CHÀNG RỂ KỲ QUÁI



Trên màn hình lớn, chỉ có mỗi cái tên Lâm Viên Hàn mà thôi, tặng vật gì, trên màn hình hoàn toàn không có ghi chú gì hết.
Điều mấu chốt nhất chính là tên của Lâm Viên Hàn lại được xếp bên trên tên của ông ta.
Lâm Viên Hàn đang đứng trong đám người bị dọa nhảy dựng lên, ông ta nào biết được thân phận của người kia là gì chứ.
Chậm chạp lùi về phía sau hai bước, bây giờ không phải là lúc thể hiện.
Hai tay Phúc Kim chắp tay trước ngực, miệng nhếch lên cười, quái gở lên tiếng: “Lâm Viên Hàn, có người gọi ông kìa, đừng có như con rùa rụt đầu trốn ở sau lưng người khác như thế chứ.”
Lâm Viên Hàn đỏ mặt nói: “Phúc Kim, ông quản cho tốt việc của ông đi là được rồi.”
“Ông là Lâm Viên Hàn.” Hoành Thiên Giai cong khóe miệng lên, cười lạnh nói: “Tôi hỏi sao không trả lời, ông bị câm hay là bị điếc?”
Lâm Viên Hàn cắn răng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơi cong người, không lên tiếng.
“Ông dựa vào cái gì mà dám đứng ở phía trước tôi?” Hoành Thiên Giai giận dữ nói.
Sắc mặt Lâm Viên Hàn như vừa phải ăn cả quả mướp đắng, ông ta cũng không muốn nha, chỉ cần có thể gặp mặt ông cụ Diệp là được rồi.
Đồ là do Thất Hồn đưa, việc sắp xếp danh sách lại không hề liên quan gì tới ông ta cả.
Hoành Thiên Giai nói: “Đi, sửa lại tên cho tôi.”
“Anh không xứng.”
Lúc này, Thất Hồn đang đứng bên cạnh người Lâm Đan, giọng nói lạnh như băng.
Lời nói cực kì lạnh lùng kia phát ra từ miệng Thất Hồn, làm cho tất cả mọi người đều hít phải một ngụm khí lạnh, người này, muốn chết à?
Hoành Thiên Giai nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tôi không xứng?” Hoành Thiên Giai cười gằn, trên dưới toàn tỉnh, những người dám nói lời như thế này ở trước mặt anh ta không phải là không có, nhưng mà những người đó đều là những lão già sắp xuống mồ rồi.
Mà người thanh niên trước mặt này, lại to gan như thế, thật sự là không biết vì sao có thể sống được tới ngày hôm nay.
“Cậu kia, tôi đã sớm nhìn cậu không thuận mắt rồi, cậu có biết vị này là ai không?” Phúc Kim quát to.
Phúc Kim như sợ chuyện này không đủ lớn tiếp tục nói: “Trên dưới cả tỉnh, chẳng có người nào có được thân phận tôn quý như chủ tịch Cơ đâu.

Cái thằng nhóc này nhà cậu, thật sự là hỗn láo.”
“Lập tức xin lỗi tôi, sửa lại tên một lần nữa, tôi có thể tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của ông.” Hoành Thiên Giai hếch mũi lên kiêu căng nói.
“Lâm Viên Hàn là cái thá gì chứ, cũng xứng với vị trí số một à?”
“Có xứng với vị trí số một hay không không phải anh nói là được, lẽ nào người Diệp gia không biết cách sắp xếp à?” Giang Hải cười nói.
“Chủ tịch Cơ, anh muốn lấy vị trí thứ nhất là dựa vào thực lực hay là thân phận?”
“Hay là dựa vào ngoại hình?”
Hoành Thiên Giai kiêu ngạo đứng lên: “Anh là ai?”
“Tôi là...!người mà anh...!mãi mãi...!không bao giờ chọc vào được...” Giang Hải nói từng từ từng chữ rất rõ ràng.

Miếng đất kia ở phía tây thành phố Giang Tư, cổ phần của tập đoàn Uyển Như, quyền sở hữu của tập đoàn Uyển Như.
Toàn bộ quyền sở hữu những tài sản này vô cùng rõ ràng, mà Hoành Thiên Giai lại dám ký quyết định chứng minh tất cả mọi thứ đều là của Lập gia.
Giang Hải không muốn lãng phí sức lực, nếu không cả thành phố Giang Thanh cũng sẽ bị anh đào lên rồi.
Âm thầm giở trò, một kẻ tiểu nhân, đối với loại người này, từ trước tới này Giang Hải không hề khách sáo gì.
Làm chủ của một thành phố, cũng chả là cái gì trong nhà họ Hoành hết.

Trên mảnh đất phương Đông này, thành phố lớn như thành phố Giang Thanh cũng có hơn trăm cái.
Có thể kiến Giang Hải tôn trọng thì đã ít lại càng ít hơn.
“Ôi...”
“Mẹ ơi...”
“Anh ta nói gì cơ?”
“Đó là chủ tịch Cơ đó, là ông lớn quản lý cả tỉnh đó.

Không nói những cái khác chỉ mình họ Hoành này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể đắc tội được rồi.”
Những người có mặt, ai cũng nghe thấy câu nói kia của Giang Hải.
Một lời không hợp đã mở miệng mắng người, người thanh niên này, cách cái chết không xa nữa rồi, người mà anh ta mắng chính là chủ tịch Cơ.
“Cậu nói gì?” Sắc mặt Hoành Thiên Giai biến thành giận dữ.
“Người đâu...”
“Chủ tịch Cơ!” Diệp Thụy Nguyệt bước lên phía trước, cung kính hành lễ.
Không chỉ là chào hỏi một cái mà còn là làm chỗ dựa cho Giang Hải.
Diệp Thụy Nguyệt lên tiếng, điều này đã chứng minh Giang Hải là khách quý của Diệp gia.
“Cô Diệp, thành phố Hải Hà không thuộc phạm vi quản lý của tỉnh ư?” Hoành Thiên Giai nào có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này, nói ra lời này rất dễ dàng đứng ở phía đối kháng với Diệp gia.
Sắc mặt hơi thay đối, Diệp gia, vẫn thật sự không phải là thứ mà anh ta có thể tùy tiện đắc tội.
Ông cụ Diệp, Diệp Liên Hách có công hộ quốc, bốn chữ trụ cột hộ quốc ngoài cửa kia vẫn là một tấm kim bài miễn tử.
“Chủ tịch Cơ, cho bạn tôi chút thể diện nhé?” Diệp Thụy Nguyệt nói nhỏ: “Anh ấy nói sai rồi, tôi thay anh ấy xin lỗi anh.”
“Chuyện này, lát nữa tôi sẽ nói với ông cố tôi.”
Cô đã nói như thế này rồi, Hoành Thiên Giai tốt nhất nên bỏ qua chuyện này.
Nếu như cố tình làm khó Giang Hải lúc này, thế thì chính là không cho ông cụ Diệp mặt mũi rồi, tới lúc đó ai cũng khó coi.
Hơn nữa, ý của Diệp Thụy Nguyệt cũng đã rõ ràng như thế, Hoành Thiên Giai là người hoàng tộc, chịu phải nhục nhã ở Diệp gia, Diệp gia đương nhiên phải thể hiện thái độ hối lỗi.
Hừ lạnh một tiếng, Hoành Thiên Giai nhìn chằm chằm Giang Hải: “Hôm nay, tôi nể mặt mũi của cô Diệp bỏ qua cho anh.”

“Bây giờ anh lập tức cút đi cho tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Đúng là có người nên cút, nhưng là cút về thành phố Giang Thanh mới đúng.” Giang Hải lạnh nhạt nói.
“Đồ khốn này, muốn chết?” Hoành Thiên Giai giận dữ đập mạnh xuống bàn, quát mắng: “Người đâu, lôi cái thằng chết bầm này xuống cho tôi.”
“Tôi xem ai dám.” Thất Hồn bước lên phía trước một bước.
Nhất thời, kiếm tuốt ra khỏi vỏ, mùi thuốc súng nồng nặc.
Mọi người vội vã lùi lại phía sau, chỉ sợ bị cuốn theo vào vòng tranh đấu hoặc bị máu tươi bắn lên người.
Giang Hải lạnh như băng nói: “Ông Lâm lấy được vị trí thứ nhất là dựa vào thực lực.”
“Anh cũng muốn lấy vị trí thứ nhất, nhưng lại muốn dựa vào danh tiếng của hoàng tộc, dựa vào việc Diệp gia phải nể mặt hoàng gia.”
“Nhưng, những người ở đây sẽ không có ai nể nang gì anh đâu.”
Sắc mặt Hoành Thiên Giai lúc trắng lúc đỏ, nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Hải: “Giang Hải ở thành phố Giang Tư, được lắm, hy vọng anh lúc nào cũng có thể cứng cỏi như thế.”
“Sẽ có một này, anh sẽ phải quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi nghe anh giải thích.”
Giang Hải cười nói: “Tôi, Giang Hải làm việc, từ trước tới giờ chưa bao giờ giải thích.”
“Việc ta ta làm, tự có ông trời chứng giám.”
Giang Hải kiêu ngạo ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Muốn tôi giải thích với anh? Anh không xứng.”
Diệp Thụy Nguyệt ngây ngốc rồi, kinh hãi che miệng.

Vốn dĩ cô muốn đứng ra nói đỡ cho Giang Hải, không ngờ Giang Hải lại nói như thế.
Giang Hải yên lặng rút ra một điếu thuốc châm lửa rồi nói: “Vị trí thứ nhất đã thuộc về ông Lâm rồi.”
“Tôi chịu ấm ức một chút, ngồi ở vị trí thứ hai cũng được.”
Hiện trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị sự bá đạo của Giang Hải hun chết rồi.
Trên danh sách, căn bản không có tên của Giang Hải, thế mà lại đòi giành chiếc ghế thứ hai.
Giang Hải cụp mắt xuống, lấy mặt dây chuyền mà Diệp Thụy Nguyệt đưa cho mình ra.
“Cô Diệp, vật này, có thể giành được vị trí thứ hai không? Cái này là cô tặng tôi đó.”
“Hửm...!đó là gì thế?”
“Ngu ngốc, thế mà cũng không biết à? Đó là đồ trang sức mà tất cả người Diệp gia đều có, là vật tượng trưng cho thân phận.


Nếu như đeo thứ đồ trang sức này, thì chính là người Diệp gia.”
“Đúng, không có người nào không phải người Diệp gia mà lại dám đeo loại trang sức này cả.”
“Nghe thấy chưa, là cô Diệp tặng đó.”
Lúc này, tất cả mọi người đều đoán già đoán non, Giang Hải có thể là con rể tương lai của Diệp gia.
Mà mặt dây chuyền kia, là vật tùy thân của cô Diệp, trao tín vật, việc này với việc tặng một cái yếm cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Mặt Diệp Thụy Nguyệt đỏ lên, hiển nhiên là xấu hổ rồi.
Nhưng ở trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Người đàn ông mới chỉ gặp mặt một lần này, lại bá đạo như thế.
Tới Diệp gia, lẽ nào là tới vì mình ư?
Hai đồng tử của Hoành Thiên Giai co rút lại, sắc mặt lại thay đổi.

Đôi mắt căm thù, oán độc nhìn thẳng vào Giang Hải, mím chặt môi, hung hăng nắm chặt tay lại.
Chuyến đi này của Hoành Thiên Giai, thứ nhất là tới để chúc thọ, thứ hai tới để cầu hôn, người mà anh ta muốn cưới, lại chính là Diệp Thụy Nguyệt.
Có được sự hỗ trợ của Diệp gia, muốn khống chế toàn bộ tỉnh thì chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà, ở đâu lại nhảy ra cái tên Giang Hải này.
“Anh...!quá kiêu ngạo rồi” Giọng nói của Hoành Thiên Giai khàn khàn như cát.
“Muốn bước vào Diệp gia, anh cũng xứng à?”
Sắc mặt Giang Hải bình thường: “Tôi kiêu ngạo, nhưng tôi có tư cách để kiêu ngạo, tôi dựa vào tên tuổi là Giang Hải, tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều dựa vào dôi bàn tay này để kiếm lấy.”
“Anh...!mặc dù là hoàng thất, nhưng mãi mãi chỉ sống trong sự che chở của tổ tiên mà thôi, sống trong giấc mộng rực rỡ của hoàng gia.

Từ khi khai triều tới nay, nhà họ Hoành chính là tên tuổi đại diện cho hoàng tộc, nhưng bây giờ đã mục nát lắm rồi...”
“Cũng chính như anh, dương dương tự đắc, mãi mãi không nhìn thấy được sự thay đổi của thế giới, mãi mãi không ngửi thấy mùi thối nát của sự kiêu ngạo trên người mình.”
“Bên ngoài có kẻ địch mạnh, bên trong lại cắn xé nhau, dựa vào cái mác hoàng tộc kiêu ngạo để tới nơi này tranh giành danh hiệu đứng đầu về quà tặng.
Lửa giận thiêu đốt, hận ý ngập trời.
“Muốn chết?” Cở Tử Ý đưa tay lên eo mình...
Không cần biết là đang ở đâu, anh ta muốn giết chết Giang Hải.
Lan Kiều bị dọa sắc mặt trắng bợt ra, trong lòng dần dần trở nên lạnh giá.
Động tác của Hoành Thiên Giai không hề che giấu, mà có một thứ phồng lên trên eo của anh ta, không phải là súng thì là cái gì.
“Nào...!lấy nó ra đi...” Giang Hải bước về phía trước một bước, mạnh mẽ không lùi bước.
“Giang Hải...”
Lan Kiều và Diệp Thụy Nguyệt đồng thời lên tiếng, hai người cũng cùng một lúc bước tới đứng bên cạnh Giang Hải.
Diệp Thụy Nguyệt quá hoảng sợ rồi, Lan Kiều lại nghĩ tới gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Giang Hải là võ giả, lẽ nào sẽ cho Hoành Thiên Giai cơ hội giết chết mình sao?
Thật sự là lo bò trắng răng rồi.

Ngày hôm nay, Giang Hải đã mang lại cho cô ta rất nhiều điều ngạc nhiên rồi.
Lan Kiều thấy mình cần phải bắt đầu lại một lần nữa, tìm hiểu sâu hơn về Giang Hải.
Dám đấu tay đôi với Hoành Thiên Giai mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Nếu như thế mà vẫn có thể bình an vô sự, thì loại thân phận này, chính là núi cao có thể dựa vào, một ngọn núi mà Lan gia Không thể trèo cao được.
Lúc này, Lan Kiều nên làm gì để không bị ảnh hưởng tới.
“Cộp...!cộp...!cộp...”
Âm nhanh bén nhọn của giày cao gót vang lên từ xa, giống như là đang đạp vào trái tim của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn qua, váy dạ hội trễ vai màu hồng phấn nhạt, mỗi một bước chân, đều để lộ ra đôi chân mảnh khảnh, đường nét cơ bắp rõ ràng, xinh đẹp.
Cái danh xưng Thiết Mộc Lan này hoàn toàn không thể nói lên hết về Phương Mỹ Kỳ được.
Lúc này, cô như là bá vương, toàn thân đều toát ra hơi thở của nữ vương kiêu ngạo nhất trời đất.
“Anh có dám rút súng ra ở đây không?” Phương Mỹ Kỳ nói thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoành Thiên Giai.
“Cô là ai?” Đồng tử co rút lại, Hoành Thiên Giai tự nhiên nhìn ra Phương Mỹ Kỳ không hề tầm thường.
Bên cạnh Giang Hải có một mĩ nhân xinh đẹp tuyệt sắc đi cùng.
Có thể nhìn ra được Diệp Thụy Nguyệt cũng có tình ý với anh ta.
Mà lúc này lại xuất hiện thêm một người nữa.
Chỉ dựa vào ngoại hình bình thường của anh ta sao?
Hoành Thiên Giai nhận ra bản thân quá kích động rồi, trong lòng bắt đầu nghi ngờ về thân phận của Giang Hải.
Nhưng kĩ đi nghĩ lại, trong đám con cháu của những gia đình danh giá ở Phương Đông này hoàn toàn không có người nào tên là Giang Hải cả.
“Tôi là ai, hoàn toàn không quan trọng.”
“Quan trọng là, nếu như Giang Hải đồng ý, tôi rất sẵn sàng giúp đỡ anh ấy.”
Tại hiện trường, có không ít người nhận ra hoặc đã từng nghe nói tới truyền thuyết về Thiết Mộc Lan.”
“Nhưng mà...”
“Đáng tiếc...”
“Tiếc thật...”
Phương Mỹ Kỳ chậm chạp lắc đầu.
“Anh ấy nói đúng, anh ấy làm việc, không cần phải giải thích.”
Quay lại nhìn chằm chằm Giang Hải: “Việc ta ta làm, có ông trời chứng giám.”
“Vì sao anh lại bá đạo như thế chứ?”
“Tới cả tôi cũng có chút rung động rồi.”
Đám người hóa đá, chuyện gì thế này.
Những cô gái bên cạnh Giang Hải, đang tranh giành người yêu sao?
Ai nấy cũng đều xinh đẹp, đều là cực phẩm, còn có cho người ta sống nữa không.
Sắc mặt Hoành Thiên Giai vừa đỏ rồi lại chuyển sang trắng, rất chi là gượng gạo..


Bình luận

Truyện đang đọc