CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



“Cái này mà còn cần phải nói sao?” Cố Uyển Như ánh mắt vô hồn, tất cả những chuyện này đều là vô nghĩa.
Giang Hải cười: “Vậy thì cứ để họ kiện, nếu muốn kiện thì phải lấy được chứng cứ ra.”
“Anh muốn làm gì?” Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải cười không nói lời nào, xoa đầu Cố Uyển Như: “Em định làm gì thì làm đi, chuyện ở phía Tây, anh sẽ xử lý.”
Nói xong, Giang Hải rời đi.
Cố Uyển Như ngồi thẫn thờ một chỗ, tâm trạng rối bời.
Vị trí đang ngồi có thực sự phù hợp với cô không?
Mỗi chuyện lớn mà tập đoàn Uyển Như gặp phải, đều là Giang Hải ra tay xử lý.
Cố Uyển Như cảm thấy, cô ấy không làm được việc mà một người giám đốc thực sự nên làm.
Đứng ở bên cửa sổ, Cố Uyển Như nhìn Giang Hải lái xe đi, ánh mắt dịu đi, cảm xúc phức tạp.
Bên ngoài thành phố, trong văn phòng xây dựng trên công trường, miệng Bình Mao bị nhét đầy giẻ, tay chân bị trói lại trên ghế, một bên mặt sưng vù, chảy máu cam.
"Woo...woo.."
Dù vậy, bộ dạng Bình Mao như đang chửi.
Chậc chậc...
"Mày mà còn lớn tiếng nữa, ông đây sẽ cắt chim của mày để đi ngâm rượu đấy.”
Cố Hữu hung ác liếm môi.

Kể từ khi thiếu một quả "trứng", tính cách anh ta ngày càng trở nên khó hiểu.
Đối mặt với việc bản thân thiếu mất đi bộ phận, anh ta thấy thật chướng mắt khi nhìn người khác khoẻ mạnh lành lặn.

Chỉ cần cái chân giữa của người khác động đậy một chút là anh ta đã muốn cắt nó đi ngay lập tức
"Ranh con, Cố Uyển Như chỉ có thời hạn nửa tiếng thôi."
"Đến lúc đó, đầu tiên tao sẽ cắt đứt gân của mày."
"Rồi, tao sẽ từng chút một từng chút một biến mày thành phụ nữ."
"Woww, nhìn vào mắt mày này, chắc rất mong chờ phải không."
"Đừng lo lắng, ngoan nào...!đừng lo lắng..."
Cố Hữu mỉm cười bệnh hoạn.
Ánh mắt Bình Mao dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Những lời nói này thực ra không đủ sức đe doạ, nhưng với tên biến thái, tinh thần không được bình thường ở trước mặt thì thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Giang Hải đậu xe vào bãi, chậm rãi đi vào văn phòng.
Anh ta liếc nhìn Cố Hữu với vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trung niên cao lớn và mạnh mẽ.
Quả nhiên, Cố Hữu dám kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, bởi vì gã có bảo kê đi cùng.
Tuy nhiên, trước mặt Giang Hải, những người được gọi là cao thủ chẳng qua chỉ như đám súc sinh.
Một loại phế vật bán mạng cầu vinh.

Chậc chậc…
Bình Mao nhìn thấy Giang Hải, cố vùng vẫy thoát ra, lại nhìn Cố Hữu một cách kinh hãi.
“Tên họ Giang kia, mày cũng dám tới gặp tao.” Cố Hữu quay đầu lại, phát hiện Giang Hải đã ở đây.
Liếc nhìn xung quanh, Cố Hữu hỏi: "Cố Uyển Như đâu?"
“Cô ấy không dám để gặp mày.” Giang Hải nói với giọng gay gắt, có vẻ như lần trước anh vẫn còn quá nhân từ khi để lại cho anh ta một quả "trứng.”
"Không dám? Haha..." Cố Hữu điên cuồng cười lớn: "Cô ta từ khi nào mà cũng biết sợ như vậy?"
"Không phải sợ." Giang Hải giải thích: " Cô ấy sợ nhìn thấy mày thì thấy kinh tởm và buồn nôn nên không dám đến."
"Cái gì?" Nụ cười trên môi Cố Hữu tắt lịm.

Khuôn mặt anh ta sa sầm lại.
Giang Hải dám đùa giỡn anh ta.
Lạnh lùng khịt mũi một cái, Giang Hải ở đây cũng tốt, có thể cắt một quả "trứng" của Giang Hải để báo thù.
Cố Hữu lấy tài liệu ra: "Tên họ Giang kia, mày có thể đứng ra thay mặt cho tập đoàn Uyển Như được không?"
“Từ hôm nay trở đi, tất cả tài sản của tập đoàn Uyển Như sẽ thuộc quyền sở hữu của Lập gia.”
"Nếu mày quỳ xuống cầu xin, có lẽ tao có thể tha cho mày một con đường sống."
Giang Hải nhẹ nhàng nói: "Tập đoàn Uyển Như trở thành sở hữu của Lập gia từ khi nào vậy?"
Cố Hữu lạnh lùng nói: "Mày nói những thứ đó đều vô dụng, tao có tài liệu trong tay.

Nếu mày không đồng ý? Vậy thì tao sẽ kiện.

Tất cả các dự án đều bị dừng, và tập đoàn Uyển Như cứ chờ phá sản đi.

Cuối cùng, Cố Uyển Như sẽ phải bán thân thôi."
Cố Hữu liếm môi.
Trong lòng thầm sỉ nhục Cố Uyển Như.
Lập Minh không thích loại con gái đã bị Giang Hải chơi qua như Cố Uyển Như.
Đợi đến khi Lập gia nắm giữ tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như sẽ rơi vào tay gã ta.
Đến khi đó, Cố Hữu sẽ có cách khác để tra tấn cô.
Giang Hải chậm rãi châm một điếu thuốc, thoải mái nhả một làn khói.
"Tôi cũng không muốn phải kiện các người."
"Đúng vậy, tao cũng quá hiểu mày đang tính toán điều gì." Cố Hữu lạnh lùng nói.
Giang Hải nói: "Tôi đang chờ các người kiện tôi đấy."
Vẻ mặt của Cố Hữu thoáng chút thay đổi, anh ta lắc lắc tài liệu trong tay: "Họ Giang kia, mày có phải là tên ngốc không? Nhìn xem đây là cái gì? Bây giờ, tập đoàn Uyển Như đã không còn là của Cố Uyển Như nữa."
"Không không không." Giang Hải khoát tay: "Tôi nói kiện ở đay, ý là kiện tôi đã cắt mất quả "trứng" của anh ấy."

Cố Hữu thực sự rất tức giận, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Giang Hải cố ý nhắc về quả "trứng.”
"Mày tự tìm chết!"
Người đàn ông trung niên nhìn Giang Hải từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực, cảm thấy người thanh niên trước mặt này rất tầm thường.
"Chính mày đã làm cậu Cố bị thương?"
“Ông cũng muốn chỉ có một bên trứng như Cố Hữu à?” Giang Hải bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Cố Hữu nghiến răng nghiến lợi, nhiều ngày đêm đến nằm mơ cũng muốn giết Giang Hải.
Hạnh phúc nửa cuộc đời sau của anh ta, đều đã bị Giang Hải hủy hoại.
“Anh Tùng, đừng giết chết, giữ lại cái mạng của nó cho tôi.” Cố Hữu lùi về phía sau hai bước, đá vào mặt Bình Mao với vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc.
Người trung niên sải bước đi tới, giơ tay lên mặt Giang Hải.
Giang Hải vẫn bình tĩnh, như không nhìn thấy ông ta, cứ như vậy lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông trung niên gần chạm vào Giang Hải thì đột nhiên dừng lại.
Mặt ông ta đỏ bừng và đổi sắc.
Từ trong đũng quần phát ra tiếng bụp bụp, cả người từ từ tê liệt gục xuống.
Cố Hữu đang chờ xem một vở kịch hay, chờ xem Giang Hải bị hủy hoại đến chết như thế nào.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người được cho là cao thủ này đã tự mình gục xuống đất.
"Anh Tùng, anh làm gì vậy?" Cảm thấy có điều không ổn, Giang Hải vẫn không nhúc nhích.
Nhìn kỹ hơn, anh ta phát hiện người đàn ông trung niên khoẻ mạnh kia đang bị tê liệt, cơ thể mềm nhũn.
Cố Hữu không tài nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Giang Hải quá bí hiểm, bàn chân anh lại còn kín đáo nhấc lên.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Hữu nghĩ đến chính mình, cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Anh ta sợ sun vòi lại, xem ra quả "trứng" còn lại cũng không có gì bảo đảm có thể giữ lại được.
Giang Hải cười: "Như thoả thuận nhé, cho ông được thành giống với Cố Hữu.”
"Tôi cũng giữ lại cho ông một quả ‘trứng’."
"Được rồi, không cần cảm ơn, ngoan ngoãn nằm xuống.

