CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



“Có chuyện gì thì nói đi! Còn nếu chỉ nói chuyện này thì thôi!”
Cố Uyển Như không thể giữ được thái độ tốt, gằn giọng.
Cố Nhân thấy cô có thái độ khong tốt, lại vô cùng kiêu ngạo: “Tôi muốn bàn về công ty con này, cũng muốn bàn về chuyện đấu thầu công trình dự án kia.”
Nói thẳng ra là vì dự án của phía Hàn Quốc mà đến.
Cố Uyển Như không muốn dây dưa với Cố gia, đe dọa thì sao chứ? Cô cũng mặc kệ, cần gì phải quan tâm tới người không quan tâm mình.
Cố Nhân bất ngờ trước thái độ của cô, tức giận quat tháo như kẻ bề trên: “Vậy thì tôi sẽ lấy lại bảng hiệu công ty con này.

Công ty này sẽ không liên quan gì tới cô nữa.”
“Vậy lấy đi, đem ngay đi!”Cố Uyển Như bỏ đi, mặc kệ hắn ta.
Cố Nhân khựng lại, mọi thứ đều ngoài dự liệu của anh ta.

Ký hợp đồng với bên kia không phải công ty con thuộc danh nghĩa của Cố thị sao?
Nếu không có bảng hiệu này thì làm sao tiến hành dự án kia? Cố Uyển Như lại không thèm để ý thế sao?
Cố Nhân lại tự tin vỗ ngực nói với Cố Hạo Dân sẽ lấy lại được dự án kia, không ngờ Cố Uyển Như lại mặc kệ như thế.
“Cố Uyển Như, cô suy nghĩ cho kỹ, đừng hối hận.”
Cố Uyển Như không có ý định dừng lại.
Cố Nhận giận quá hóa rồ, cực kỳ tức giận, tức không làm gì được: “Cô đúng là loại không biết điều.

Dự án này cô đừng nghĩ không ai biết là cô mờ ám với bên kia, giờ lại còn cả tên lái xe kia.”
“Ồ, hay tên này khiến cô sung sướng quá?”
Cố Uyển Như nhíu mày, cô bị nhục mạ còn ít sao? Cố Uyển Như hiểu rõ, Cố gia từng người một, ai cũng như nhau cả, chỉ biết lợi ích và lợi ích.
"Bốp..."
Một tiếng bạt tai vang lên sau lưng cô, Cố Uyển Như cũng thả lỏng.
Cố Nhân ngẩn người nhìn Giang Hải: “Máy dám sao?”
“Dám nói vợ tôi như vậy, bị đánh là còn nhẹ.” Giang Hải gằn từng chữ một.
"Bốp..."
Lại thêm một cái tát vang vọng, không hề có sự chuẩn bị trước nào.
“Muốn nằm cùng phòng Cố Hữu chứ? Tôi có thể cho anh vào cùng!”

Cố Nhân cứng người, định chửi bới khó nghe nhưng Giang Hải làm cho hắn ta sợ hãi.

Cố Nhân nhớ tới chuyện Cố Hạo Dân cảnh báo mình, không nên chọc giận tên tài xế này, Cố Hữu bị nát bi, xương gãy từng đoạn cũng do Giang Hải gây ra.
Cố Hữu bị Giang Hải đánh bầm dập, Cố gia lại không dám hó hé.

Cố Nhân bỗng nhiên chụm chân lại, theo bản năng rất đề phòng.

Giang Hải mặc kệ Cố Nhân, kéo bảng tên xuống.
“Thích thì lấy về đi.”
Giang Hải vừa nói vừa vo tấm bảng vụn nát nhét vào người Cố Nhân.
Giang Hải gằn từng chữ: “Cút!”
Cố Nhân ôm bảng về kể đầu đuôi, còn thêm mắm thêm muối: “Gã lái xe kia quá hung dữ, con bị hắn…”
“Bốp…”
Còn chưa nói xong, Cố Hạo Dân đã giáng một cái tát lên mặt Cố Nhân.
“Sao lại đánh con? Là con bị hắn đánh đó.” Cố Nhân không hiểu rõ tại sao lại như vậy.
“Tao cần dự án, không phải cái bảng hiệu này.” Cố Hạo Dân tức giận quát lớn.
Ông ta hận không thể tát chết đứa con ngu ngốc này.

Cố Hạo Dân đã định tự mình đi, nhưng vì Cố Nhân chủ động nên ông cũng tin con trai biết lo lắng, san sẻ lo lắng của mình.
Chuyện lấy đi tư cách công ty con kia thì bên đối tác cũng không làm gì được, dự án kia cũng không thể thực hiện, Cố Uyển Như tài giỏi tới đâu cũng không thể thực hiện dự án kia.
Mượn tứ cách hay nhờ vả sao? Cố gia có chút mặt mũi, cho nên Cố Uyển Như cũng không thể đi đâu tìm được.
Dồn Cố Uyển Như rồi lại cho lợi ích, như vậy dự án lại dễ dàng lấy được không tốn quá nhiều công sức.

Cố Hạo Dân đang nghĩ quyền chủ động nằm trong tay, Cố Nhân lại đem tấm bảng hiệu vô dụng kia về.

Còn nhận thêm hai cái tát.
Cố Hạo Dân tức giận quát to ầm ĩ: “Vậy thì đừng trách chúng ta ác độc.

Thu hồi tức cách công ty con.”

“Cha, vậy bên đối tác kia thì sao?” Cố Nhân ôm một bên mặt, nghe theo hỏi.
Cố Hạo Dân mắng: “Kim Hyun kia bỏ đi thỏa thuận cũng không còn liên quan Cố Uyển Như.

Ông ta thích phụ nữ vậy tìm người tốt hơn, đẹp hơn, biết chuyện hơn là đủ.”
Cố Hạo Dân không thèm để ý đến chuyện Giang Hải có quan hệ gì đó với Kim Hyun, dù gì trong thế giới này chỉ có lợi ích vĩnh viễn, làm gì có bạn bè gì đó chứ, chỉ có lợi ích và lợi ích mà thôi.
Nhưng ông ta đã sai lầm quá rồi, Kim Hyun đối với Giang Hải là kính sợ, lợi ích gì đó chỉ là muỗi.
“Những người bên kia, như chú ba…” Cố Nhân thắc mắc.
“Mấy người họ tìm Cố Uyển Như thì chúng ta tìm Kim Hyun, cha muốn xem ai có hiệu quả hơn.” Cố Hạo Dân lập tức thực hiện suy nghĩ của mình.
Lúc này, trong phòng làm việc của Cố Uyển Như, hai người Cố Thụy Long và Cố Thiết Huy đã ngồi chờ sẵn.

Cố Thụy Long cùng Cố Thiết Huy kết thành một phe, muốn trừ đi Cố Hạo Dân.
Bản thân Cố Thiết Huy thì không muốn ngồi một chỗ chờ chết, nếu ông không có biểu hiện gì, Cố Tùng sẽ gạt ông qua một bên.

Cả hai ai cũng vì lợi ích của mình cả.
“Cháu thật bận nha.” Cố Thụy Long mở lời muốn bắt đầu bàn bạc.
Cố Uyển Như cũng không buồn để ý, cô cũng không muốn giả vờ làm gì.
“Người trẻ chăm chỉ là chuyện tốt mà.” Cố Thiết Huy ra vẻ quan tâm thân thiết.
Cố Uyển Như rời khỏi Cố gia thì xưng hô cũng trở nên gượng gạo, những người kia dù gì cũng là cậu của cô.

Nói dứt tình thì dứt, nhưng quan hệ máu mủ còn đó, dù sao họ cũng là anh ruột của mẹ cô.
"Mời hai cậu ngồi." Thái độ Cố Uyển Như vô cùng xa cách, rồi tiếp tục xem tài liệu.
Giang Hải tỉnh bờ ngồi trên sô pha cười ha ha hi hi cứ như đang xem gì vui trên điện thoại.
“Uyển Như, cậu tới là có việc muốn con xem xét…” Cố Thụy Long khéo léo đặt vấn đề.
“Dự án kia…?” Cố Uyển Như hỏi ngược
Cố Thụy Long cười thân thiện: “Uyển Như, có thể nào chuyển dự án kia về cho tập đoàn không?”
Cố Uyển Như trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không thể!”
Dù cho dự án này cô không có, cô cũng không muốn nó rơi vào tay Cố thị, cô hận, rất hận.

"Nếu dùng cổ phần Cố thị đổi thì sao?" Cố Thụy Long quăng một miếng mồi ngon.
"Không cần!"
Cố Uyển Như dứt khoát không cần suy nghĩ.
Dự án kia không phải vì tiền hay thế lực, Cố Uyển Như biết chỉ có Giang Hải hiểu cô.

Câu trả lời này của cô là m cho Cố Thụy Long vô cùng sửng sốt.

