CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ

Lịch thi đấu đã trôi qua được hơn phân nửa, việc có hắc mã KG gia nhập vào khiến cục diện ở vòng loại càng trở nên khó bề phân biệt được. Số trận thắng của năm đội mạnh đang dẫn đầu KPL bỏ xa đội hạng sáu, mà điểm của các đội từ hạng sáu đến hạng mười hai lại cực kỳ sít sao, chỉ một trận đấu cũng có thể làm xáo trộn bảng xếp hạng.

(Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.)

Cả đội KG đều đang ráo riết chuẩn bị cho trận đấu, không chỉ mỗi Lâm Kiều, Tiểu Phàm cũng bị anh Khải kéo đi huấn luyện đơn lẻ. Tiểu Phàm lăn lộn ở ASG được vài năm, có nhiều kinh nghiệm thi đấu nhưng kinh nghiệm chỉ huy lại ít đến thảm thương, chỉ tầm tầm hạng trung, mà anh Khải lập chí bồi dưỡng cậu ta thành Tiểu Ngư thứ hai, tin rằng lượng biến đổi đến một mức nhất định thì sẽ trở thành chất, lần nào phân tích chiến thuật cũng bảo Tiểu Phàm đến dự thính, khiến cậu ta cảm thấy bị tra tấn nên mặt mũi lúc nào cũng như trái mướp đắng.


Trừ luyện Công Tôn Ly mất một tuần thì mấy con tướng khác Lâm Kiều chỉ dùng hai ba ngày để thay đổi, sau khi Lâm Kiều có thể nắm giữ được kỹ năng solo nhuần nhuyễn thì Giang Tự chỉ hơn cậu ở mỗi việc có kinh nghiệm phong phú hơn thôi, mà anh đang dần truyền lại cho cậu những kinh nghiệm này thông qua các trận đấu.

Lâm Kiều học tập và tiến bộ cực nhanh, rất nhiều tuyển thủ có tiếng tăm ở đường phát triển đều bại dưới tay của cậu, KG giành được thắng lợi liên tiếp, thanh danh của cậu cũng trở nên vang dội.

Cũng giống như Tro Tàn, Tinh Vũ và Bất Du lúc mới ra mắt, tên của cậu được người khác biết đến một cách nhanh chóng, trở thành tâm điểm bàn tán của người chơi cũng như khán giả. Ai ai cũng bảo cậu được vậy là do Tro Tàn chỉ dạy, bởi vì hiện tại Lâm Kiều suôn sẻ y hệt tay thiện xạ Giang Tự đã lui về hậu đài vậy, lúc lên sân đấu bọn họ đều cùng một vẻ nghiêm túc và hung ác như nhau, nhưng những thao tác đỉnh cao ấy lại là điểm sáng của riêng bản thân cậu.


Ngày mười lăm tháng 5, KG giành chiến thắng trước DHG, vòng loại giải mùa xuân KPL chính thức kết thúc. KG đã ngăn được cơn sóng dữ trong vòng một tháng ngắn ngủi, chỉ có một trận để thua trước ASG, họ đã dùng chiến tích 20 trận thắng 18 trận thua mà vọt lên hạng bảy, được tham dự vào vòng loại trực tiếp, không chỉ khiến người qua đường há hốc mà còn khiến người hâm mộ thích thú nhảy nhót, đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui mừng như đón tết.

Ai có thể ngờ rằng KG đứng cuối bảng xếp hạng, có nguy cơ bị giáng cấp lại có thể lội ngược dòng, thành công tiến thẳng vào vòng loại trực tiếp cơ chứ!

Lâm Kiều đi phía sau Hoa Ngữ Giả, năm người xếp thành một hàng đi qua hành lang, lúc Noãn Đông vừa mở cửa phòng nghỉ ra thì tiếng pháo nổ lập tức vang dội.

Sầm Trúc gào lên giữa đống giấy đủ màu bay lả tả đầy trời: "Mọi người vất vả rồi!"


Lâm Kiều sững sờ đứng khựng lại, mãi đến khi Tiểu Phàm đứng đằng sau đẩy nhẹ cậu một cái thì cậu mới bừng tỉnh khỏi mộng, vừa vào phòng nghỉ thì đón lấy cái ôm thật chặt của Sầm Trúc: "Tuyệt vời lắm, Kiều Kiều."

"Ừm..." Lâm Kiều vẫn chưa quen đối phó với mấy tình huống này, "Mọi người đều rất tuyệt."

Sầm Trúc cười cười với cậu, quay sang ôm những người khác. Tiểu Phàm bước đến, khẽ hỏi cậu: "Đang nghĩ gì đấy?"

"Hai tháng trước tôi còn đang làm streamer." Đột nhiên Lâm Kiều thấy hơi vi diệu, "Bây giờ đã sắp phải thi đấu vòng loại trực tiếp rồi... Hệt như nằm mơ vậy."

"Vậy cậu mau tỉnh lại đi." Tiểu Phàm cười ha hả với cậu, "Chúng ta không chỉ vào vòng loại trực tiếp mà còn phải đánh bại ASG để giành giải quán quân nữa kìa!"

Lâm Kiều buồn cười bảo: "Không phải cậu là người chơi hệ không màng sự đời ư, sao bỗng dưng lại có ý chí quyết tâm thế?"
Tiểu Phàm khịt mũi: "Đã vào tận vòng này rồi mà, tôi muốn để bọn họ khóc lóc thảm thiết, hối hận vì đã hủy hợp đồng với tôi, sau đó quỳ trên mặt đất cầu xin tôi quay lại, đến lúc ấy tôi sẽ bảo tôi đang ở một đội quán quân tốt đến thế, làm trợ thủ cho xạ thủ trâu bò nhất vũ trụ, thèm gì cái đội á quân mấy người."

Lâm Kiều nói đùa: "Chờ khi nào cậu giải nghệ thì viết tự truyện đi, tôi nghĩ luôn cả tên rồi này, gọi là Liên minh Avengers."

Tiểu Phàm vỗ đùi cái bép: "Ý kiến hay đấy! Đến lúc đó tôi sẽ dựng thành phim, kẻ hèn này tự mình diễn luôn, ông chủ Lâm đầu tư nhé? Tiền lời được thì mình chia nhau."

Lâm Kiều: "Tôi thấy được đấy."

"Há há."

"Há há há."

Bọn họ thỏa sức tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng, quyết định hợp tác với nhau bằng vận tốc ánh sáng, sau đó phấn khởi theo chân mọi người ra ngoài, đi thẳng đến nhà hàng.
Không để Giang Tự bỏ tiền, Sầm Trúc dùng tiền của đội đặt bàn tại một nhà hàng lâu đời khá nổi tiếng ở Hải thị, nhà hàng này cách căn cứ Hải thị rất xa, Sầm Trúc thuê một chiếc xe chở bọn họ đến đó, Lâm Kiều đã quen với việc lờ đi ánh mắt trêu chọc của đồng đội, vừa bước lên là đi thẳng đến hàng ghế cuối ngồi cạnh Giang Tự.

"Anh xem gì đấy?"

"Trên weibo đang khen em quá trời." Giang Tự vừa nói vừa đưa điện thoại sang, "Em muốn xem không?"

"Không phải anh không cho em xem à, sao tự dưng lại đổi ý rồi."

"Toàn lời khen ngợi thôi, có thể xem được."

"Không được." Lâm Kiều lắc đầu, "Bọn họ nói gì cũng không liên quan đến em."

"Suy nghĩ rất rõ ràng."

"Dù cho bọn họ có nói gì thì cũng chẳng thể thay đổi chuyện chúng ta phải làm, đúng không anh?"

"Nói như vậy cũng không sai." Giang Tự không khỏi xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, "Nhưng hôm nay em tuyệt lắm đấy."
Lâm Kiều nở nụ cười tươi rói với anh, để lộ ra hàm răng trắng bóc, trông cậu vui vẻ lắm: "Cảm ơn anh nhé."

Giang Tự hơi nhích người ra đằng sau, giấu mình vào thân ghế, khẽ nói với cậu: "Nếu không có ai ở đây tôi đã hôn em rồi."

Lâm Kiều đứng hình: "Vậy thì đáng tiếc ghê."

Giang Tự cười khẽ, Lâm Kiều thấy anh cười tươi lên còn đẹp trai hơn nhiều, nụ cười làm vơi đi nét lạnh lùng trên gương mặt anh, khiến anh chẳng khác gì ánh mặt trời rạng rỡ.

"Cười cái gì, đừng có cười."

Giang Tự không mở miệng, vươn tay nắm tay cậu. Lâm Kiều không được tự nhiên nhưng cũng mặc kệ anh, vốn đang định nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, nào ngờ vừa cầm vào tay Giang Tự đã thấy sai sai: "Sao tay anh lạnh quá vậy."

Giang Tự không thèm để ý: "Điều hòa trên xe."

"Em ủ cho anh nhé."

"Không cần đầu."
Lâm Kiều không nghe lời anh, áp lòng bàn tay của mình lên mu bàn tay của anh. Cậu mới rời sân thi đấu nên tay còn rất ấm, đặt trên bàn tay lạnh lẽo của Giạng Tự tạo ra xúc cảm ẩm ướt.

"Giang Tự ơi." Đột nhiên Lâm Kiều hỏi, "Nếu chúng ta có thể cầm được cúp vô địch, giấc mộng của anh có thể thành hiện thực sao?"

Giang Tự dè dặt: "Chỉ sợ là không được."

"Vậy phải làm sao mới có thể thực hiện?"

Giang Tự suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Chắc để tôi mua lại Vương Giả là được rồi."

Hai mắt Lâm Kiều sáng lấp lánh: "Vậy anh có muốn mua không?"

"Mua cái gì mà mua, bán Khoa Tấn đi thì còn thiếu chút nữa." Giang Tự buồn cười lắc đầu, "Đã vậy em nói xem, ép một người làm việc mình không làm được có khác gì kẻ độc tài không chứ?"

Lâm Kiều khó hiểu: "Nhưng nếu vậy anh có thể thay đổi thành cái cách mà anh muốn."
"Sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng." Giang Tự cười khổ, lắc đầu ngao ngán, "Tôi muốn chứng minh mình làm đúng, khiến mọi người đồng tình với tôi chứ không phải bắt họ phải làm theo ý của mình. Hơn nữa tôi cũng không đủ sức để làm vậy, tôi cũng đâu phải người vĩ đại gì cho cam."

"Nếu chúng ta thắng thì sẽ chứng minh được ư?"

"Không thể."

"Vậy giấc mộng của anh phải thực hiện bằng cách nào?"

"Tôi không biết nữa." Giang Tự quay sang nhìn cậu, hình như anh buồn chán lắm, ngay cả tia sáng nơi đáy mắt cũng trở nên ảm đạm, in hằn lên cặp mắt của Lâm Kiều, "Trước đây tôi chỉ biết vùi đầu vào làm, mãi cho đến khoảng thời gian nằm viện ấy tôi mới suy nghĩ, rốt cuộc mấy năm nay tôi đã làm được gì. Tôi nghĩ mình quá ngây thơ rồi, thật ra tôi chẳng thể làm được gì, đã vậy còn làm tổn thương em và rất nhiều người khác, Kiều Kiều—"
Lâm Kiều ngắt lời anh ngay: "Em đã tha thứ cho anh rồi."

Giang Tự cười gượng với cậu, nâng tay Lâm Kiều lên, đặt trên ấy một nụ hôn: "Cảm kích vô cùng."

Lâm Kiều căng thẳng nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn bọn họ mới ngồi nhích ra đằng sau trò chuyện với Giang Tự: "Vậy giờ anh muốn làm gì?"

"Ở lại căn cứ giúp em, sau đó lợi dụng chút lưu lượng còn sót lại của mình cố gắng khiến Tịch Nhan phát triển. Đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể làm."

"Được đó chứ."

"Ừm."

Trông Giang Tự có vẻ mệt mỏi lắm, giọng anh nhỏ dần, cuối cùng tựa lưng vào ghế chợp mắt ngủ mất. Lâm Kiều ủ ấm tay anh, lúc phải xuống xe mới gọi anh dậy, hai người đi theo Tiểu Phàm bước xuống xe, vừa mới hít thở bầu không khí trong lành đã thấy bảy tám người đứng ngay nhà hàng, đang nói chuyện với Sầm Trúc.
Lâm Kiều vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tiểu Ngư đứng trong đám người nhìn mình chăm chú, cậu nhận ra mình còn đang nắm tay Giang Tự, vội vàng buông ra, chạy sang đứng bên cạnh Tiểu Phàm.

Cậu nghe Sầm Trúc hỏi cô nàng dẫn đội của ASG - Mina: "Na Na, phòng của mấy người ở đâu thế?"

Mina là gái xinh nổi tiếng khắp các đội, tên đã ngọt ngào rồi nhưng giọng nói còn ngọt hơn: "Dẫn đội Sầm, tụi tôi ở phòng Giáp - Thiên."

"Trùng hợp vậy ư, phòng tụi tôi là Ất – Thiên."

Mina nhiệt tình hỏi: "Vậy chúng ta ghép thành bàn lớn ăn chung nhé?"

"Được chứ." Anh Khải vui vẻ nói, "Đã lâu không tán nhảm với Thiết Trụ rồi."

Thiết Trụ là huấn luyện viên chính của ASG, hai người ăn ý với nhau, đi vào bên trong trước. Sau khi họ đi thì Tinh Vũ bước thật nhanh lại đây, ôm lấy vai Tiểu Phàm kéo cậu ta vào trong: "Phàm Phàm, cậu nhớ tôi không đó?"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là Phàm Phàm!"

"Thích thì kêu đó, Phàm Phàm, anh Phàm ơi~"

"Cậu phiền quá đi, vì sao tôi ăn một bữa mà cũng đụng phải cậu vậy?"

"Ha ha, ý trời cả đó."

Lâm Kiều nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo vén màn vào trong thì cạn lời, lúc này Giang Tự cũng bước đến từ phía sau, nắm lấy cổ tay cậu, khẽ nói: "Đừng đứng ngây ra đó. Chúng ta cũng vào thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc