CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Giang Hải vẫn bình tĩnh như thường: “Cô làm đi? Cô cảm thấy tôi quan tâm sao?”
Giang Hải nói tiếp không đợi Lan Kiều phản ứng: “Tôi trở về, ngày tàn của Lan gia đến rồi.

Hủy Lan gia chỉ là chuyện nhỏ, thì bọn người kia tôi cần quan tâm sao.”
“Thiện ác tất báo.”
Cô ta nhìn chằm chằm Giang Hải : “Đừng kiêu ngạo, Lan gia đã không phải là Lan gia trước kia nữa rồi.

Thù Hoắc Ngụy, Lan gia chắc chắn trả.”
Giang Hải cười gian xảo, sự uy hiếp của Lan Kiều chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.

Giang Hải vẫn là Giang Hải của năm năm trước đây sao? Lan gia, độc ác không từ thủ đoạn.

Nhưng Giang Hải đã là Đế vương.
Anh cười giễu cợt, tiến lại gần Lan Kiều: “Kịch hay mới bắt đầu mà thôi...”
Vừa dứt lời, Giang Hải lộ ra một vẻ mặt cợt nhã.

Ôm chặt eo Lan Kiều, kéo cô ta thật mạnh, đầu ghé sát tai Lan Kiều nói nhỏ.
“Đừng quên, tôi sẽ lấy lại từng cái một.

Trước khi lấy lại được tất cả, trừ tôi ra không ai được chạm vào cô, ai dám đụng vào cô thì chỉ có chết.”
“Lan Kiều, cô không phải là tài mạo song toàn sao? Tôi sẽ tặng cho cô một biệt danh mới, đồ sao chổi.”
“Ai vì cô, tôi sẽ để cô mở to mắt ra mà nhìn bọn họ chết.”
Lan Kiều chưa bao giờ bị đối xử xấc xược như thế, cô ta kinh hoàng, cả người đơ ra không biết phải làm thế nào.
Đệ nhất mỹ nhân của thành phố Giang Tư, Quang Huỳnh còn chưa được nắm tay, đột nhiên, lại bị Giang Hải ôm Cả hội trường giống như muốn nổ tung.
Quang Huỳnh tức giận lao về phía Giang Hải: “Tên khốn nạn này, buông tay ra.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt và tỏ ra vô cùng tức giận.

Mặc dù Lan Kiều đã đính hôn rồi, nhưng cô ta vẫn là nữ thần với nhiều người.

Có nhiều người theo đuổi Lan Kiều lâu rồi, họ còn chưa từng dám lại gần hay động chạm.
Vậy mà tên vô lại, mỹ nhân bao người ao ước không dám phạm vào, vậy mà bị Giang Hải ôm?
Vị hôn thê bị người động chạm, ai mà chịu nổi, mà cơ bản Quang Huỳnh cũng chưa được ôm vị hôn thê.


Quang Huỳnh lao vào Giang Hải tung ra một cú đấm.
“Phụt...”
Giang Hải ôm chặt Lan Kiều trước ngực, giơ chân đá Quang Huỳnh bay ra ngoài.

Quang Huỳnh bay xa bốn mét, lăn lộn mấy vòng nhìn thê thảm vô cùng.
Một tay nâng Lan Kiều: “Trước khi Lan gia đền tội thì cô vẫn là của riêng tôi.

Tôi có thể không cần, nhưng cô thì vẫn cứ ở đó, nhớ đấy.”
Diệt Lan gia quá dễ, nhưng Giang Hải muốn những người kia nếm trải từng chút một mất đi mọi thứ, lo sợ nơm nớp.

Còn có Lan gia ở phương Bắc kia vẫn ở đó sao?
Đạp lên tôn nghiêm của họ, khiến họ phải thảm hại hơn Giang Hải lúc trước.

Lúc đó, Giang Hải còn không bằng cả một con chó.

Giang Hải mãi mãi không quên được, cảnh Lan Kiều đạp lên đầu mình, bắt anh phải ăn chiếc bánh bao bẩn thỉu kia.
Anh sẽ nhớ vị của chiếc bánh bao đó.

Lan Kiều lúc đó từng nghĩ có ngày này? Lúc này, có một thanh niên đẹp trai đi giày da, mặc vest đi tới trước mặt anh.
“Anh thật ăn gan hùm à, đến cả Quan thiếu mà cũng dám đánh, thật là tìm chết” Người này chỉ vào Giang Hải , nhưng không dám đến gần, to tiếng ra vẻ để chờ bảo vệ.
Mọi người ở đây đều tập trung vào hai người trên sân khấu.

Khách sạn Thiên Nha tại Giang Tư, là sản nghiệp của Lan gia.
Lan gia và Quan gia chính là hai gia đình danh giá bậc nhất, lãnh đạo thành phố còn nể mặt vài phần, ai mà không tranh nhau nịnh nọt họ chứ, Lan Kiều còn là người đứng đầu nắm thực quyền toàn bộ tập đoàn Lan thị.
Trên địa bàn của Lan gia, đánh vị hôn phu của Lan Kiều, lại còn khiếm nhã với Lan Kiều.

Giang Hải là muốn chết.

Dù là Lan gia hay Quan gia, đều có thể quyết định sự sống chết của một người.
Cho dù Giang Hải sống, thì cứ đánh cho tàn phế đưa vào nhà giam thì lãnh đạo thành phố cũng sẽ không nói được gì.


Tất cả những người có mặt đều có suy nghĩ riêng.
Cho dù là giết chết Giang Hải thì mặt mũi của hai gia tộc Lan gia cùng Quan gia cũng mất rồi, thành phố Giang Tư lại có thêm một trò cười nữa.
Chỉ có Hàn Kiên là phục Giang Hải sát đất.

Không ai đoán được Giang Hải sẽ làm gì tiếp theo.

Lúc đầu cậu cứ nghĩ là anh đến để cướp miếng đất kia, sau đó lại nghĩ đến để cướp dâu, nhưng mà giờ lại thành thế này, đây là muốn động phòng tại chỗ?
Ai biết được chứ, gì mà Giang Hải không dám làm.

Lan Kiều cố gắng thoát khỏi tay anh, Giang Hải ôm quá chặt, lại làm cho Lan Kiều càng thêm xấu hổ.

Cứ liên tục rục rịch lại càng làm tệ hơn, đúng là làm Giang Hải được hời rồi.
“Khốn kiếp, buông tôi ra.” Lan Kiều giận dữ hét lên, làm gì còn là một mỹ nhân yêu kiều.
Giang Hải cười lạnh: “Tôi hỏi cô lần nữa, chúng ta có hôn ước đúng không?”
Một nhóm bảo vệ nhận lao vào hội trường.
Quang Huỳnh đang trên đất không dậy được cắn răng chỉ vào Giang Hải nói: “Đánh nó, đừng đánh chết, tôi muốn tra tấn nó từng chút một.”
Những người khác lùi về phía sau, sợ sẽ dính máu lên người.

Giang Hải nhìn về phía Quan Huỳnh, cảm thấy mỉa mai cùng thương hại.
“Tôi từng nói rồi, lời của anh sẽ đại diện cho Quan gia, anh sẽ mang đến họa diệt môn cho Quan gia đó.”
Anh nắm chặt tóc Lan Kiều kéo ra sau, Giang Hải cười lạnh: “Lan gia cũng chỉ có thể ra oai ở thành phố Giang Tư nho nhỏ này.

Ra khỏi Giang Tư thì là cái thá gì chứ.”
“Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, chống đối tôi thì sẽ có kết cục như thế nào.

Cũng để cho Lan gia thấy, các người sẽ phải trả giá như thế nào với sự việc năm đó mà các người gây ra.”
Vừa dứt lời, bảo vệ cầm vũ khí lao về phía Giang Hải.

Giang Hải ôm Lan Kiều lùi về phía sau, giáng một cái bạt tai.

Âm thanh của cái bạt tai vang lên, người bảo vệ vừa mới lao về phía Giang Hải đã bị bay ngược ra ngoài.


Bay ra ngoài khoảng mấy mét, té xuống đất.
“Gì...”
“Thật sao?”
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Ai cũng trợn mắt há miệng nhìn một cảnh trước mắt.

Lan Kiều thấy thế thì càng kinh ngạc, hoảng sợ
Đây là người à? Một cái bạt tai mà đánh bay cả đám bảo vệ.
Ai tin chứ?
Cô ta biết đây không phải là diễn kịch, khách sạn Thiên Nha ở thành phố Giang Tư là sản nghiệp của Lan gia, những người bảo vệ này chính là người của Lan Kiều .
Bản thân họ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Không dám tin, không thể nào.

Mạnh như thế? Một đấm có những người còn chưa chạm vào, những đều bị đánh bay ra như thế?
Cho dù Giang Hải là võ giả, cũng không thể nào có thể dễ dàng thực hiện việc đó như thế.

Đến cả Hàn Kiên cũng trừng lớn mắt mà nhìn, cho dù biết thực lực của Giang Hải vô cùng siêu phàm, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Giang Hải, còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, sức mạnh không lường được.

Bái Thất Hồn làm thầy,
Hàn Kiên lập ra một lời hứa hùng hồn, đó là nhất định phải đánh bại Giang Hải .
Hàn Kiên cuối cùng cũng hiểu được rõ ràng suy nghĩ của bản thân ngu ngốc nông cạn ra sao, vì sao khi nghe thấy mục tiêu của bản thân mình thi vẻ mặt của Thất Hồn lại cổ quái như vậy.
Đó là sự chế giễu, là mỉa mai.
Trong hội trường, Giang Hải nắm tóc của Lan Kiều làm cho cô ta ngẩng đầu lên.
Hơi thở của Giang Hải phả lên khuôn mặt xinh đẹp của Lan Kiều, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp kia.

Cho dù Lan Kiều bị Giang Hải ôm ở tư thế mờ ám nhất, nhưng những kẻ xem Lan Kiều là nữ thần trong tim, cũng không có người nào dám lên tiếng.
Lúc này, Giang Hải chứng minh thực lực của mình, ai nói gì thì chắc là muốn bị ăn đánh rồi.

Giang Hải nhìn Quan Huỳnh, chỉ với một ánh mắt, Quang Huỳnh đã run rẩy vô cùng, anh ta hiểu ánh mắt của Giang Hải, nếu dám nói nhảm nữa thì sẽ cách cái chết ngày càng gần hơn.
“Nói cho bọn họ biết, chúng ta từng có hôn ước không?” Giang Hải lạnh lùng ra lệnh.
Lan Kiều cắn chặt răng, cảm nhận được rõ ràng việc cơ thể của mình dán sát vào người Giang Hải khiến cho cô tả thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cho dù có làm sao thì cũng không tránh thoát được.
Trên tay dùng lực, tóc bị túm chặt, Lan Kiều ngẩng đầu lên, Giang Hải cười bỡn cợt.
“Lan Kiều, cô có còn nhớ ngày đó cô ép tôi ăn bánh bao không? Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ hương vị của nó.”

“Lan Kiều, cô có nhớ đã để tôi không mảnh vải che thân chạy trên đường?”
“Tôi không quên được.”
“Lan Kiều , cô có còn nhớ cô từng nói gì với tôi chứ?”
Anh xiết chặt tóc cô ta: “Nói với họ, chúng ta có hôn ước không?”
“Có...” Lan Kiều khó khăn nói, nước mắt không kiềm được tuôn ra, ánh mắt độc ác, từng chữ khó khăn thốt ra: “Chúng ta có hôn ước, có từ mười mấy năm trước rồi.”
Giang Hải rất hài lòng, mang theo nụ cười khinh bỉ đẩy Lan Kiều ra: “Hôm nay, mặc bộ váy xinh đẹp gợi cảm nhất, thuê phòng khách sạn, tắm rửa nằm đó đợi tôi.”
“Cô hiểu không?”
Lan Kiều vội vàng lùi lại, bước chân lảo đảo.
“Nếu như không làm theo lời tôi nói, Lan gia sẽ tự gánh hậu quả.”
Chẳng lẽ là muốn…Mọi người ở đây suy nghĩ sâu xa hơn.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, Giang Hải rốt cục là ai, bởi vì ai cũng đều nhìn ra được là Lan Kiều sợ hãi, kiêng dè Giang Hải .
Hàn Kiên lúc này đang sung bái anh, thật quá mạnh rồi, đây chính là việc muốn làm sao? Cướp vị hôn thê của người ta, lại còn muốn thuê phòng nữa à, người có thực lực đều thích chơi như vậy à?
Lan Kiều loạng choạng rời đi, nước mắt không ngừng rơi.

Tất cả mọi người có mặt, kinh ngạc há to miệng.

Lan Kiều chạy rồi, lại không từ chối yêu cầu của Giang Hải.
Lẽ nào… Lẽ nào Lan Kiều sẽ thật sự đi thuê phòng rồi cởi sạch ra để chờ đợi tên kia ư? Giang Hải không để ý đến Quan Huỳnh, nhìn về phía người dẫn chương trình đang rất sợ hãi.
“Bây giờ có phải có thể tiến hành buổi đấu giá đúng không?”
Lùi về phía sau một bước, người dẫn chương trình gật đầu sợ hãi: “Bắt đầu… bây giờ…”
Run rẩy nhìn về phía mọi người: “Giá khởi điểm là mười tỷ, có ai ra giá cao hơn không?”
Cả hội trường yên lặng, ai còn dám đấu giá với Giang Hải chứ.
Người dẫn chương trình cẩn thận dè chừng nhìn về phía Giang Hải nói: “Anh…”
“Tôi trả một tỷ.” Giang Hải trầm giọng nói.
“Thành giao.”
Tất cả mọi người ở còn chưa kịp phản ứng thì người dẫn chương trình đã quyết định rồi.

Giang Hải mỉm cười hài lòng, Hoành Độ Dương, muốn lợi dụng kiếm lợi sao? Mơ tưởng.
Rời khỏi khách sạn Thiên Nha, Hàn Kiên vội vã đuổi theo: “Ngài Giang, ngài về nhà sao?”
Hàn Kiên muốn chạy về kể cho Hàn Lập Hy nghe về chuyện Giang Hải ngày hôm nay.

Thật con mẹ nó tuyệt vời quá đi.
Để lộ ra sự bá đạo này, cướp con gái nhà người ta đi mà cũng ngang tàn như thế.

Tất cả những thứ này xảy ra ở khách sạn Thiên Nha ngày hôm nay, không cần thêm mắm dặm muối vào cũng đã là đề tài bàn tán sôi nổi rồi,còn có rất nhiều lời đồn bay xa bay cao.


Bình luận

Truyện đang đọc