Làm sao có kẻ không cần tiền thế chứ?
Cố Thụy Long cho rằng miếng mồi thơm kia nặng hơn cả dự án, nhưng kết quả không như ông mong muốn.
“10%! Chỉ cần giao dự án cháu sẽ có 10% cổ phần.” Anh em Cố gia trừ Cố Vân Lệ, thì mỗi người đều có mười mấy phần trăm cổ phần, 60% còn lại do Cố Tùng nắm trong tay.
Cái giá này khá lớn, vì dự án, vì lợi ích ở sau, chút cổ phần này có thể lấy lại được, họ chấp nhận trả giá.
Cố Tùng để lại tài sản cho họ thì 60% kia cũng đã lên đén vài trăm tỷ đó nha.
"Cháu nói lại là không muốn quan hệ gì tới Cố gia nữa."
Cố Uyển Như muốn tiễn khách, thái độ và hành động kiên quyết vô cùng.
Cố Thụy Long không phục, miếng mồi ngon kia còn chưa đủ sao?
Giang Hải như vu vơ nói: “Anh thấy khá ít.”
“Anh nghĩ 20% mới xứng đáng.”
Mọi người nhìn Giang Hải.

Đây là muốn bọn họ lấy tài sản đặt cược.

Giang Hải đưa ra đề nghị bất ngờ, họ không phản ứng kịp.
"Không đồng ý? Vậy thì thôi, ngoài ông ra còn nhiều người chờ đợi hợp tác lắm."
Cả hai người Cố Thụy Long và Cố Thiết Huy nhìn nhau.

Hai người chung ý kiến là sẽ xem xét lại.

Sau khi hai người đi, Cố Uyển Như trầm tư, muốn hỏi lại thôi.
Cố Uyển Như cho rằng cả hai chỉ là vợ chồng dnah nghĩa, cổ phần Cố thị dù gì cũng rất có giá, cô có quyền ý kiến gì sao? Cô cảm thấy Giang Hải đối tốt với mình đều là mục đích, cô tự đề cao bản thân quá rồi.
Dù là công ty con hay Tập đoàn Uyển Như đều là của Giang Hải, cô chỉ là người đứng tên thôi.

Chẳng qua, cô là kẻ làm thuê mà thôi.
“Có phải em nghĩ anh không nên như thế?” Giang Hải bình thản hỏi.

“Quyết định của anh đều đúng.” Cố Uyển Như hơi tủi thân, mắt đỏ lên.
Giang Hải muốn nắm tay cô nhưng cô lại né tránh.
“Vì mẹ.

Cố gia luôn là tâm bệnh của mẹ em, nếu mẹ có 20% cổ phần hay hơn chút, thì người Cố gia sẽ không đối xử với mẹ như thế.”
"Chỉ cần mẹ nắm trong tay một số cổ phần nhất định, mẹ sẽ được Cố gia tôn trọng, chỉ cần là mong muốn của mẹ, chúng ta thực hiện thay mẹ.”
"Mẹ rất muốn trở lại nhà họ Cố, rất muốn nhận được sự đồng ý và tôn trọng."
Cố Uyển Như mông lung, cảm giác áy náy dâng lên.

Thì ra Giang Hải nghĩ cho cô, nghĩ cả cho mẹ cô, vậy mà cô hiểu lầm ý tốt Giang Hải, còn nghĩ anh là vì tiền.
“Thật sự như anh nói sao?” Cố Uyển Như hỏi lại như để chắc chắn.
Giang Hải nắm chặt tay Cố Uyển Như, nhẹ nhàng nói: “Anh đã từng nói rồi mà.

Không gì quan trọng hơn em, em là thế giới của anh.”
“Sao lại đối tốt với em chứ?” Cố Uyển Như xúc động tới mức khóc.
“Anh muốn cho em những gì tốt đẹp nhất.” Giang Hải vén tóc của cô, ánh mắt vô cùng thâm tình.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như vào lòng: “Anh có chuyện bí mật muốn bật mí cho em.”
Cố Uyển Như hỏi lại một cách ngơ ngác: “Bí mật?”
“Nhưng phải dùng miệng mới nói được..là miệng chạm miệng nha…”
“Cố…tổng…” Lúc này cửa lại bị bật tung, Ngô Mẫn đơ người như trời trồng.
Cố Uyển Như bất ngờ, nhanh chóng đẩy Giang Hải ra, anh tái mặt, vô cùng bực bội, ánh mắt toàn là lửa giận muốn đốt cháy Ngô Mẫn.
Đây là lần thứ hai, vào lúc cao trào thì Ngô Mẫn lại đến làm bóng đèn.

Anh ta tiếc mạng mình quá dài sao?
“Tôi…xin lôi…tôi không nên…”
“Lát nữa tôi quay lại…cứ tiếp tục…tiếp tục đi…”
Giang Hải tức giận gầm lên: “Cút!”
Giọng nói vang vọng cả tòa nhà.

Khi Giang Hải đi ra thì thấy Ngô Mẫn đứng ngoài.
“Thật sự…tôi không cố ý…”
Giang Hải vô cùng tức giận: “Sau này cậu nên gõ cửa trước khi vào! Đừng phá đám tôi nữa đấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc