y tá hoài nghỉ mất tích
lúc trước, nhưng pháp y kiểm tra ra, người chết
này không có khả năng hại mợ chủ, cô ta đã bị
giết chết trước khi mợ chủ gặp chuyện không
may ba ngày, cơ thể của cô ta bị nhét kỹ vào
trong tủ lạnh.”
Nói xong, vệ sĩ đẩy một túi văn kiện rất dày
tới: “Đây là ảnh chụp ở hiện trường vụ án và
khám nghiệm tử thi.”
Vẻ mặt Quách Cao Minh không đổi nhận lấy,
nhanh chóng mở văn kiện ra, hiện trường bạo lực
gì đó anh đều thấy rồi, nhưng lúc những ảnh
chụp này xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh
vẫn không nhịn được chấn động, nhíu mày cầm
ảnh chụp.
“Người chết này vì bị cố chấp nhét vào tủ
lạnh nhỏ hơn cơ thể cô ta, cho nên trên thi thể
xuất hiện nhiều chỗ gãy xương, nhưng ngoại trừ
trước khi chết cô ta hoảng sợ mở to mắt, chết
không nhắm mắt ra, trên người không có bất cứ
vết thương xuất huyết nào, khi cô ta bị hại là bị
người ta vặn gãy xương sống cổ chỉ trong nháy
mắt, sức lực mạnh kinh người.
Ngày đó Kiều Bích Ngọc ở trong phòng
bệnh, cô phải đối mặt với một người hung tàn
thô bạo như thế.
Mặt Quách Cao Minh càng khó coi hơn, ảnh
chụp trên tay bị anh đập mạnh xuống bàn. Mà vệ
sĩ luôn căng thẳng cũng vô cùng khiếp sợ, cho
dù thế nào bọn họ cũng không tin, một người
phụ nữ lại có sức lực mạnh như vậy, có thể tay
không giết chết người.
Cảnh sát ở thành phố Đà Lạt liếc mắt một
cái liền nhận định là hung thủ nam gây ra, nhưng
bọn họ luôn điều tra, có thể vô cùng chắc chắn
người này là nữ.
Người nguy hiểm như vậy, sao có thể xuất
hiện trong cuộc sống của người thường.
Bầu trời bên ngoài tối đen, Quách Cao Minh
nhìn bầu trời đen xì, bất an ở trong lồng ngực
không ngừng lan ra.
“Đường Tuấn Nghĩa đâu?”
Một lát sau, trong phòng làm việc yên tĩnh
mới truyền ra câu hỏi của anh.
“Đường Tuấn Nghĩa vẫn phái người theo dõi
bên cạnh mợ chủ, cùng ngày sau khi mợ chủ ăn
đồ ăn mua ngoài nhập viện, anh ta đang bận từ
thành phố Đà Lạt tới bệnh viện thành phố Bắc
An, anh ta cũng không biết chuyện có người dự
mưu từ trước hại mợ chủ, hơn nữa chúng tôi đã
điều tra ra ngày ấy ở trong phòng bệnh, hẳn là
Đường Tuấn Nghĩa đã ra tay đánh nhau với đối
phương.”
Vệ sĩ nói xong im lặng một lát, cúi đầu tổng
kết một câu: “Ngày ấy người mưu hại mợ chủ
không phải là Hà Thủy Tiên, cũng không phải là
Đường Tuấn Nghĩa sắp xếp.”
Kết quả như vậy, là kết quả tệ nhất.
Rốt cuộc là ai?
Tầng mây dày ở bầu trời dần di chuyển di,
ánh trăng mông lung chiếu lên trên mặt đất, dưới
ánh trăng, sắc mặt Quách Cao Minh khó coi tới
cực điểm.
Vệ sĩ đã báo cáo mọi chuyện xong, cung
kính gật đầu với anh, rồi lùi ra bên ngoài.
Mà đêm này nhất định không ngủ.
Dì Phương phụ trách công việc lớn nhỏ ở
biệt thự Uyển Như của nhà họ Quách, rạng sáng
bà ấy còn cố ý tới tầng hai lượn một vòng, bát
canh ở phòng ngủ đã sớm lạnh, mà trong phòng
làm việc ở ngay bên cạnh vẫn có ánh sáng lộ ra
từ khe cửa.