CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ

Khi bình luận viên hào hứng công bố thắng thua thì năm người đội KG đang ngồi trên ghế thi đấu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cả bình luận viên và khán giả đều xem một cách thoải mái, nhưng chỉ có họ mới biết lúc nãy cả đội đã phải làm việc cật lực đến mức nào. Tuy rằng bọn họ đã nắm được điểm yếu trong đội hình của HCG, nhưng họ cũng tự đặt ra yêu cầu rất cao đối với sự phối hợp đội của mình, nhất là Lâm Kiều, dù người gây ra sát thương lớn nhất trong trận đấu là Vương Chiêu Quân của Hoa Ngữ Giả nhưng Lâm Kiều mới là bia nhắm chính của đối phương, sự tồn tại của cậu rất quan trọng.

Lâm Kiều thoát khỏi gông cùm xiềng xích của các quan niệm cũ kỹ, cậu chơi xạ thủ mà chẳng khác gì đang chơi tướng sát thủ, nếu không làm vậy thì sẽ bị bốn người phía HCG đuổi đánh không tha mất. Tưởng chừng có thể dễ dàng đùa bỡn đối phương, ấy thế mà thật ra lòng bàn tay của Lâm Kiềm đã thấm đẫm mồ hôi.


Sự chú ý cao độ và việc phải đắn đo từng chi tiết trong thao tác ấy, giờ nghĩ lại cũng khó tưởng tượng cậu có thể làm được.

Bây giờ chúng ta có hy vọng rất lớn. Lâm Kiều thầm nghĩ, anh Khải nói ván đầu tiên phải khiến bọn họ mất khí thế chiến đấu, chỉ cần thắng được ván đầu tiên thì mấy ván sau sẽ suôn sẻ hơn.

"Đánh đẹp lắm, Kiều Kiều vất vả rồi." Tiểu Phàm nhào đến ôm cậu, "Mau về nghỉ ngơi thôi nào."

Lâm Kiều gật đầu và đi đến phòng nghỉ với cậu ta. Noãn Đông đẩy cửa phòng nghỉ ra, Sầm Trúc lập tức chào đón nhiệt tình: "Muốn uống nước hay ăn chút gì đó không? Có muốn mát xa không?"

Lâm Kiều: "Anh Tiểu Trúc ơi, lấy giúp em bình hồng trà đá với."

Tiểu Phàm: "Em cũng muốn."

Noãn Đông: "Nước khoáng thôi thì không thể thỏa mãn mấy người đúng không."


"Đánh được lắm." Anh Khải nói, "Tôi cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy."

Giang Tự lấy ba chai hồng trà đá trong tủ lạnh ra, đưa cho Lâm Kiều và Tiểu Phàm một chai trước rồi tự mình mở nắp một chai, lẳng lặng ngồi bên cạnh.

"Em cũng không ngờ luôn ấy chứ." Tiểu Phàm ngửa cổ tu nửa bình hồng trà, "Vốn tụi em đã thương lượng rất nhiều chiến thuật, nào là giữ nhà thật kỹ, nhưng mà mấy người kia lại không đánh được gì hết."

"Đội hình của chúng ta rất chủ động mà." Anh Khải, "Càng đánh mạnh bạo vào thì bọn họ sẽ càng sợ."

"Ừm, mấy ván sau chúng ta cũng đánh chủ động như vậy."

"Trận sau không thể chủ động nữa." Anh Khải nghiêm túc nói, "Ván này chúng ta phải ban Lỗ Ban Đại Sư và Đại Kiều trước, để xem bọn họ sẽ pick Quỷ Cốc Tử hay Tôn Tẫn. Nếu bọn họ chơi Quỷ Cốc Tử thì chúng ta phải kéo đến late game, còn nếu bọn họ pick Tôn Tẫn thì chúng ta phải dập ngay đầu trận, nếu là mấy con trợ thủ khác thì cứ đánh như bình thường, tạm thời tôi chỉ nghĩ ra vậy thôi, trước hết phải biết nên đánh thế nào là được, khi lên sân ắt mấy cậu sẽ tự có phán đoán của mình."


"Hiểu rồi, anh Khải."

Sầm Trúc vội la lên: "Muốn uống nước hay đi vệ sinh thì mau lên, chuẩn bị vào ván tiếp theo rồi."

"Đây đây."

Bọn họ tận dụng mấy phút dư lại để giải quyết vấn đề cá nhân sau đó quay lại phòng nghỉ, bàn tay xếp chồng lên nhau.

"Hô vang một tiếng nâng cao tinh thần nào!" Anh Khải nói, "Thắng ba ván liên tục nhé!"

"Cố lên!"

Họ ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng nghỉ tiến vào hàng ghế thi đấu. Đi nửa đường thì chạm mặt HCG, dường như đối phương không còn hăng hái như ván đầu tiên nữa, nhất là trợ thủ Linh Nha, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Kiều thì đã trừng lại.

Tiểu Phàm khẽ nói nhỏ với Lâm Kiều: "Bọn họ sợ rồi."

"Vậy mà cậu cũng nhìn ra được à?"

"Cậu không hiểu đâu, tâm lý học đó." Tiểu Phàm tỏ vẻ đắc ý, "Lúc này họ đang cảm thấy hoang mang."
"Đừng nói nhảm nữa." Noãn Đông quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo bọn họ, "Đừng để họ nghe được, ảnh hưởng đến quan hệ của hai đội."

"Không phải quan hệ của hai đội cũng chẳng ra gì sao."

Noãn Đông thở dài: "Chú ý miệng mồm nào. Đừng nói nữa, sắp lên sân khấu rồi đấy."

Bọn họ bước vào trong tiếng hò reo như muốn phá tung nóc nhà của khán giả, từng người đeo tai nghe vào chuẩn bị cho ván đấu sắp bắt đầu. Quả nhiên giai đoạn ban pick giống hệt như dự liệu của anh Khải, có vẻ HCG nóng lòng muốn gỡ hòa nên đã dùng hệ thống Quỷ Cốc Tử đã khiến mình thành danh này.

Cuối cùng HCG chọn: Liêm Pha, Kính, Võ Tắc Thiên, Mông Nha và Quỷ Cốc Tử.

Phía KG lựa chọn: Trư Bát Giới, Lan Lăng Vương, Dương Ngọc Hoàn, Địch Nhân Kiệt và Tôn Tẫn.

Bên ngoài quá náo nhiệt, tai nghe cũng không thể ngăn cản hết tạp âm. Lâm Kiều nín thở giữ bình tĩnh, vừa nghĩ lại mấy thứ mà anh Khải đã dặn dò vừa chớp chớp đôi mắt chua xót.
Phải vững vàng lên, mình có thế làm được mà.

Tuy nói tác dụng của Tôn Tẫn trong giai đoạn đầu rất nhỏ nhưng vì có Trư Bát Giới và Lan Lăng Vương canh giữ ở rừng nên giai đoạn đầu vẫn khá yên ổn, đường giữa của HCG dọn lính nhanh hơn KG rất nhiều, hai bên giao tranh ở rừng một lúc vẫn chẳng có thương vong, KG thành công bảo vệ được bùa đỏ của mình nhưng tiến độ ăn lại bị chậm đi, đành phải bỏ lỡ cua sông ở đường giữa.

Trận chiến ở đường dưới không dính dáng đến Lâm Kiều, nhân lúc Quỷ Cốc Tử còn chưa đến, cậu tận lực tạo ra khoảng cách kinh tế với Mông Nha.

Cậu mua giày vải trước, sau đó lại mua một thanh kiếm sắt, hết đánh thường lại đánh thường tiếp, sau đấy lại dùng chiêu một làm giảm tốc độ, cậu đứng phía sau con lính, vừa di chuyển vừa đánh thường, cố gắng né chiêu của Mông Nha.
Cậu cẩn thận cấu rỉa máu của Mông Nha, cũng lợi dụng sát thương lan ra để đánh lính, như vậy có thể không để sót con lính nào, nếu không đánh trúng lính thì mất tận 50% vàng lận.

Câu gây áp lực rất lớn cho Mông Nha, Mông Nha chỉ có thể chăm chú vào solo với cậu nên không kịp đánh hai con lính.

Tiểu Phàm bật mic lên nhắc nhở cậu: "Đừng đùa giỡn với cậu ta nữa, Quỷ Cốc Tử chạy lên rồi."

"Biết rồi." Lâm Kiều nói, "Tôi dọn hết lính rồi, tôi lui về ngay đây."

"Đến đây, nấp vào bụi cỏ chỗ bùa đỏ bắt lẻ nào."

Quỷ Cốc Tử chạy lên đường trên mà chẳng thấy ai hết, đã vậy cục hồi máu vẫn còn nguyên vẹn, khẳng định sẽ cho rằng Địch Nhân Kiệt đã biến về bổ sung trạng thái rồi. Nếu không bắt người ở đường trên được thì bọn họ cũng sẽ không để lãng phí thời gian, tất nhiên sẽ vòng về đường giữa dọn lính để sau đó còn chuẩn bị ăn nốt Bạo Quân.
Trục Hạ không bật tàng hình, cậu ta nấp vào bụi cỏ chỗ bùa đỏ của HCG cùng hai người đồng đội. Quỷ Cốc Tử vội vàng chạy ngang qua bụi cỏ, mà bọn họ cũng chả thèm quan tâm trợ thủ làm gì, đợi đến khi Võ Tắc Thiên xu cà na đi ngang qua thì phát hiện trên đầu mình hiện lên ấn ký màu xanh lá.

(Ấn ký của con tướng Lan Lăng Vương, khi nó dùng chiêu cuối tàng hình tiếp cận mục tiêu thì trên đầu đối phương sẽ hiện ra dấu hiệu cho biết nó đang ở phạm vi xung quanh đấy, nó có màu xanh lá và nhấp nháy liên tục. Lan Lăng Vương = Batman LQM.)

Mạng đầu thuộc về Địch Nhân Kiệt, ba người KG phân chia vàng ăn được xong thì thuận tay cướp luôn bùa đỏ, Tôn Tẫn bật chiêu tăng tốc độ chạy, bọn họ nghênh ngang chạy đi trước cơn phẫn nộ của Kính.

"Quả là tấm chiếu chưa trải." Tiểu Phàm thở dài, "Còn không biết check bụi cỏ nữa."
"Cậu ta quá nóng nảy." Trục Hạ nói, "Nóng quá thì không ăn được đâu~ đậu hủ nóng lắm~"

Tiểu Phàm sợ hãi gào lên: "Tha cho cái tai tôi!!! Cậu đừng có bóp giọng nói chuyện nữa!!!"

"Cái này gọi là hát hí, cậu không hiểu gì sất."

"Thôi dẹp hộ cái."

Lâm Kiều không quan tâm đến bọn họ, bình thản nói: "Tôi về đường dọn lính đây."

"Kính chạy lên rồi đấy, cẩn thận chút."

"Cậu ta mới lên cấp ba, không sao đâu."

Hoa Ngữ Giả cười nói: "Kìa, xem người ta chuyên nghiệp chưa."

"Hoa Hoa, tôi dọn đường giúp cậu, Trục Hạ Noãn ĐSng đây xem thử có thể đánh Bạo Quân không."

"Đến đây."

"Tản ra trước đã, cẩn thận Quy Cốc Tử tốc biến lên đấy. Trục Hạ check tầm nhìn đi."

"Họ chưa có đến, ăn bùa đỏ trước. Chúng ta có nên đánh không?"

"Khoan đã, để bọn họ ăn trước. Bọn họ không vội thì chúng ta cũng không vội." Tiểu Phàm nói, "Nên làm gì thì làm đi đã."
Đường đối đầu có vẻ yên bình lắm, nhưng đường phát triển thì không được như thế, cho dù có tầm nhìn đồng đội cung cấp thì bất cứ khi nào cũng có khả năng bị Quỷ Cốc Tử dắt theo ba bốn người tàng hình lao tới đánh mình. Lâm Kiều vẫn luôn khống chế cho lính ở giữa đường sông, Trục Hạ ăn xong khu xanh thì sang rừng bạn thăm thú, bên phía KG không mang gầm thét thì cũng mang thanh tẩy, HCG chủ động mở giao tranh không cẩn thận thì bị lật xe ngay, mà Dương Ngọc Hoàn của KG ở giai đoạn đầu quá ít sát thương, chủ động mở giao tranh cũng không ổn lắm. Bọn họ thong thả farm phần mình vài phút, tình hình nhàm chán đến mức bình luận viên không biết phải nói gì, nhưng hình như đối phương đã không thể nhịn nữa, kéo cả bầy đến bắt lẻ Noãn Đông ở đường dưới.

Noãn Đông: "Bọn họ đến bắt tôi, nhưng tôi thấy không sao hết, có thể sống được."
Tiểu Phàm đưa ra quyết định rất nhanh chóng: "Kệ cậu ấy đi, đánh rồng trước."

Bọn họ ăn Bạo Quân một cách gọn lẹ, để Địch Nhân Kiệt solo với Mông Nha, mấy người còn lại được Tôn Tẫn tăng tốc độ chạy thẳng xuống đường dưới vây đánh hội đồng. Trư Bát Giới của Noãn Đông và trụ phòng ngự cầm cự hồi lâu, cuối cùng đổi mạng với Quỷ Cốc Tử, Trục Hạ vừa khen cậu ta hết lòng vừa chạy sang hang Chúa Tể, vừa lúc HCG mới đánh được nửa cây máu con rồng, đã vậy cũng không còn chiêu để phản kháng nên chỉ có mỗi Kính chạy thoát được.

"Chậc, tự nhiên không đi bắt Lâm Kiều mà đi bắt tôi, cho chừa." Noãn Đông vừa sống lại đã chạy thẳng lên đường trên, miệng vẫn kuôn lẩm bẩm, "Bắt xạ thủ không ngon hơn hả giời."

"Có phải chúng ta phòng thủ quá kín kẽ không." Tiểu Phàm suy tư một lúc, "Cũng đâu có đâu nhỉ, chúng ta chỉ chờ các cắn câu thôi mà."
"Nguyên cả đoạn đường chạy lên đường trên toàn có dấu nhấp nháy, ai dám lên chứ."

"Không phải, tôi cảm thấy hình như bọn họ không dám đụng vào đường phát triển ấy." Hoa Ngữ Giả nói, "Không biết họ đang nghĩ gì nữa."

"Đây là lần đầu tiên họ vào vòng bán kết mà, hẳn là sợ thua đấy."

"Chuyện này thì có gì đâu, nhìn Kiều Kiều của chúng ta có căng thẳng đâu này. Đúng không Kiều Kiều?"

Lâm Kiều: "Cậu... cậu đừng có nhắc tôi chứ!"

Hoa Ngữ Giả: "Toang rồi, nếu chúng ta mà thua thì cậu là đầu sỏ gây tội."

"Xin lỗi xin lỗi, kẻ hèn có tội." Trục Hạ ôm đầu nhận sai, "Kiều Kiều, lúc này cậu không nghe thấy gì hết nha."

Lâm Kiều: "Tôi lỡ nghe rồi."

Trục Hạ phát điên: "Vậy giờ phải làm sao đây."

Lâm Kiều: "Không thì tối nay cậu mời tôi đi ăn đi."

"Ranh con." Hoa Ngữ Giả cười ra tiếng, "Cuối cùng đã học được truyền thống của đội mình rồi đấy."
"Kiều Kiều, cậu không thể như vậy." Trục Hạ nói một cách thấm thía, "Trước kia toàn là Giang Tự mời, cậu phải nên kế thừa phẩm chất tốt đẹp của cậu ta đi chứ."

Lâm Kiều: "Tôi căng thẳng quá đi à."

"Mời mời mời." Trục Hạ không dám hó hé nữa, "Đánh xong thì mời."

"Nghiêm túc chút đi." Noãn Đông nhắc nhở bọn họ, "Trục Hạ nhìn vị trí của Quỷ Cốc Tử đi."

"Đang nhìn chăm chú đây, chạy lên đường trên rồi... Cậu ta mở chiêu cuối thấy tôi rồi, đệt, cứu tôi!"

Tôn Tẫn của Tiểu Phàm chạy tới ngay, Quỷ Cốc Tử phải dùng chiêu hai để trói Lan Lăng Vương, ấy thế vẫn không thể lấy mạng của Lan Lăng Vương.

Con tướng Quỷ Cốc Tử này đi đâu cũng phải có đồng đội, ý nghĩa sự tồn tại của nó là dẫn dắt tiết tấu của đồng đội, không để ý chút thôi là bốn đấu năm liền.
Biết cậu ta nhất định sẽ đuổi theo, mấy người bên KG ra vẻ vẫn đang thoải mái nhưng âm thầm chọn tốt vị trí, chỉ cần HCG nhào lên thì có thể đáp trả ngay tức khắc.

Hàng thủ của họ quá vững chãi, không cho Linh Nha chút cơ hội để đột phá. Hai bên chậm rãi farm lính đến phút thứ chín, mà Bạo Quân Hắc Ám đã sắp làm mới, ngay lúc này, Địch Nhân Kiệt ăn xong lính không lùi về trụ phòng thủ mà đi lên phía trước.

Cơ hội!

Linh Nha không thể chờ đợi nữa, hiện tại họ đã mất hai lớp trụ ngoài, cũng không thể giữ rừng được nữa, nếu để KG ăn con Bạo Quân này thì họ khó mà lật kèo được, đến lúc đó tổ hợp ba người Tôn – Trư - Dương sẽ khiến người ta tuyệt vọng mất.

Cơ hội ngàn năm có một, phải gϊếŧ được Địch Nhân Kiệt! Phải dùng hết sức có thể, chỉ cần gϊếŧ được Địch Nhân Kiệt thì bốn người KG sẽ không thể đánh lại họ!
Quỷ Cốc Tử dùng chiêu cuối để xác nhận Lan Lăng Vương không có ở đây, sau đó tàng hình đến gần, dùng chiêu hai kéo cậu vào, mà ngay lúc đó Địch Nhân Kiệt cũng dùng tốc biến lui về phía sau và quăng chiêu cuối khiến cậu ta bị khống chế ngay tại chỗ!

Dường như đã có tính toán từ trước, Dương Ngọc Hoàn và Lan Lăng Vương nấp trong bụi cỏ khu đỏ lao đến, chém cậu ta mất xác. Địch Nhân Kiệt của Lâm Kiều như con cá chạch, trước hết là né chiêu khống chế toàn bản đồ của Võ Tắc Thiên, sau đấy chạy sang ké máu của Dương Ngọc Hoàn vừa đứng xa xađánh thường, chờ Trư Bát Giới và Liêm Pha cùng nhau đuổi đến chiến trường, cậu dùng chiêu hai né được khống chế của Liêm Pha.

Không gϊếŧ chết được xạ thủ thì coi như gank thất bại, khả năng hồi phục của Tỗn Tẫn và Dương Ngọc Hoàn quá khủng bố, đánh nữa thì bọn họ sẽ thua không chút nghi ngờ. Linh Nha chạy tới đón đồng đội bỏ chạy, vừa nhìn lại đã thấy chân dung đồng đội đã đen hết.
Màn hình của bản thân cũng đổi sang màu trắng đen rất nhanh, Linh Nha ngã người vào ghế, bỗng thấy mịt mù cực kỳ.

Rõ ràng đội hình của bọn họ mở giao tranh phải nói là vô địch, vì sao lại đánh thành như vậy? Là lỗi của cậu ta ư? Nhưng cậu ta cũng đâu làm sai thứ gì, cậu ta không thể khống chế vì Địch Nhân Kiệt còn chiêu trong tay, tất nhiên sẽ không gϊếŧ được, nếu để cậu phản công thì bọn họ thua là cái chắc.

Cũng không thể đánh Dương Ngọc Hoàng, máu của Trư Bát Giới lại quá trâu, Tôn Tẫn thì chả lộ mặt ở đường đối đầu, ngay cả Lan Lăng Vương cũng phiền phức đến mức không biết phải đánh làm sao.

Vấn đề ở chỗ ban pick nhỉ, tại sao mấy người kia có thể chọn đội hình lưu manh như vậy chứ?

Mãi cho đến khi trận đấu đã kết thúc, Linh Nha vẫn chưa có câu trả lời.
Bọn họ vẫn luôn ngơ ngác để đối phương dẫn trước, dù có solo cũng đánh không lại, giao tranh cũng không thắng được, Linh Nha muốn thay đổi cục diện nhưng cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, dường như mỗi hướng đi của cậu ta đều bị đối phương nắm bắt rõ ràng.

Cậu ta là chỉ huy, gánh vác hy vọng của cả đội, tất nhiên phải suy nghĩ cho thật cẩn thận, nhưng dù có cẩn thận thì vẫn phải nhận lấy bàn thua rồi đấy?

Khắp sân đấu vang lên tiếng hoan hô cuồng nhiệt, Linh Nha được đồng đội kéo xuống khỏi hàng ghế thi đấu.

"KG!"

"KG!"

"KG!"

"Lâm Kiều mama yêu con!"

"Đi thôi nào." Tiểu Phàm vỗ vai Lâm Kiều, "Kiếm quán ăn nào thật đắt để Trục Hạ tốn tiền nào."

_______________

Giờ này mới có thời gian rảnh tay ngồi gõ :"< may vẫn chưa qua ngày nhỉ ?

Bình luận

Truyện đang đọc