CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 12

Tích tích…

Lúc này, điện thoại của Lâm Tinh Vũ đột nhiên vang lên.

“Lâm Tinh Vũ, cái tên vô dụng kia, cậu đang ở đâu, mau tới bệnh viện đi, đơn thỏa thuận ly hôn tôi đã cho người đánh máy ra rồi, cậu nhanh chóng đến đây ký đi.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sốt ruột của Lư Ngọc Trân.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

“Ngày hôm nay, ba của Uyển Du gặp Trương Việt Bân đến thu mua nhà máy xảy ra xung đột bị thương nặng phải nhập viện rồi, Uyển Du đến đó tranh luận cũng bị Trương Việt Bân làm cho tức giận tới hôn mê, hiện tại Trương Việt Bân vẫn còn đang chèn ép chuyện này, ngay cả nhà ở của chúng ta cũng đã bị lấy đi để gán nợ, cậu ta nói nếu như cậu với Uyển Du còn không ly hôn thì cậu ta sẽ không bỏ qua cho gia đình của chúng tôi. Tất cả đều tại cậu! Tôi cầu xin cậu hãy ly hôn với con gái của tôi đi, cậu còn có chút lương tâm không, nhà chúng tôi không thể chịu nổi giày vò này được đâu.”

Đầu dây bên kia điện thoại, Lư Ngọc Trân gần như là mang theo tiếng khóc nức nở nói ra lời này, hình như là tình thế vô cùng cấp bách.

“Con biết rồi, con sẽ đến đó.” Lâm Tinh Vũ cúp điện thoại, biểu cảm dần dần lạnh lùng.

Uyển Du ngất xỉu?

Trong ánh mắt của Lâm Tinh Vũ là vẻ sắc bén, nhìn về phía Hồ Chính Thuần và Ninh Đằng.

“Nội trong một ngày, tôi muốn tập đoàn trang sức Trương thị phải phá sản.” Lâm Tinh Vũ lạnh giọng nói.

“Vâng, đại trưởng lão, tôi sẽ làm theo lời dặn dò của ngài.” Ninh Đằng cung kính nói.

Trong lòng Ninh Đằng âm thầm thở nhẹ một hơi, ông ta còn tưởng là đại trưởng lão từ trên trời giáng xuống, đằng đằng sát khí sẽ đưa ra mệnh lệnh cho ông ta gây ra chuyện lớn gì đó khó xử.

Để cho loại công ty nhỏ như là tập đoàn trang sức Trương thị phải phá sản? Cái này không phải là việc rất nhỏ à?

Bệnh viện đứng đầu thành phố thành phố Thanh Vân.

Lâm Tinh Vũ chạy đến nơi, anh đi đến phòng bệnh viện đơn 608.

“Lâm Tinh Vũ, ở trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, cậu lại mặc kệ không quan tâm mà còn chạy đi đâu?” Lư Ngọc Trân đứng dậy, vội vàng răn dạy.

“Cậu nhìn tất cả những chuyện xảy ra với gia đình đi, tất cả những thứ này đều là do cậu đã đắc tội với người khác.” Lư Ngọc Trân oán trách, biểu cảm cực kỳ bất mãn.

Lâm Tinh Vũ không nói gì, nhìn về phía giường bệnh, khuôn mặt của ba vợ Trương Minh Viễn ưu sầu, trên mặt còn có vết máu bầm, trên tay còn băng bó một đoạn băng gạc.

Trên giường bệnh ở bên cạnh, sắc mặt của Trương Uyển Du tiều tụy ngồi đó, dường như là mệt rã rời.

“Ba vợ, Uyển Du, hai người bị thương ở đâu vậy?” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc hỏi.

“Bị thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại đâu.” Trương Minh Viễn nói.

Trương Uyển Du nói: “Tôi không sao hết, ba và công nhân tranh chấp với nhau cho nên bị đánh, vừa mới làm kiểm tra, cũng may là không làm tổn thương gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da.”

Lửa giận bùng cháy ở trong lòng của Lâm Tinh Vũ, anh bình tỉnh hỏi: “Rốt cuộc là ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Hình như là Trương Uyển Du không muốn nói thêm, cô thở dài.

“Ngày hôm nay Uyển Du với ba của nó đi đến công trường xử lý một chút chuyện, cũng không biết là Trương Việt Bân có được trái quyền của nhà máy bằng cách nào, trở thành chủ nợ lớn nhất, Trương Việt Bân kích động công nhân muốn phá hủy toàn bộ mọi thứ ở trong xưởng. Ba của Uyển Du đến nói chuyện với cậu ta, liền bị hai công nhân làm cho bị thương.” Lư Ngọc Trân chậm rãi nói: “Tôi với Uyển Du đến đó chất vấn Trương Việt Bân, cậu ta còn châm chọc khiêu khích, hiện tại trong nhà xưởng đều đã bị bọn họ cưỡng ép dời đi hết rồi.”

“Nhà máy của ba Uyển Du đã tiêu đời rồi, ngay cả nhà ở cũng đã bị hủy.” Lư Ngọc Trân càng nói càng kích động: “Bọn họ thật sự rất ác độc, Lâm Tinh Vũ, là cậu đã hãm hại gia đình chúng tôi thê thảm.”

Bình luận

Truyện đang đọc