CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Một mình Lan gia đã khiến cho mọi người không dám đấu giá rồi, nếu như lại thêm một Quan gia nữa không còn ai muốn đấu thầu nữa.
Lúc này, cho dù có người muốn đấu thầu thì cũng không có khả năng rồi.

Lan gia xem thường quy tắc, lại càng không xem chủ tịch thành phố Hoành Độ Dương ra gì cả, trực tiếp đốt cháy giai đoạn đấu giá.
Một Lan gia không thể khiêu khích uy quyền của hoàng tộc, nhưng nếu như thêm Quan gia, thì cái chức chủ tịch thành phố của Hoành Độ Dương này chính chỉ là cái vỏ rỗng.
Phía Đông hiện giờ đang rất loạn.

Hoàng tộc suy tàn, thế lực ngầm tranh đấu, các đại gia tộc đang âm thầm mở rộng thế lực.

Thành phố Giang Tư, chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, có thể thấy vùng phía Đông này đã loạn lắm rồi.
Miếng đất này được định giá thấp nhất để đấu giá, tổ chức bữa tiệc này chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.

Lan gia và Quan gia ở thành phố Giang Tư đang phô bày thực lực của mình.
Đến lúc này Giang Hải mới hoàn toàn hiểu được, vì sao Hoành Độ Dương lại muốn hợp tác với mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà buổi đấu giá quan trọng như thế này mà Hoành Độ Dương lại ủy thác cho Lan gia.

Không phải ông ta muốn, mà bởi vì để ổn định thế cục thì không thể không làm.
Giọng nói của người dẫn chương trình trầm bổng, du dương: “Bây giờ, chúng ta xin mời hai người hạnh phúc nhất hôm nay.”
Lan Kiều lên sân khấu, Quang Huỳnh khóe miệng mỉm cười đi theo.

Đây chính là người được mệnh danh là mỹ nhân tài mạo song toàn của thành phố Giang Tư, một đôi giày thủy tinh cùng váy áo sang trọng càng làm tôn lên vóc dáng thon thả, mảnh mai, hoàn mĩ không tì vết.
Lan Kiều như một nữ thần lạnh lùng, kiêu ngạo và cao quý giáng trần, đang chậm rãi bước tới.

Lan Kiều được mệnh danh là có khí chất của nữ vương thiên hạ, nhưng cũng có một chút tính cách dí dỏm của con gái.

Quan trọng nhất là, nhan sắc vô cùng xinh đẹp kia của Lan Kiều luôn có thể làm cho người ta rung động.
Dưới sân khấu, những tiếng khen ngợi có to có nhỏ không ngừng vang lên.


Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi...Không khí cực kì náo nhiệt, bất luận là người trong giới tài chính hay là con cháu những gia đình danh giá đều không tiếc lời có cánh.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ một đạo lý, hai nhà Lan, Quan liên hôn với nhau, thì sẽ làm thay đối toàn bộ Giang Tư.
Từ đó, Lan gia và Quan gia có mối quan hệ mật thiết, chặt chẽ, có thể nói là một tay che trời.

Muốn hùa theo thì phải biết xem xét thời cơ, tâng bốc nịnh nọt.
Lan Kiều cười ngọt ngào nói: “Hôm nay thật sự là một ngày rất quan trọng...”
“...Phía Tây thành phố sẽ trở thành trung tâm...”
“Hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho tôi...”
Lúc này, có người nào hét lên: “Lan Kiều, nữ thần lòng tôi, em đừng đi lấy chồng mà....”
“Cảm ơn sự yêu thích mà mọi người vẫn luôn dành cho tôi, tôi và Quang Huỳnh thật lòng thương yêu nhau...” Lan Kiều nói rất khéo léo, cách cư xử đúng mực.
Chính vào lúc không khí đang náo nhiệt như thế này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hơn hai mươi năm trước Lan gia với Giang gia đã có hôn ước rồi mà”
“Lan Kiều tiểu thư đây đã đính hôn với Giang gia ở thành phố Giang Tư từ trước rồi.

Còn chưa giải trừ hôn ước mà đã đính hôn với người khác rồi, lẽ nào Lan gia ở thành phố Giang Tư này có hai người tên Lan Kiều à?”
“Các người đính hôn, có từng hỏi ý tôi chưa?”
Giang Hải chậm rãi đi đến bên cạnh Lan Kiều, khóe miệng nở nụ cười cợt nhã, giọng nói không quá to, nhưng mọi người ở trong hội trường đều có thể nghe thấy được rõ ràng.
“Lan tiểu thư đã có hôn ước rồi ư?”
“Người này là ai đây?”
“Giang gia ở thành phố Giang Tư? Thành phố Giang Tư này có Giang gia à? Chắc không phải là một gia đình nhỏ bé nào đó chưa gia nhập giới thượng lưu chứ?”
“Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, thật đúng là đang tìm đường chết.”
Giang Hải lại đột ngột lên tiếng, nói lung tung trong lúc Lan gia và Quan gia đang tuyên bố liên hôn, đây chính là đang vả vào mặt hai gia đình danh giá bậc nhất này một phát.
Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của mọi người đã trở nên thương hại khi nhìn Giang Hải, cho dù khó chịu với Lan gia thì cũng không thể gây chuyện lúc này được.

Không những người Lan gia, mà người Quan gia với những người từng yêu mến ngưỡng mộ Lan Kiều cũng ầm ầm nhìn Giang Hải tức giận.
Còn có một số người thì nhìn Giang Hải như đang nhìn một thằng ngốc vậy.

Cách đó không xa, ánh mắt của Hàn Kiên cũng trở nên cổ quái.

Ban đầu cho rằng Giang Hảiđến đây là để đấu giá miếng đất ở phí tây kia, làm sao lại thành cướp dâu? Lẽ nào Giang Hải cũng là một trong những người yêu mến ngưỡng mộ Lan Kiều?
“Giang gia? Giang Hải ?” Tuổi tác của Hàn Kiên còn nhỏ, hoàn toàn chưa từng nghe tới việc ở thành phố Giang Tư có một nhà họ Giang.

Chẳng qua những cái này không quan trọng, người có thể nhận được sự kính nể của Hàn Lập Hy thì không thể là người bình thường?
Ánh mắt của Hàn Kiên đổi thành sùng bái, đã thích thì phải tranh.

Hàn Lập Hy vẫn luôn dạy cậu như thế, có mục tiêu mà không dám nói là hèn nhát, không dám tranh giành là đồ nhát chết.
Giang Hải cướp hôn cũng đủ ngang ngược.

Đối mặt với đám đông mà không hề sợ hãi, nói cười tự nhiên, có khí chất của bậc vương giả.
“Anh là ai?” Quang Huỳnh đứng ở bên cạnh Lan Kiều nhíu chặt mày, sắc mặt đen đi.
Mà Lan Kiều thì cẩn thận đánh giá Giang Hải đang bước lại gần.

Người đàn ông hèn mọn này năm đó, cô sao có thể không nhận ra chứ, nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ là không quen biết, bởi vì Giang Hải thật sự có hôn ước với cô ta.
Giang Hải lúc này vẫn bình thường như cũ, không có gì nổi trội.

Nhưng chính một người bình thường không là gì ấy đã lên tiếng phản đối sự liên hôn của hai gia tộc lớn, chuyện mọi người ở đây không ai dám làm.
Mặt mũi của hai gia đình hào môn lớn nhất của thành phố Giang Tư, bị một người không biết đến từ vứt cho chó ăn rồi.
“Lan Kiều, hy vọng cô vẫn khỏe.”
“Xa cách năm năm, cô có thể đã quên tôi rồi, nhưng mà tôi thì sẽ không bao giờ quên bất cứ một người nào của Lan gia các cô.”
Giang Hải tiếp tục nói: “Gần hai mươi năm rồi, sợ là có rất nhiều người đã quên thành phố Giang Tư còn có một Giang gia.”
“Về chuyện hôn ước, cho dù người khác có thể quên nhưng Lan gia sẽ không quên chứ? Trận hỏa hoạn lớn kia ở Giang gia, còn nhiều người nhớ lắm đó nha?”
Lan gia vì để diệt Giang gia mà hao lực.

Trước tiên dùng liên hôn để làm Giang gia mất cảnh giác, rồi dần dần thâm nhập vào các dự án và sản nghiệp của Giang gia, cuối cùng dùng thủ đoạn một chiêu giết chết hết cả nhà.

Nếu như không thôn tính Giang gia thì Lan gia chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi.
Giang gia bị diệt, Lan gia chiếm lợi.


Từ đó đứng vững ở thành phố Giang Tư được mười năm rồi.

Giang Hải mới chín tuổi đã thành trẻ mồ côi, ngủ ở gầm cầu, phải lục từng thùng rác để kiếm ăn.

Nếu như không phải Bạch Lý Hưng có ắp xếp người chăm sóc cho anh thì có mười Giang Hải cũng không sống sót được đến hôm nay.
Giang Hải hận Bạch gia, hận dòng máu đang chảy trong người mình.

Nhưng Giang Hải biết, nếu như mẹ ở trên trời có linh thiêng, bà cũng không hy vọng Giang Hải sẽ trả thù Bạch gia.

Bà ấy đến tận úc chết vẫn yêu người đàn ông kia.
Đối với Bạch gia, Giang Hải cần thêm lý do.Nhưng đối với những nanh vuốt của Lan Nhã Cát thì Giang Hải sẽ không nhẹ tay.

Hơn thế nữa, Giang Hải cô độc không nơi nương tựa không biết bao nhiêu lần đã phải chịu sự nhục mạ của Lan Kiều, mỗi lần đều đạp tôn nghiêm của Giang Hải.
Sắc mặt Lan Kiều xanh mét, nhưng tâm trí vững vàng, điềm tĩnh hơn hẳn người bình thường, nhanh chóng đã điều chỉnh lại được.
Lan Kiều kiêu ngạo nói: “Thành phố Giang Tư có Giang gia sao? Lan gia có hôn ước với Giang gia nào vậy?”
“Ở thành phố Giang Tư, trừ Quang Huỳnh ra thì không có ai có thể sánh với Lan Kiều tôi được.”
“Ai có thể sánh được với Lan gia.”
Giống như nữ vương, Lan Kiều ngẩng cao đầu lớn giọng nói: “Có ai tin Lan gia lại đi định ra hôn ước với một người không rõ lai lịch chứ.

Tôi thấy anh chính là một người điên, toàn nói những lời điên khùng.”
“Đây không phải là nơi mà anh có thể đến, mời anh rời đi ngay lập tức.”
Cái chết của Hoắc Ngụy khiến cho Lan gia không thể không nhìn thẳng vào Giang Hải.

Thực lực có làm Hoắc Ngụy thê thảm, Giang Hải rất có khả năng là một võ giả.
Lan Kiều không thể ngờ, Giang Hải lại có thể đến hội trường này gây chuyện.

Thật sự là cho rằng Lan gia không có người à, không có cách xử lý Giang gia sao?
Nếu biết trước thế này, năm đó nên tạo áp lực với Bạch Lý Hưng để bóp chết Giang Hải từ trong trứng nước đi.

Nhưng lúc này, Lan Kiều chỉ có thể hết sức kìm nén lửa giận trong lòng.

Giang Hải đã đứng trước mặt Lan Kiều,
khóe miệng treo một nụ cười lạnh nhạt, dùng ánh mắt giễu cợt mà thưởng thức mỹ nhân đệ nhất thành phố Giang Tư .

“Người này rốt cục là từ đâu chui ra thế? Anh không nghe thấy lời của Lan tiểu thư à? Nhanh cút đi.”
“Nhanh cút đi, bảo vệ....!mang thằng ngốc này ra ngoài đi.”
“...”
Lúc này, con cháu những nhà quyền quý của thành phố Giang Tư cùng tiến lên, cứ như Giang Hải đang làm nhục bọn họ vậy.

Hôm nay, hai nhà gia tộc lớn liên hôn, tất cả mọi người đều vội vàng lấy lòng, tâng bốc.
Cơ hội tốt như thế này, nếu có thể thể hiện thật tốt trước mặt Lan Kiều và Quan Huỳnh, có thể kéo gần quan hệ lại, những ngày sau này tự nhiên là sẽ không thiếu nhiều lợi ích được.
“Bảo vệ, bảo vệ đều chết ở xó nào hết rồi?”
“Sao lại cho loại người này bước vào, làm bẩn mắt của Lan tiểu thư.”
Quang Huỳnh đứng trước người Lan Kiều, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay là ngày vui mà chúng tôi tuyên bố đính hôn, tôi sẽ xem là anh đang nói đùa, sẽ không chấp anh.

Quỳ xuống xin lỗi là đủ.”
Ở hội trường, chỉ có con cháu của một vài gia đình danh giá biết được năm đó Lan gia nuốt chửng Giang gia như thế nào.

Cũng chỉ có Hàn Kiên hiểu được Giang Hải mạnh tới mức nào.
Con cháu của mấy gia đình danh giá kia vô cùng thích thú khi thấy cảnh này.

Giang Hải đã dám đến, tất nhiên là đã có chỗ dựa rồi.

Giang Hải phải đối diện không chỉ có Lan gia, mà còn có Quan gia.
Tát một bạt tai vào mặt mũi của hai gia gia tộc danh giá nhất nhì thành phố Giang Tư, loại trải nhiệm này sợ là cả đời cũng sẽ không có lần thứ hai.

Hàn Kiên đang nghĩ, thân phận của Giang Hải rốt cục là gì, Thất Hồn và những cao thủ khác đều cam tâm tình nguyện nghe lời, Giang Hải đã đạt đến trình độ như thế nào chứ.
Hàn Kiên vốn đã nóng lòng muốn xem kịch hay, muốn xem xem Lan gia rốt cục muốn tìm đường chết như thế nào, nên có càng nhiều càng tốt, với bản lĩnh của Giang Hải chắc hẳn sẽ biến nơi này thành một đống lộn xộn.
Lan gia ở thành phố Giang Tư, Hàn Kiên không thèm quan tâm đến, nếu như thật sự đánh nhau thì Hàn Kiên sẽ giúp một tay, đã có ân tình rồi thì bảo Giang Hải dạy dỗ cho vài chiêu cũng có thể dùng cả đời rồi.
“Anh xác muốn tôi xin lỗi à? Xác định muốn tôi quỳ xuống ư?” Giang Hải cười, hai mắt sáng như đuốc nhìn Quan Huỳnh .
Một luồng sát khí đánh úp về phía Quan Huỳnh : “Bây giờ mỗi câu nói của anh đều đại diện cho Quan gia, có thể đem đế tai họa cho Quan gia đó.”
Giang Hải từ đầu đến cuối đều đứng nguyên tại chỗ, nhìn dường như rất bình thường nhưng lại đang toát ra khí thế rất lớn.

Quang Huỳnh tự dưng thấy sợ hãi trong lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giang Hải nói rất nhẹ nhàng, nhưng Quang Huỳnh không hề có bất cứ hoài nghi gì, mặc dù Giang Hải chưa làm gì, cũng không quen biết Giang Hải , nhưng khí thế vô hình kia khiến anh ta cảm thấy có một loại cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào.
Lan Kiều đi tới gần Giang Hả , dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, nhỏ giọng nói: “Giang Hải, anh thật sự cho rằng một mình anh có thể khiêu chiến uy quyền của Lan gia ư?”
“Chỉ cần tôi nói một câu, tất cả những người ở đây đều sẽ xem anh là rác rưởi, lẽ nào anh nghĩ mình có thể đấu lại được cả thành phố Giang Tư?”


Bình luận

Truyện đang đọc