"
Quay đầu nhìn Cố Hữu, ánh mắt dừng ở trên chân Cố Hữu.
"Cậu Cố, nhanh dạng chân ra nào."
Cố Hữu bị doạ sợ đến ngu luôn rồi, còn nghĩ mình tìm được một tên côn đồ đứng tuổi hơn thì nhất định sẽ thắng rồi, không ngờ lại thành ra thế này.
Đây là cao thủ mà Lập Minh đã nhắc tới?
Lập gia lại đi nuôi dưỡng những loại ngu xuẩn thế này sao?
Theo quan điểm của Cố Hữu, không phải Giang Hải lợi hại mà là những người này quá ngu ngốc.

Động tác của Giang Hải nhanh như chớp.
Cố Hữu chỉ mới thấy bóng dáng kia xẹt qua thì Giang Hải đã đứng ở trước mặt anh ta.
Nở nụ cười nhẹ trên khóe miệng, nhưng đôi mắt của Giang Hải dường như đến từ chín tầng địa ngục.
Cố Hữu không khỏi rùng mình, kẹp chặt hai chân của mình.
"Giang Hải..."
"Mày...!mày...!định làm gì?"
Giang Hải lắc đầu: "Tôi mới vừa nói, chờ anh kiện tôi đấy."
"Cứ việc kiện, tôi thích làm bị cáo."
Ánh mắt của Cố Hữu đầy sợ hãi.

Giang Hải, anh ta không phải là con người.
"Oẹ.."
Một cú đá tưởng như bình thường nhưng ngay lập tức đã làm Cố Hữu nôn ra mọi thứ.
Co tròn người lại, bay ra ngoài đập mạnh vào tường như bao cát.
Cố Hữu nằm gục xuống đất, há miệng khạc ra máu.
Muốn gượng đứng dậy, nhưng cuối cùng lại ngã xuống đất một cách yếu ớt.
Giang Hải ngồi xổm trước mặt Cố Hữu, bịt mũi: "Anh ăn cái gì mà thối thế?"
"Giang...!Viêm...!mày sẽ không được chết tử tế đâu...."
"Tôi chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là hôm nay anh sẽ mất thêm một bên trứng nữa."
"Aaaa...."
Hét lên cuồng loạn, Cố Hữu bụm tay che chỗ ngã ba quần lại, đôi mắt vô hồn như một xác chết.
Hết rồi, cả hai quả trứng đều không còn cái nào.
Giang Hải nói: "Anh có thể đi kiện tôi, tôi thú nhận đúng là đã cắt mất trứng của anh đó."
"Nhớ kỹ, trở về báo cho tên công tử họ Hồ chó má kia, thành phố Giang Tư, không phải là chỗ cho anh ta lộng hành."
Nếu lúc đó Giang Hải đang ở công ty, Giang Hải sẽ không e ngại mà trực tiếp giải quyết Lập Minh.
Cố Hữu toát mồ hôi lạnh, đau đến mức không thể chịu được.

Mặc dù anh ta rất cố gắng để đứng thẳng người dậy, nhưng không thể nào gượng được.
Giang Hải giẫm lên ngón tay của Cố Hữu, tiến đến cởi trói cho Bình Mao.
Nhìn vẻ mặt không còn ra hình người của Bình Mao, Giang Hải hỏi: "Là ai đã ra tay?"
Bình Mao nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người bọn họ."
Giang Hải xua tay: "Đánh lại đi!"
Giang Hải hạ thủ không lưu tình, đánh tới không cần nhiều lời.
Một chân của Giang Hải giẫm lên người Cố Hữu, từ từ như muốn nghiền nát Cố Hữu khiến anh ta kêu lên thảm thiết, cái chân giữa vừa mới đỡ đã bị vẹo vọ.
Bình Mao vâng vâng dạ chứ không dám động tay.
Giang Hải cũng không ép buộc: "Tìm người đưa bọn họ đến cho gã Lập gia kia."
Nói xong, Giang Hải rời đi và đi thẳng đến cột mốc giữa thành phố Giang Tư và thành phố Hải Hà.
Bên này, cái cổng chắn đường vẫn còn.
Giờ này, những chiếc xe đó đã biến mất.
Tuy nhiên, đám người Tần Hiên đang bị treo trên cây một cách trần trụi.

Trên người còn dấu hằn của những vết roi kinh hoàng.
Mắt Giang Hải bừng lên lửa giận như có thể xử ngay tại chỗ, dám làm điều này chỉ có Diệp gia.
Đưa đám người Tần Hiên xuống.
Tần Hiên xấu hổ đến mức không còn lỗ để chui.
Cứ nghĩ đã tiến bộ khá nhiều sau một thời gian đi theo Thất Hồn rèn luyện.
Trên thực tế, Tần Hiên chỉ là ếch ngồi đáy giếng ở thành phố Giang Tư.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Tần Hiên khi đến hùng hổ bao nhiêu, kết quả là bị xử đẹp không còn manh giáp bấy nhiêu.
Nhục nhã không để đâu cho hết.
"Anh Giang...!chúng tôi...!thật vô dụng..."
Giang Hải nhìn về phía thành phố Hải Hà, khoé miệng cong lên.
Thằng nhãi họ Tống, thực sự đã đánh giá thấp cậu ta quá rồi.
Nếu không giáp lá cà được, chỉ có thể ra chiêu bí mật rồi.
"Anh Giang..."
Tần Hiên có chút xấu hổ nói.
Giang Hải ra vẻ không để ý.
Tần Hiên nói: "Người đó nói, nếu muốn mở thông con đường này, tập đoàn Uyển Như phải chia sẻ tất cả các công nghệ đã được cấp bằng sáng chế."
Thành phố Giang Tư có vị trí địa lý vô cùng đặc biệt, hai bên là biển bao bọc.
Nhiều vật liệu xây dựng được sản xuất với số lượng cực kỳ ít, và hầu hết cát và sỏi cần phải được vận chuyển từ thành phố Hải Hà gần đó.
Nếu con đường này bị phá vỡ, có thể nói sẽ trực tiếp khiến dự án phát triển thành phố bị đình trệ hoặc thậm chí là ngừng thi công.
“Còn gì nữa?” Giang Hải hỏi.
Tần Hiên bày ra vẻ mặt không biết làm sao, giằng co không dám nói.
Cung kính đưa cho Giang Hải: "Người đó nói......!mời Cố tổng, anh và Mục tổng...!cả ba người đến tham dự lễ mừng thọ 100 tuổi của ông cụ Diệp"
Giang Hải nhướng mày lẩm bẩm nói: "Mừng thọ trăm tuổi, trong nháy mắt đã một trăm năm."
Hai lời mời khác nhau dành cho Cố Uyển Như và Lan Kiều.
Không vấn đề gì với Giang Hải
Diệp Kinh Lạc nghĩ gì, đến người qua đường nhìn qua cũng biết.
Thứ nhất là để cho hai cô gái thấy địa vị và sức mạnh của Diệp gia.
Thứ hai, chỉ cần hai cô gái ở đó, nhất định mọi sự đã được an bài sẵn.
Diệp Kinh Lạc không biết thân phận của Giang Hải, bằng không, nếu cho anh ta mười lá gan cũng không dám làm.
Đưa thiệp mời cho Tần Hiên: "Đi đưa cho Lan Kiều."
“Hả?” Tuy Giang Hải và Cố Uyển Như đã kết hôn, nhưng ai không biết Giang Hải và Lan Kiều có hôn ước.
Đàn ông, đặc biệt là đàn ông có năng lực và địa vị như Giang Viên.

Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Giang Hải đây là ý gì?
Đưa Lan Kiều tới?
Cố gắng lấy dũng khí, Tần Hiên nhanh chóng bố trí người đi làm..


Bình luận

Truyện đang đọc