CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 200

“Khụ khụ.” Lâm Tinh Vũ ho khan hai tiếng, cắt ngang mạch kể say sưa và ngập tràn hạnh phúc của Vương Hồng Lăng.

“Hừ, anh ho cái gì vậy? Anh nghĩ gì thế hả? Anh nghĩ tôi đang nói về anh sao?” Vương Hồng Lăng hừ lạnh rồi nói, thẹn quá thành giận, cô ta chẳng ưa dáng vẻ này của Lâm Tinh Vũ tí nào.

Bản thân cô đã nói đến thế, anh lại còn cắt ngang mạch kể của một cô gái, đúng là chẳng hiểu người như anh sao lại lấy vợ được.

Lúc này, vài nữ phục vụ đã đẩy xe thức ăn lên, trên xe đẩy là vài khay thủy tinh, tất cả đều được úp bằng một cái vung đặc chế, phía trên còn phủ một lớp vải đỏ, không nhìn ra là món nào với món nào.

Nhưng mà trên xe đẩy thức ăn lại tỏa ra vài hương thơm ngọt ngào khác nhau, làm say mê lòng người, tất nhiên chúng đều được chế biến bởi các đầu bếp hàng đầu.

Vương Hồng Lăng nhận lấy hai cái cốc thủy tinh màu đỏ sẫm từ tay nữ phục vụ, sau đó mỉm cười nhìn Lâm Tinh Vũ nói: “Anh có muốn đoán thử đâu là món tráng miệng, đâu là món chính không?”

Ting.

Điện thoại của Lâm Tinh Vũ vang lên, anh không chút do dự nhận cuộc gọi đến. Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, bĩu môi cắn răng lại, vẻ mặt rất bất mãn.

“Alo, cậu Lâm, lúc trước nghe theo phân phó của cậu, tôi đã phái Lưu Quân dẫn người ngầm theo dõi Vương Tử Văn, vừa nãy Lưu Quân gọi điện thoại tới cho tôi, bảo rằng Vương Tử Văn dẫn theo vệ sĩ đến Thủy Nguyên Hoa Uyển, tới đúng nhà của cậu.” Bên kia điện thoại Thẩm Tam nói rất cung kính: “Cậu Lâm, tôi đang đợi cậu phân phó, nên xử lý cậu ta như thế nào?”

“Bây giờ tôi sẽ qua ngay, ông bảo Lưu Quân quan sát anh ta cho kỹ!”

Lâm Tinh Vũ cúp điện thoại, ánh mắt lạnh tanh, Vương Tử Văn tra ra được Thủy Nguyên Hoa Uyển? Còn dám đi quấy rối Uyển Du?

“Ngại quá, tôi có chuyện.” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói rồi đứng lên định đi.

“Chuyện gì mà vội như thế?” Vương Hồng Lăng đứng dậy cản Lâm Tinh Vũ lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Anh đã đồng ý đi uống một tách trà với tôi rồi, sao đột nhiên lại bỏ đi?”

Lâm Tinh Vũ nhìn Vương Hồng Lăng một lát, sau đó anh cầm lấy cốc hồng trà bá tước màu đỏ sẫm kia lên uống một hơi cạn sạch.

“Được chưa, tôi uống rồi.” Lâm Tinh Vũ xoay người đi xuống lầu.

Vương Hồng Lăng ngớ người đứng sững tại chỗ, sau đó trên mặt lại hiện lên lửa giận cùng xấu hổ!

Lâm Tinh Vũ chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi nhà hàng, anh bắt một chiếc taxi bên lề đường rồi đến thẳng Thủy Nguyên Hoa Uyển.

Vương Hồng Lăng cũng chạy theo ra khỏi nhà hàng, cô ta ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lâm Tinh Vũ, trên khuôn mặt đỏ ửng ngập tràn vẻ thất vọng và ấm ức vô cùng.

Cô ta cắn chặt môi, đôi mắt đã đỏ hoe, trong tay siết chặt lại một hộp thủy tinh xinh đẹp.

Đây là món quà cô ta chuẩn bị cho Lâm Tinh Vũ, còn định uống trà xong sẽ tận tay đưa cho anh nữa.

Trong hộp quà là chìa khóa một chiếc Bugatti Veyron, cùng với một chiếc đồng hồ nam cùng kiểu với chiếc Patek Philippe cô ta đang đeo trên tay.

“Tại sao?” Vương Hồng Lăng tự lẩm bẩm, cô ta không phục, cũng không cam lòng.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta thích cái gì thì chắc chắn sẽ có được, càng khó có được, cô ta càng muốn dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy.

Cô ta không hiểu, chẳng lẽ mình không có sức quyến rũ nào sao? Trương Uyển Du đúng là rất đẹp, nhưng cô ta thua Trương Uyển Du ở chỗ nào?

Bình luận

Truyện đang đọc