CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Các món ăn ở nhà hàng Thiên Mã đều vô cùng đắt đỏ, Cố Vân Lệ tuy chưa từng ăn ở đây lần nào, nhưng nhà hàng này quá nổi tiếng, bà cũng có nghe mọi người nói qua.
Còn về chuyện nhà hàng Thiên Mã đã về tay tập đoàn Uyển Như, Cố Vân Lệ hoàn toàn không biết.
“Con rể quý của cha mẹ đang muốn mời mọi người ăn, có ngăn cũng không ngăn được đâu.

Con gái không mời nổi nhà hàng như thế, nên chỉ phụ trách ăn thôi, còn lại thì con không quan tâm.” Cố Uyển Như nói với giọng điệu ghen tỵ vì Giang Hải được quan tâm hơn.
Cố Vân Lệ trách yêu: “Lớn rồi, giận dỗi gì chứ.”
“Con xem đi, buổi trưa ăn cơm ngoài rồi sao? Có ăn không? Sao Giang Hải lại ăn như đói chết thế kia.

Thực sự đã ăn trưa sao?”
Cố Uyển Như cảm thấy bản thân thật oan uổn, ai nhìn vào cũng nghĩ cô bỏ đói Giang Hải, ai biết được là lúc nào Giang Hải cũng ăn rất nhiều, không như heo cũng như quỷ đói.

Có lúc cô còn nghi ngờ anh là quỷ đói tái sinh sao?
“Mẹ, thật ra con mời, nhưng Uyển Như trả tiền nha.” Giang Hải ranh mãnh cười.
“Thiên Mã là tải sản của Uyển Như rồi, bà chủ chỉ cần mở lời là được mà.”
Cố Vân Lệ kinh ngach, tay nắm chặt.

Bà chưa bao giờ dám nghĩ rằng bản thân có thể được ăn trong nhà hàng của nhà mình, còn là một nơi xa hoa đắt đỏ.
Gọi món xong, nhà hàng Thiên Mã kín bưng, có thể thấy nhà hàng kinh doanh rất ổn, muốn đặt bàn phải đặt trước một tuần.

Tại quầy lễ tân, một người đàn ông đang tức giận trút lên nhân viên phục vụ, đó là Chương Huy Vũ da vàng vọt, cứ như bệnh nặng lâu ngày.
Thực ra, hôm đó sau khi uống thuốc thì Chương Huy Vũ phát tiết một buổi chiều.

Tối đến còn uống một chén thuốc to đùng, ăn gì cũng không vào.

Sau đó lại bị Tào Tháo rượt liên tục, đi tới mức cả người mất nước vào viện.
Bác sĩ hỏi khó mãi hắn mới nói thật đơn thuốc kia.

Thật sự nghe tới đơn thuốc kia, ai cũng muốn nhịn cười mà không nhịn nổi, tất nhiên bản thân ăn gì thì cho ra thứ đó.


Đúng là ăn vật bẩn sẽ xuất ra vật bẩn.
Khi biết bản thân uống đồ ô uế, Chương Huy Vũ trút giận lên thuộc hạ, đánh người kia xém chết, lại hận Giang Hải ngút trời, bản thân thề sẽ xử lý Giang Hải một cách thê thảm.
Chương Huy Vũ đập mạnh bàn: “Tần Hạo đâu? Tôi gọi anh ta đặt chỗ mà dám báo với tôi là hết.”
Tâm bệnh của hắn chính là “miệng thối”, từ khi có chuyện kia hắn sợ bản thân phát ra mùi hôi thối, sợ mọi người biết hắn đã ăn những thứ ô uế kia, nói chuyện với ai cũng không dám há to miệng.
“Thật sự hôm nay đã hết chỗ, ngày mai anh Chương quay lại sau được không ạ?” Nhân viên cười nói lịch sự từ chối khéo.
Chương Huy Vũ kia là khách quen còn là khách VIP, nhân viên không ai dám đắc tội cả.
“Bảo Tần Hạo ra đây cho tôi.” Chương Huy Vũ hét to.
“Thành thật xin lỗi anh Chương, hiện tại chúng tôi không liên lạc được cho anh Tần.”
Chương Huy Vũ thưt gọi nhưng không ai nghe máy, giận tới mức muốn đập nát điện thoại.

Thực ra, ban đầu phòng ăn VIP nhất đã để cho Chương Huy Vũ, nhưng mà nghe tin Giang Hải tới, mặc kệ tên họ Chương, cũng không báo lại mà cứ thế để cho Giang Hải.
Tần Hạo không dám đắc tội với Chương gia, nhưng hiện tại Chương Huy Vũ lại làm loạn ở đây.

Tất nhiên, Tần Hiên có dự tính riêng, muốn để cho Giang Hải nợ mình.
Ban đầu chưa biết thân phận thật sự của Giang Hải, sau này số phận của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay của Giang Hải.

Tần Hạo phải giao sản nghiệp, muốn thăm dò thực lực của Giang Hải.
Nếu Chương Huy Vũ kia xử lý Giang Hải thì tốt nhất, hoặc ngược lại Giang Hải xử lý Chương gia thì anh ra cũng không có tổn thất.

Chuyện trai cò tranh nhau người đứng sau đoạt lợi không hiếm.
Giang Hải thừa biết Tần Hạo sớm muộn gì cũng sẽ phản kích.

Nhưng Giang Hải không lo lắng, ở trước mặt anh âm mưu hay gì đó chỉ là trò đùa mà thôi.

Chương Huy Vũ tức giận, chỉ là một quán ăn cũng dám coi thường hắn ta, đây là coi thường Chương gia.
"Phòng tôi đặt dọn lên, đừng nhiều lời.

Tôi không kiên nhẫn, chọc tới tôi, tôi cho nhà hàng này đóng cửa luôn hôm nay.”
"Dù là Tần Hạo cũng không dám cản."

Chương Huy Vũ dọa người, nhân viên cũng khiếp sợ, nhỏ giọng nói: “Phòng do tập đoàn Uyển Như đặt, ông chủ đã dặn dò rồi.

Chương thiếu, tôi chỉ nói cho anh, đừng nói ai là do tôi nói nha.”
Nhân viên này cũng được Tần Hạo đã căn dặn anh phải nói những câu này.
“Tập đoàn Uyển Như?”
“Nghe quá lạ.”
Mọi người không ai biết về tập đoàn Uyển Như, chỉ có một người đứng sau Chương Huy Vũ lại có vẻ mặt kỳ quái.
Một người trong nhóm bỗng nhiên lên tiếng: “Chương thiếu, ở Giang Tư này cũng có người có gan giành bữa cơm của anh sao?”
“Lan thếu, tôi thực sự đã đặt chỗ rồi, tôi sẽ xử lý nhanh.”
Chương Huy Vũ cười hùa theo.
Mọi người lờ mờ đoán ra Lan thiếu kia là ai, rất ít người biết được họ Lan ở Giang Tư rất bí ẩn.

Lan gia là thế lực to lớn ra sao không ai rõ, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng nể mặt vài phần.
Thực ra, họ kín tiếng vì nhiều chuyện chỉ cần lời nói của họ có thể giải quyết, không nhất thiết phải ra mặt.

Chương Huy Vũ muốn trừ Giang Hải thì phải nịnh bợ Lan thiếu này – chính là Lan Gia Thác.
Chương Huy Vũ rất biết chiều lòng người, Lan Gia Thác thích loại con gái nào thì hắn ta giới thiệu cho Lan thiếu kia một cô gái.

Chương Huy Vũ cam đoan đây là cực phẩm trong cực phẩm.
Giang Hải vào trong nhà hàng, dù là tài sản của mình, nhưng anh lại vô cùng khiếm tốn.
Cố Uyển Như tới nói: “Chúng tôi đã đặt phòng VIP loại 1.”
Nhìn thấy Giang Hải, Chương Huy Vũ trừng to mắt, nghe thấy tên phòng, hắn biết do Cố Uyenr Như cướp căn phòng kia.

Tìm khắp nơi, thì giờ người lại tự dâng tới.
Chương Huy Vũ còn đang suy nghĩ làm sao để Lan Gia Thác thay mình ra mặt xử Giang Hải, vậy mà giờ lại chạm mặt.
Hắn tự nói với mình: “Phải xử tên kia thật tốt, còn tiểu hồ ly kia cứ thế hành hạ kêu cha gọi mẹ là được rồi.”
Nghĩ là làm, hắn cười khiếm nhã tới gần Cố Uyên Như: “Ôi người đẹp, thật có duyên, đúng là duyên mà.”
“Đây là người tôi giới thiệu, Lan thiếu thấy thế nào?” Vừa nói hắn vừa nhìn về Lan Gia Thác.

Lan Gia Thác mắt sáng rực, phụ nữ đẹp không thiếu, nhưng có khí chất như này lại là hiếm, có tiền cũng không có được.

Nhìn dáng người Cố Uyển Như, cùng khí chất kia, Lan Gia Thác thèm thuồng nuốt nước bọt.
Thái độ của Cố Uyển Như khi gặp Chương Huy Vũ là vô cùng bài xích, đề phòng rất cao.

Lan thiếu chính là thích cảm giác này, phụ nữ mà dễ dàng dâng lên thì chả có gì thú vị cả.

Một chút cũng không thú vị.
Phải từ từ chinh phục, sau đó hành hạ, từ miệng người phụ nữ nghe những lời van xin mới là mỹ vị, là cảm giác chinh phục thiên hạ khó có được.
Như vậy mới có cảm giác chinh phục.
"Chương thiếu…." Cố Uyển Như lùi lại.
Lúc trước, Giang Hải lừa Chương Huy Vũ ăn phân như thế, giờ lại gặp ở đây, cô lo sợ có chuyện xảy ra.
Giang Hải chú ý tới Chương Huy Vũ, ngạo nghễ hỏi: "Chương thiếu uống thuốc rồi chứ?"
“Mày còn dám hỏi? Hôm nay đừng mong tao tha cho mày!” Chương Huy Vũ nghĩ tới chuyện cũ lại tức giận không thôi.
“Ô, sao Chương thiếu cứ che miệng thế kia? Có gì không ổn sao?” Giang Hải châm chọc.
“À, có khi ăn hết một chậu phân kia…lại bị sao rồi?” Giang Hải mô tả lại hành động của Chương Huy Vũ, như thể đang trêu tức.
Ban đầu, Cố Uyển Như còn ái ngại Chương Huy Vũ, dù gì Chương gia không dễ chọc, mà Giang Hải lại động vào Chương Huy Vũ, sợ rằng không yên được.

Nhưng nghe câu nói của Giang Hải, cô không nhịn được bật cười khúc khích.
Chương Huy Vũ bị nói trúng tim đen, vô cùng tức giận, Cố Uyển Như lại còn cười châm chọc hắn: “Cố Uyển Như, cô cứ đợi tôi làm sao xử lý cô.

Rồi cô sẽ nằm dưới thân tôi…cho tôi hưởng thụ…từng chút…”
"Bốp!"
Giang Hải đen mặt, cái tát vang dội.

Giang Hải không bao giờ để vợ mình chịu nhục, anh có thể nhẫn nhịn, nhưng dám động vào vợ anh thì đừng hòng.
“Chương thiếu, ăn phân tới hỏng người? Miệng thối còn nhân cách thối, ướp luôn cả cái não tàn kia của anh sao?”
“Mọi người lại đây, nói cho mọi người nghe chuyện ăn phân thành nghiện của Chương thiếu nào.”
Mọi người bàn tán xung quanh.

Sao lại có người ở nhà hàng không ăn cơm lại ăn phân?
Bàn tán ngày một nhiều, Chương Huy Vũ xấu hổ đỏ mặt, không biết giấu mặt đi đâu, người xung quanh nhìn thấy thế thì chắc chắn người kia đã ăn phân nêu biểu tình mối vậy.
"Bốp!"
Lại một cái tát giáng xuống.

“Chuyện anh ăn phân, do anh tự nguyện, liên quan gì vợ tôi.

Anh nên rõ ràng, đụng tới vợ tôi, anh tự xác định đi.”
"Hiểu không?”
"Mày dám đánh tao?" Chương Huy Vũ ôm mặt.
Giang Hải nguy hiểm tiến lên từng bước: "Có gì không dám, giết anh cũng có thể đấy, tin không?"
Giang Hải nhìn Chương Huy Vũ, ánh mắt sắc bén, làm cho hắn ta sợ hãi.
Còn phía bên này Lan Gia Thác thèm thuồng nhìn Cố Uyển Như, cô gắng làm quen.
“Cố Uyển Như đúng không? Làm quen chút, tôi là Lan Gia Thác của Lan gia.”
Lan gia?
Giang Hải nhìn Lan Gia Thác, năm đó Lan gia đã lụi tàn, sao lại có Lan gia nào đó ở Giang Tư, Lan gia kia chỉ có ở phía Bắc.

Cũng chỉ có Lan Nhã Cát mà thôi.
Giang gia bị ly tán, từ đó, Giang Hải thành trẻ mồ côi, năm đó….
Cố Uyển Như chán ghét lùi về sau, không bắt tay với Lan Gia Thác.

Ở trên lầu, Tần Hạo vừa châm thuốc vừa theo dõi cuộc chiến bên dưới, anh ta không hề sợ Chương Huy Vũ náo sự ra sao, Giang Hải có thể lột da hắn ta.
Khi Tần Hạo thấy Lan Gia Thác thì nở nụ cười tính toán.

Lan gia ở Giang Tư chưa là gì, nhưng Lan gia ở phương Bắc kia là gì chứ? Một đại gia tộc.
Lan Gia Thác lại cùng với Chương Huy Vũ, đắc tội cả hai thì hậu quả khôn lường, Giang Hải lần này…
Lan Gia Thác cũng không thèm nhìn Giang Hải, chỉ gắn mứt lên người Cố Uyển Như.
Cô biết người kia, danh tiếng vang xa, nhiều cô gái mất đi trong sạch trong tay họ.

Tiếng xấu của Lan thiếu vang dội khắp nơi, chuyện ác gì mà họ không làm chứ.
“Tôi không biết anh.” Cố Uyển Như lui về sau, ánh mắt hoảng sợ.
Lan thiếu nhìn thái độ kia của cô thì vô cùng vừa mắt, gian xảo cười: “Đi với tôi chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao?”
Lan thiếu tiến gần đến, chuyện gì chả làm qua, cưỡng ép một cô gái cũng không có gì mới mẻ cả, Lan gia còn ở sau hậu thuẫn, hắn có gì mà kiêng dè chứ.

Những cô gái càng phản kháng anh ta càng hưng phấn, đàn ông phản kháng thì đánh cho chết mới thôi.
Cố Uyển Như sợ hãi nhìn Giang Hải muốn cầu cứu.

Giang Hải lại lơ đãng nhưng mọi thứ đều thu vào tầm mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc