CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Giang Hải rất ghét loại người này, định cự tuyệt, Cố Uyển Như đã cướp lời: "Không cần phải để ý đến anh ấy, không muốn cũng phải đi."
Xem ra Cố Uyển Như thật sự là muốn đi rồi.

Giang Hải là lái xe, dĩ nhiên phải đi theo.

Híp mắt, khóe miệng Giang Hải nhếch lên, có cái nhìn mới về con người Lan Kiều.
Không hổ là tài mạo song toàn, có chút bản lĩnh.

Lớp ngụy trang của Lan Kiều hoàn hảo không có dấu vết, nhìn như không có lòng dạ nào, nhưng thực ra thì mỗi một bước đều có dụng ý.
Giang Hải nói: "Vợ à, hay là dẫn mọi người đi cùng đi, thời gian này bọn họ đã rất bận bịu, để cho mọi người cùng hưởng thụ một chút đi."
Cố Uyển Như không có ý kiến gì, còn Lan Kiều càng là thái độ chủ muốn thế nào thì khách theo thế đó.

Giang Hải lái xe, hai cô gái ngồi phía sau trò chuyện cứ như chị em thân thiết đã xa cách lâu ngày.
Cố Uyển Như không ngờ, Lan Kiều không hề kiêu ngạo chút nào, không chỉ có vậy, suy nghĩ của hai người cũng rất hợp nhau.

Đến suối nước nóng, Lan Kiều đã sắp xếp xong hết cả rồi.
Các nhân viên cũng được sắp xếp xong, ba người Giang Hải thì được phục vụ đặc biệt.

Trong hồ nước nóng rộng rãi, chỉ có ba người Giang Hải, cũng chỉ có một phòng thay quần áo.
Lan Kiều mỉm cười nói: "Hai người thay quần áo trước đi."
Cố Uyển Như không bước, ánh mắt Giang Hải nhìn Lan Kiều.

Đẹp thường âm hiểm quả không sai, tắm trong suối nước nóng, thay quần áo là có thể nhìn ra Giang Hải và Cố Uyển Như có phải là vợ chồng thật hay không.
Nhưng Giang Hải lại không quan tâm, mặc cái quần đùi đi vào hồ, nhếch miệng lên, chuẩn bị được xem dáng người tuyệt diệu của Lan Kiều.

Mặc dù thời gian ở bên cạnh Giang Hải không ngắn, nhưng Cố Uyển Như vẫn rất thẹn thùng.
Ngược lại Lan Kiều thì tự nhiên sảng khoái.

Mặc áo tắm hai mảnh, dáng người đẹp quỷ mị như vậy khiến Cố Uyển Như nhìn cũng phải đỏ cả mặt.
Khóe môi Lan Kiều nở một nụ cười tự tin, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng hồng, càng lộ vẻ mê người.
Đứng ở bên cạnh hồ, Lan Kiều có chút giật mình, gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.

Trên người Giang Hải, những vết sẹo trông có vẻ rất dữ tợn đập thẳng vào mắt người nhìn.
Giống như trải qua hình phạt ở mười tám tầng địa ngục, có thể tưởng tượng được thời điểm có những vết sẹo này, cơ thể Giang Hải đã phải chịu đau đớn nhường nào.

Tiến vào trong hồ nước, ánh mắt Lan Kiều vẫn liếc mắt với Giang Hải.
"Lan tiểu thư, cô và Giang Hải quen nhau như thế nào vậy?" Cố Uyển Như tò mò hỏi.
Lan gia cao cao tại thượng, nhưng Giang Hải lại rất hờ hững đối với Lan Kiều, thậm chí phải nói là rất thiếu tôn trọng.

Lan Kiều lại giống như đã làm chuyện gì trái lương tâm, mọi chuyện đều nghe theo Giang Hải.
Điều này, rất đáng hoài nghi.
"Chúng tôi..." Lan Kiều liếc nhìn Giang Hải, giả vờ ngượng ngùng: "Chúng tôi đã quen biết từ lâu rồi."
"Thật không?" Cố Uyển Như càng hoài nghi, quen biết từ trước còn phải xấu hổ sao?
Giang Hải lạnh nhạt nói: "Anh và Lan Kiều đây đã đính hôn từ nhỏ."
"Sao cơ?" Cố Uyển Như kinh ngạc há to miệng, đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lan Kiều cũng kinh ngạc, không ngờ Giang Hải lại nói thẳng ra như thế.
"Hơn nữa, hôn ước của bọn anh tới hôm nay cũng chưa được hủy bỏ." Giang Hải nhìn về phía Lan Kiều.
Ý tứ rất dễ hiểu, chưa hủy bỏ hôn ước, Giang Hải chính là vua của Lan Kiều, trở tay là có thể quyết định ngày sống chết của Lan gia.

Nếu Lan Kiều còn giở thủ đoạn, Giang Hải sẽ không tiếp tục ngồi im.
Nhẹ thì là bản thân Lan Kiều, nặng thì cả Lan gia.

Tất cả sẽ phải nhận trừng phạt.

Cố Uyển Như kinh ngạc nói không ra lời, có thể đính hôn cùng với Lan Kiều, vậy thân phận của Giang Hải...
Sao Giang Hải lại có thể là trẻ mồ côi chứ, vì sao trên người anh lại có nhiều vết sẹo như vậy? đã trải qua những chuyện gì?
Giang Hải chỉ một vết sẹo trên người rồi cười nhạt nói: "Lan Kiều, vết sẹo này là ….

À, đúng
rồi, tôi nhớ lúc ấy là ở chỗ của Lan tiểu thư."
"Tôi đoán sẽ không ai nói với cô về sự sống chết của một người nhỏ bé như tôi.

Còn có vài chỗ khác tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy ăn mấy cái bánh bao dơ bẩn kia."
“Tôi đoán cô hẳn là không biết những chuyện này?"
Tất cả thù hận, cho tới bây giờ Giang Hải đều không quên.

Lan gia cũng không được phép quên.

Họ thật sự tưởng là Giang Hải có được Lan Kiều thì anh sẽ bỏ qua tất cả những chuyện này sao?

Nhưng, vết thương trên người Giang Hải là ai tạo ra? Người mẹ đã chết ở ngoài biển khơi dùng cái gì để cúng tế.
Giang gia ở thành phố Giang Tư, nhiều vong hồn như vậy đã có ai đi minh oan cho họ chưa? Sở dĩ Giang Hải cho Lan gia cơ hội kéo dài hơi tàn, là vì đáp trả ân tình của Bạch Lý Hưng.
Giang Hải đang chờ Lan gia động thủ.

Bởi vì Giang Hải chưa từng ncó ý định gì với Lan Kiều.

Giang Hải chính là một đại đao phủ, bất cứ khi nào cũng chém xuống Lan gia.
Trên đường trở về, Giang Hải vừa lái xe vừa siết bàn tay của Cố Uyển Như.
"Hai người thật sự có hôn ước sao?" Cố Uyển Như lại hỏi.
Cố Uyển Như không nghĩ ra, tại sao Giang Hải lại muốn trở thành lái xe của mình, tại sao lại trở thành chồng hờ của mình.

Giang Hải rõ ràng là có thể đi tìm Lan Kiều, thực hiện hôn ước kia.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, Cố Uyển Như cảm thấy Lan Kiều không hề có ý định chối bỏ Giang Hải.

Thậm chí còn mong xảy ra chuyện gì cùng với Giang Hải.

Cố Uyển Như cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Em mới là vợ của anh." Nắm lấy tay của Cố Uyển Như, siết chặt lòng bàn tay, càng muốn nắm chặt hơn một chút.
"Vậy anh có thể nói một chút về chuyện của anh được không?"
"Rất lâu rất lâu trước đây..."
"Đừng bịa ra một câu chuyện để kể cho em nghe!"
"Em không muốn nghe nữa." Cố Uyển Như rút tay ra khỏi tay Giang Hải, bịt tai lại.
Mỗi lần nói đến vấn đề nghiêm túc, Giang Hải luôn sẽ nói bậy nói bạ.
Trong một chiếc xe taxi, mặt mũi Nhã Lam Khanh vặn vẹo khó coi, nắm chặt một đống báo cáo trong tay.

Cô ta không mang thai, càng không có bệnh ung thư gì hết.
Bệnh phụ khoa thì vẫn có một chút, nhưng lên giường cùng nhiều đàn ông như vậy, đều bình thường.
Nhã Lam Khanh tức giận, mua về một đống thuốc bôi để trị mấy cái ngứa ngáy, thật muốn thiếu chút nữa thì lấp đầy thuốc vào chỗ ấy luôn.

Lại nhìn những tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện, tốn không ít tiền khiến cô ta vô cùng bực mình, tức muốn nổ tung.
Nhiều thuốc như vậy, lại bỏ đi vô ích.
Nhã Lam Khanh nghiến lợi: "Cố Uyển Như, tôi nhất định khiến cho cô phải trả giá thật đắt.


Tên lái xe hèn hạ, anh chờ đó cho tôi!"
Cầm điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại.
"Ung tiểu thư, là tôi, Nhã Lam Khanh."
Người bên đầu kia điện thoại chính là Ung Tiểu Ni.

Phụ nữ thường hay ghen tỵ, lại bị Giang Hải châm chọc, còn bị lừa tiêu bao nhiêu tiền như vậy, Ung Tiểu Ni sao có thể nhịn được cục tức này.

Biết được kế hoạch đầu tư vào thành phố Giang Tư của Huyền gia, ngay sau đó cô ta đã có kế hoạch.
"Chuyện này bàn đến đâu rồi?" Ung Tiểu Ni gằn giọng hỏi.
"Ung tiểu thư, chuyện Huyền gia hợp tác cùng với tập đoàn Uyển Như có lẽ hơn 90% là xong."
"90%?" Ung Tiểu Ni giọng chanh chua nói: "Tôi muốn chính xác."
Nhã Lam Khanh vội vàng đáp lại: "Tôi nhất định phá nát hợp tác của họ."
Ung Tiểu Ni nói: "Tôi thấy cô phải hoàn thành giao dịch này."
"Sao?" Nhã Lam Khanh nghĩ là mình nghe lầm vội hỏi lại: "Hoàn thành giao dịch?"
Ung gia và Huyền gia vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, sao Ung Tiểu Ni lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Ung Tiểu Ni cười nhạt: "Cô làm như này...!như vậy...Hiểu chưa?"
Nhã Lam Khanh cười gian xảo: "Ung tiểu thư, tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng."
Trong khách sạn.
Huyền Thanh nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong điện thoại di động là ảnh của Cố Uyển Như.

Vừa thuần khiết lại xinh đẹp, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Bên trên cạnh là một chồng tài liệu, đây là tài liệu mà Huyền Thanh bảo người chuyển cho Cố Uyển Như.
"Xinh đẹp thanh thanh khiết như vậy, lại không mất đi vẻ thành thục nữ tính.

Quả là cực phẩm hiếm có."
Huyền Thanh toét miệng cười dâm đãng.

Những người mà Huyền Thanh từng chơi đùa qua, ví dụ như Mỹ Na, Nhã Lam Khanh chỉ có thể coi là mấy cô gái làng chơi.

Họ chỉ biết lẳng lơ phục vụ, che mặt lại thì cũng chả có gì khác nhau.
Treo mấy tờ lịch ảnh lên mặt, cứ lật một tờ lại thành một cô khác, thế mới có chút cảm giác mới mẻ.
So sánh một chút, Cố Uyển Như mới đúng là phụ nữ thật sự.

Huyền Thanh bị kích thích bởi cái cảm giác chinh phục.
"Cái gì tôi muốn đừng mơ chạy được.."
"Kết hôn rồi sao? Tôi cũng đâu cần kết hôn, chơi vui chẳng phải đủ rồi sao."
Huyền Thanh nghĩ cô gả cho Giang Hải chẳng qua chỉ là che giấu tai mắt mọi người thôi, Cố Uyển Như nhất định là nhân tình của một nhân vật nào đó, thay mặt để quản tập đoàn Uyển Như thôi.
Cố Uyển Như loại vừa thành thục lại không mất đi vẻ thanh khiết này, nếu trực tiếp đưa tiền sẽ không ổn.


Lướt qua thông tin về Cố Uyển Như, nụ cười của Huyền Thanh càng trở nên nham hiểm.
"Ồ, thì ra là ở rể, làm rể hờ."
Nhìn chằm chằm vào hình của Cố Uyển Như, anh ta tưởng tượng cảnh hành hạ cô thế nào cho đã.

Huyền Thanh gọi Mỹ Na đang ở phòng bên qua để dập ngọn lửa dục vọng của anh ta.
Tiếng gõ cửa vang lên, Huyền Thanh mở cửa ra chợt sửng sốt một chút.

Người tới không phải là Mỹ Na, người đứng ở ngoài cửa lại là Nhã Lam Khanh.
"Cô tới làm gì? Đừng lại gần tôi."
Huyền Thanh sợ hãi, cái loại bệnh kianghe qua thật quá đáng sợ.
"Huyền thiếu, em không có bệnh, là tên lái xe hèn hạ kia nói bậy." Nhã Lam Khanh vội vàng giải thích.
"Anh nhìn xem, đây là kết quả xét nghiệm của bệnh viện."
Anh ta có chút nghi ngờ, nhìn thấy kết quả kia, Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không mang thai?"
"Không có, em cũng không biết bệnh viện kiểm tra như thế nào."
"Huyền thiếu yên tâm, em đã xét nghiệm nhiều lần rồi, em thật sự không bị bệnh gì cũng không mang thai.

Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, làm sao em có thể dính vào cái loại bệnh đó chứ."
"Không có bệnh, vậy thì vào đi." Huyền Thanh như thả lỏng.
Sau đó Mỹ Na cũng tới...chính là cái loại…biến thái tận hưởng.
Năm phút sau, Nhã Lam Khanh hờn dỗi: "Huyền thiếu, anh cũng thật lợi hại!"
Huyền Thanh lại cầm hình của Cố Uyển Như lên, liếm môi: "Hai người tìm cách làm sao để cô ta lăn lên giường với tôi."
"Huyền thiếu, anh không cần chúng em sao?"
Huyền Thanh hừ lạnh trong lòng, chờ có được Cố Uyển Như, tôi sẽ lập tức cho hai người cút đi cho khuất mắt.
“Tất nhiên vẫn là các em nhất.”
Sau đó Cố Uyển Như nhận được điện thoại của Huyền Thanh.
"Cố tiểu thư, thật xin lỗi, lần trước có chút việc gấp, cô xem khi nào có thể tiếp tục bàn?"
Có điều Cố Uyển Như không muốn gặp Nhã Lam Khanh.

Nói qua loa hồi lâu cũng chưa cho một câu trả lời
chính xác.
Huyền gia ở thành phố Giang Thanh cũng có chút địa vị, nhưng Cố Uyển Như làm ăn chưa bao giờ nhìn xem trọng địa vị, hợp tác cùng có lợi mới là điểm quan trọng.
Huyền Thanh thành ý: "Cố tiểu thư, tôi cảm thấy giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm.

Tôi mong không nên mang ý chí cá nhân vào công việc."
"Huyền gia chúng tôi ở thành phố Giang Thanh cũng có chút danh tiếng, tập đoàn Uyển Như hợp tác cùng Huyền gia, cũng có thể tạo ra một quan hệ mật thiết hỗ trợ nhau."
"Cố tiểu thư, có thể mời cô bữa cơm để bàn chuyện?"
Cố Uyển Như cảm thấy có chút nghi ngờ, nói về chuyện hợp tác, đến công ty nói há chẳng phải là tốt hơn sao, tại sao phải ăn cơm mới nói được chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc