CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 72

“Mày là thằng nghịch tử, mày vẫn không biết lần trước mày đã đắc tội như thế nào với nhà họ Ninh ở Đông Hải sao? Suýt chút nữa đẩy gia đình này đến nước diệt vong, mày có biết trong nhà đã thiệt hại bao nhiêu tài sản không?” Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest sang trọng đang nổi giận đùng đùng. Tay ông ta cầm một cây gậy gỗ, miệng không ngừng mắng chửi: “Mày làm mất hết mặt mũi của tao! Mày là thằng súc sinh, bây giờ mày còn ở bên ngoài gây ra một chuyện hiềm khích lớn như vậy! Mày muốn gia đình này tan cửa nát nhà đúng không?”

Bụp! Bụp!

Vừa nói chuyện, người đàn ông có khuôn mặt hùng hổ kia lại đập gậy xuống, khiến cậu thanh niên trẻ tuổi nằm trên đất lăn lộn kêu gào.

“Thôi bỏ đi, Đức Hải, đừng đánh nữa. Ông chỉ có một đứa con trai là Việt Bân. Nếu ông đánh nó tàn phế, đánh nó chết thì sao?” Một người phụ nữ dịu dàng, nho nhã đứng ra khuyên ngăn, kéo Trương Đức Hải sang một bên.

“Mẹ hiền thì lắm con hư, nếu không phải từ nhỏ bà đã chiều chuộng nó thì nó có thành một thằng ngu dốt như bây giờ?” Trương Đức Hải tức giận nói: “Bà xem đi xem nó đã làm những việc ngu ngốc gì rồi? Tìm người đến công ty ăn trộm món đồ trang sức có giá mấy chục tỷ, lại còn bị người ta ghi âm bằng chứng lại. Nếu chuyện này bại lộ ra thì nó chỉ có nước ngồi tù mọt gông.”

“Ba mẹ, con không nghĩ đến chuyện này, con đã tìm đến Khôn gia ở Đông Thành nhưng ai ngờ được người dưới tay Tạ Khôn làm việc lại không đáng tin như vậy, để Trương Uyển Du nắm được bằng chứng.” Trương Việt Bân ấm ức nói, mặt mũi anh ta sưng vù, trên người chỗ xanh chỗ tím.

Anh ta thật sự nghĩ không ra, làm sao Trương Uyển Du có thể tìm lại Thế Giới Chi Vương, còn ghi lại bản ghi âm bằng chứng anh ta sai người làm như vậy.

Sáng nay vừa mới ra khỏi cửa anh ta đã bị tên trộm kia tóm lấy, bị đàn em dưới tay anh ta xử một trận nên hồn. Ăn mười mấy cái bạt tai xong mặt Trương Việt Bân sưng vù lên, vừa mới về đến nhà đã bị người ba đang tức giận tẩn cho một trận.

Anh ta thật sự không hiểu vì sao mình lại đen đủi như vậy!

“Khôn gia Đông Thành?” Đôi mắt Trương Đức Hải híp lại nói: “Mày nghĩ mình có mấy cân mấy lạng mà lại dám đi tìm loại người như Tạ Khôn để bàn chuyện làm ăn? Loại không não như mày có thể chơi lại Tạ Khôn Đông Thành hay sao? Không chừng người ta bán mày đi, mày còn giúp người ta đếm tiền nữa!”

“Ba! Cũng không phải là chuyện gì to tát đâu, hôm nay ba không xem tin tức sao? Món trang sức đá quý đó đã được Trương Uyển Du tìm về rồi, cũng đã bán đấu giá thành công rồi. Chẳng lẽ cô ta sẽ còn làm ầm chuyện này lên nữa sao?” Trương Việt Bân không phục nói: “Hơn nữa, cái đám nghèo kiết như gia đình bọn họ, muốn đối đầu với gia đình chúng ta, không phải là tự tìm đường chết à?”

Chát!

Trương Đức Hải lại tát thêm một cái, vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm.

“Ngu xuẩn! Lời nói ngu xuẩn kiểu này mà mày cũng nói ra được à! Tao thấy nếu như tương lai tao không còn ở trong cái nhà này nữa, thì sớm muộn gì toàn bộ sản nghiệp trong nhà cũng bị cái thằng vô tích sự như mày phá sạch hết thôi!” Trương Đức Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành gang nói.

“Mày thì biết cái gì? Mày xúi người ta đi trộm trang sức đá quý trị giá hơn trăm tỷ, bản thân còn động tay động chân ở nội bộ công ty. Mày có biết bản chất của việc này là gì hay không?” Trương Đức Hải tức giận mắng: “Cho dù đồ đã được tìm về, nhưng mà không phải chứng cứ ghi âm vẫn còn ở đây sao?”

“Mày có biết bây giờ tập đoàn trang sức đá quý Trương thị là do ai làm chủ không? Không phải là ông già mày! Cũng không phải là bác cả của mày!” Sắc mặt Trương Đức Hải xanh mét nói: “Là Ngô Dương của Ninh thị Đông Hải!”

“Bây giờ nhà chúng ta đang trong lúc gian nan, sản nghiệp khắp nơi đều bị kiểm kê sổ sách lại, tất cả là do ai? Chắc mày cũng biết?”

“Sai người ngoài vào tập đoàn trộm trang sức đá quý là sản phẩm nổi trội của công ty lần này, đây là tội đào bới nền móng của tập đoàn! Đoạn ghi âm này nếu như rơi vào tay Ngô Dương, mày có biết hậu quả là gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc