CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 39

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, ngón út của Thẩm Tam hoàn toàn mềm oặt xuống, nó đã cong đến mức biến dạng, sưng tấy lên rất đáng sợ, xem như đã hoàn toàn tàn phế.

Sắc mặt ông ta trắng bệch lại, cả người run bần bật, răng nghiến chặt. Dù sao tay đứt thì ruột xót, nỗi đau tự làm gãy một ngón út, người thường khó mà chịu được.

Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói: “Tạm thời tha cho ông một mạng.”

“Cảm ơn Lâm gia. . .” Thẩm Tam vừa thở hổn hển vừa nói.

“Chuyện xảy ra tối nay không được rò rỉ ra ngoài chút nào.” Lâm Tinh Vũ chậm rãi nói: “Lần sau Tôn Kiên liên lạc với ông thì phải lập tức báo cho tôi biết.”

“Vâng thưa Lâm gia. Sau này cái mạng của Thẩm Tam tôi là của ngài rồi. Chỉ cần ngài ra lệnh thì tôi chắc chắn sẽ làm cho bằng được.” Thẩm Tam nói rất nghiêm túc.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ thầm cuối cùng cũng xem như đã bảo vệ được cái mạng của mình rồi. Coi như là có phúc trong họa, tuy đã theo chủ, nhưng lại nhận được Lâm Tinh Vũ làm lão đại, đi theo được một cao thủ có thực lực mạnh mẽ như thế, tương lai sau này chắc chắn sẽ không tệ.

Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Lâm Tinh Vũ không nấn ná thêm nữa, anh xoay người rời khỏi Tinh Quang Hội.

Sau khi Lâm Tinh Vũ trở về nhà từ Tinh Quang Hội.

Trong lòng liền suy nghĩ làm sao thu xếp chuyện nhà của Uyển Du, tối đó anh gọi điện thoại cho Ngô Dương, dặn dò vài chuyện.

Ngày hôm sau.

Trương Uyển Du đến công ty làm việc, Lâm Tinh Vũ đến 1 quán cà phê nhỏ, gọi 1 cốc Latte.

Đợi năm phút.

Một chiếc BMW 530 mới toanh chạy đến trước cửa quán cà phê.

Một thanh niên xốc vác từ trên xe xuống, anh ta trông thật thà, trạng thái tinh thần rất tốt, bước đi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, mới nhìn qua giống như người đã từng nhập ngũ.

“Chào Lâm tổng, tôi là Ngũ Chính, chiếc xe ngài chỉ đích danh đã được đưa đến, tôi đến để tiếp nhận bài kiểm tra của ngài.” Ngũ Chính cẩn thận tỉ mỉ nói, đứng trước mặt Lâm Tinh Vũ thắt lưng thẳng tắp, giống như đang báo cáo.

Lâm Tinh Vũ nhìn thoáng qua Ngũ Chính, khẽ gật đầu, là một thanh niên không tệ.

Trải qua chuyện của Tinh Quang Hội, anh lập tức quyết định sắp xếp vệ sĩ bên cạnh Uyển Du, vốn muốn sắp xếp Tổng quản Hồ của nhà họ Ninh điều mấy đệ tử luyện cổ võ dưới tay ông ta đến.

Dù sao Hồ Chính Thuần là đại tổng quản của nhà họ Ninh, trình độ cổ võ đã đến một mức nhất định, đệ tử dưới quyền ông ta tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng vừa nghĩ lại, Lâm Tinh Vũ liền xua tan ngay ý nghĩ này trong đầu.

Anh không muốn để cho đám người trong giới đó tiếp xúc với gia đình Uyển Du, cho dù như vậy càng có thể đảm bảo sự an toàn của Uyển Du hơn.

Dù sao người luyện cổ võ kia và người trong xã hội đời thường vốn ở hai thế giới khác nhau.

Cho nên anh chỉ dặn dò Ngô Dương tìm một quân nhân xuất ngũ, làm lái xe cho Uyển Du.

Đồng thời đưa đến một chiếc xe phù hợp với thân phận bây giờ của Uyển Du.

Lâm Tinh Vũ nói: “Giới thiệu lý lịch của cậu.”

“Lâm Tổng, tôi nhập ngũ năm 18 tuổi, làm lính trinh sát năm năm, năm nay vừa mới xuất ngũ về quê, tạm thời chưa có kinh nghiệm làm việc thực tiễn.” Ngũ Chính nghiêm túc trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc