CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 167

Lâm Tinh Vũ vừa bước vào phòng, một ông già tóc trắng xóa, khuôn mặt tràn ngập nét mệt mỏi tiều tụy, nhưng khi thấy anh bước vào vẫn hô lên, nhìn anh với ánh mắt mừng rỡ.

Đây chính là quản gia của nhà họ Tề – Lý Bộc, khoảng thời gian trước đó còn tìm kiếm anh và Tề Hiên Giang. Cả đời này Lý Bộc đều cố gắng dốc sức làm việc và một lòng trung thành với nhà họ Tề.

“Ông tìm tôi có việc gì?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

Anh không hiểu, lần trước tại sao Lý Bộc không cùng Tề Hiên Giang quay trở lại Đế Kinh, mà lại ở lại thành phố Thanh Vân, còn muốn dùng cách giấu diếm như vậy để liên lạc với mình.

“Cậu chủ, nói ra thì dài dòng.” Lý Bộc yếu ớt than thở một tiếng, khẩn thiết nói tiếp: “Cậu nhanh chóng rời khỏi nước H đi! Tôi đã chuẩn bị xong vé tàu đi Châu Âu, còn có một khoản tiền giúp cậu có thể sống một đời sung túc ở nước ngoài.”

“Là ý gì?” Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày, thoáng đánh giá Lý Bộc.

Mặt Lý Bộc tái mét, hơi thở yếu ớt, bộ dạng đèn sắp cạn dầu, trên người còn có mùi thuốc tây kỳ lạ, lộ ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Không có thời gian giải thích rồi, cậu chủ, chỉ cần cậu còn ở thành phố Thanh Vân tại nước H này, lúc nào cũng có thể bị người khác ám sát!”

“Khụ khụ!”

Dứt lời, Lý Bộc ho sù sụ một trận, nôn ra hai ngụm máu tươi.

Lâm Tinh Vũ híp mắt, bước đến trước mặt Lý Bộc, xé rách áo khoác cùng quần áo của ông, trên lưng ông ta quấn kín băng vải đã thấm đẫm máu, tất cả đều là vết thương mưng mủ, nhìn thấy mà giật mình.

“Trong cơ thể ông còn đạn?” Lâm Tinh Vũ hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Ôi… Tôi không dám đến bệnh viện lấy đạn, chính vì sợ đám người đó tìm ra tung tích, tôi sẽ không còn mạng mà đến truyền tin cho cậu chủ nữa!” Vẻ mặt Lý Bộc nặng nề: “Cậu cũng đừng hỏi nữa, những chuyện này cậu không nhúng tay vào được đâu!”

“Tôi không còn sống được mấy ngày nữa, chỉ cầu lần này cậu chủ có thể nghe lời khuyên của tôi, đừng ở lại nước H nữa, nhanh chóng trốn ra nước ngoài đi!” Lý Bộc tràn đầy ý khẩn cầu.

Lâm Tinh Vũ có lẽ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám khẳng định.

“Là do Tề Hiên Giang bị đá khỏi đầu não quyền lực của nhà họ Tề rồi sao?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

Biểu cảm Lý Bộc thê lương bi thảm, đôi mắt đờ đẫn: “Nhà họ Tề ở Kinh Đô xong đời rồi. Sụp đổ rồi, không còn nữa rồi, người của nhà họ Tề đều chết sạch rồi… Cụ nhà đã bại liệt trên giường sống không còn được bao lâu nữa, nhà họ Tề chỉ còn lại cậu chủ dòng độc đinh này thôi!”

“Nhà họ Tề diệt môn rồi?” Lâm Tinh Vũ kinh động, ánh mắt nổ ra ra tia ánh sáng lạnh sắc bén.

Người nhà họ Tề chết sạch rồi?

Lâm Tinh Vũ nhất thời cũng bị tin tức này làm cho kinh hoảng.

Nhà họ Tề ở Đế Kinh là một gia tộc có sản nghiệp lớn cỡ nào, chi nhánh của gia tộc tại Đế Kinh rải rác vô số, quyền lực nắm trong tay không có cách nào tưởng tượng được, giàu có đến mức ngang tầm quốc gia!

Sừng sững đứng trên đỉnh cao của nước H hàng trăm năm, các đời triều đại đều xuất hiện tể tướng võ hầu, là gia tộc cao quý đương thời, tuyệt đối được xếp vào top năm hào môn thế gia của nước H.

Vậy mà lại bị diệt môn diệt tộc?

Mạng sống của ông nội chẳng còn được bao lâu nữa, Tề Hiên Giang cũng đã chết… Dù anh không nhận Tề Hiên Giang, nhưng cũng không chấp nhập được có người dám giết ông ta! Càng không chấp nhận được việc bị nhổ cỏ tận gốc, bản thân thì bị truy sát!

Lửa giận trong lòng Lâm Tinh Vũ sục sôi, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Là ai làm? Nhà họ Tề ở Đế Kinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lý Bộc khuôn mặt sầu bi, cay đắng nói: “Khoảng thời gian này tôi nghe sự sắp xếp của ông chủ ở lại thành phố Thanh Vân, cũng không biết tình huống cụ thể ra sao. Trước khi tôi đến tỉnh Đông Hải, tranh đấu trong nội bộ nhà họ Tề đã vô cùng nghiêm trọng, ba nhánh của cụ ba, cụ năm và cụ sáu đều gấp rút muốn làm chủ nhà họ Tề, sau đó còn hại chết chú ba của cậu chủ, cụ nội tuổi già mất con, vô cùng đau đớn nên bệnh cũ tái phát, mất ý thức bại liệt trên giường…”

Bình luận

Truyện đang đọc