CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 178

Ầm!

Sau lưng gã như bị chùy nặng đập trúng, luồng sức mạnh mạnh mẽ ập tới khiến gã ta bị đánh bay tới vách tường, gân cốt nát hết.

“Khụ khụ.” Gã đàn ông đó nôn ra máu, hãi hùng nhìn người trẻ tuổi đánh mình từ sau lưng: “Mày rời khỏi thang máy kiểu gì? Rốt cuộc mày là ai?”

“Tao là ai?” Lâm Tinh Vũ cười lạnh: “Không phải bọn mày đang tìm tao sao?”

“Mày? Tề Tinh Vũ bị nhà họ Tề vứt bỏ năm đó?” Gã áo đen khiếp sợ, gã ta không ngờ rằng mục tiêu tổ chức muốn đuổi giết, kẻ bị nhà họ Tề vứt bỏ, đuổi ra khỏi nhà mười mấy năm lại hung hãn như vậy, có thủ đoạn và bản lĩnh này!

Lâm Tinh Vũ đi về phía gã ta, đấm một quyền thẳng mặt làm gã ta ngất xỉu trên mặt đất. Sau đó anh lục soát người gã ta, tìm được một tấm ảnh và một cái điện thoại mã hóa.

Nhìn tấm ảnh lúc còn sống của Tề Hiên Giang, vẻ mặt Lâm Tinh Vũ càng thêm lạnh lẽo. Anh kéo gã áo đen ném vào trong phòng họp tầng hai sáu, sau đó nhanh chóng tới phòng cung cấp điện của khách sạn Thanh Vân.

Đương nhiên là anh đã có chuẩn bị sẵn trước khi tới đây, đã sớm tìm hiểu bố cục của khách sạn Thanh Vân.

Nếu nhà họ Văn sai người tới đây há miệng chờ sung, chờ anh đến phòng họp tầng hai sáu lấy tài sản.

Thì anh nên dứt khoát lợi dụng việc bọn chúng nắm sai tin tức về thân phận hiện giờ của anh.

Lúc lên thang máy Lâm Tinh Vũ cố ý nhấn tầng hai sáu, đến khi lên tới tầng hai ba thì phá đỉnh thang máy ra ngoài, nhanh chóng đi vòng tới phòng họp tầng hai sáu qua cửa sổ. Đây cũng coi như một loại thăm dò và xác nhận, rất bảo đảm, mà vừa khéo lại bắt được gã kia từ phía sau.

Cạch!

Lâm Tinh Vũ đi vào phòng cung cấp điện, đóng sầm cửa lại.

Mười giây sau, toàn bộ ánh đèn sáng ngời của khách sạn Thanh Vân biến mất, cả khách sạn rơi vào bóng tối.

“Xảy ra chuyện gì thế? Mất điện à?”

Sảnh chính khách sạn bỗng nhiên mất điện, cực kỳ tối khiến hai nhân viên lễ tân giật mình sợ hãi.

Đúng lúc này, một luồng sáng chiếu tới, một kẻ mặc áo đen, cao to vạm vỡ, trông rất hung dữ bước vào từ cửa khách sạn. Bên cạnh gã còn có ba người đàn ông xốc vác mặc vest đen.

“Mấy người tan làm đi, lập tức về nhà!” Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nói, quát tháo đuổi nhân viên lễ tân đi.

Gíam đốc sảnh chính khách sạn vốn do bọn gã chi tiền mời tới tạm thời, hiện giờ cả khách sạn Thanh Vân đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn gã.

“Anh Văn Báo, anh tới rồi à! Vừa nãy anh Lang bảo em canh giữ cửa khách sạn, rồi lại bảo em gọi anh tới, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Khách sạn tự dưng mất điện, em nghi ngờ có chỗ kỳ lạ.” A Xà nghiêm túc nói.

“Kỳ lạ? Một thành phố Thanh Vân nho nhỏ, lẽ nào còn có kẻ có thể dấy lên sóng gió trước mặt chúng ta?” Văn Báo cười lạnh, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.

“Đi, tới phòng theo dõi xem thử, không biết Lang đang làm gì nữa.”

Vừa nói, năm người đàn ông áo đen lập tức lên tầng, hành động rất nhanh.

Văn Báo dẫn đầu, đoàn người nhanh chóng tên tầng chín, khoảng ba phút là có thể tới phòng theo dõi.

Thịch!

Bình luận

Truyện đang đọc