CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Kiều tựa lưng vào ván cửa, buộc phải ngửa cổ lên, trước mặt là một mảng mờ ảo chồng chéo lên nhau.

Hơi thở của Giang Tự phả vào khiến gò má cậu trở nên nóng bừng, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt quét qua từng nơi trong khoang miệng, cạy phá từng góc nhỏ một cách đầy chiếm hữu.

Đầu óc Lâm Kiều choáng váng, cảm thấy mình chẳng khác gì tàu lửa nhỏ Thomas trong phim hoạt hình vậy, mặt đỏ bừng lên còn bốc cả khói trắng.

Nhận thức được việc này khiến cậu có hơi xấu hổ, nhưng Giang Tự không cho cậu cơ hội để hối hận, ấn gáy cậu để nụ hôn này sâu hơn.

Nhịp tim hỗn loạn và tiếng thở dốc lộn xộn pha tạp vào nhau, Lâm Kiều bị hôn đến mức đê mê, đầu ngón tay cậu vô thức túm lấy quần áo nơi eo Giang Tự, khiến lớp vải mềm mượt kia trở nên nhăn nhúm.

"Ưm—"


Giang Tự ôm chặt Lâm Kiều vào ngực mình, mùi nước hoa êm dịu của người đàn ông này cứ quanh quẩn khắp người cậu. Cậu đón nhận sự nhiệt tình của Giang Tự một cách bị động, cho đến khi không khí trong khoang mũi càng thêm mỏng manh thì mới phát ra những tiếng nức nở khó nhịn từ cổ họng: "Đủ rồi..."

Giang Tự cảm giác được người trong ngực đột nhiên giãy dụa, buông cậu ra một cách đầy lưu luyến, thấy Lâm Kiều mở to mắt ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng đỏ, trong đôi mắt đen nhánh đã hiện lên hơi nước mông lung, nhìn đáng yêu đến mức khiến người ta yêu thương không hết.

Anh ngạc nhiên nói: "Em còn quên cả cách thở đấy à?"

Cái tên này được hời còn khoe mẽ nữa, chỉ muốn đánh anh một trận thôi, Lâm Kiều tức giận đẩy anh sang một bên, nhưng vì thiếu oxy nên cánh tay không còn chút sức lực nào, chân cũng đứng không vững, vừa mới nhích người một bước thì đã lảo đảo, may là Giang Tự đỡ cậu kịp lúc nếu không Lâm Kiều nhất định sẽ thuận thế tìm cái hố chui vào luôn cho rồi.


"Em muốn đi đâu?" Giang Tự trêu đùa cậu không hề thương tiếc, "Tôi ôm em đi nhé."

Lâm Kiều không muốn để ý đến anh nữa, làm lơ anh đi về phía giường, ngả người đặt lưng vào chiếc giường mềm mại.

Một lúc sau Giang Tự cũng trèo lên, hai người nhìn nhau, Giang Tự dần cúi thấp đầu xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Lâm Kiều vươn đầu lưỡi chạm nhẹ vào cánh môi của anh, hệt như một chú nai con mới được sinh ra, tràn đầy lòng hiếu kỳ với mọi thứ. Giang Tự nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cậu, đẩy cậu ra đằng sau từng chút một, thong thả xâm nhập vào khoang miệng của cậu lần thứ hai.

Môi lưỡi hai người quấn quýt vào nhau, tựa hồ đang chơi trò chơi đuổi bắt triền miên, người đuổi ta bắt vô cùng vui vẻ.

Giang Tự thả chậm tiết tấu của nụ hôn, hai tay Lâm Kiều vô thức ôm lấy cổ anh, cả người đều đắm chìm trong sự dịu dàng như nước này, thân thể ngày càng nóng lên, cậu mới nhận ra bên dưới đã có phản ứng từ đời nào, nơi ấy đang dán vào bụng dưới của Giang Tự cách một lớp quần áo.


Giang Tự nhìn cậu đầy suy tư, vốn dĩ Lâm Kiều đã thấy rất ngượng, vừa bị anh nhìn một cái là mặt đỏ tai hồng, xoay người rời giường: "Em vào phòng vệ sinh."

Giang Tự đứng phía sau cậu nói một cách từ tốn: "Đừng chứ, để tôi giúp em nào."

Lâm Kiều phớt lờ anh, đâm đầu vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra thì thấy Giang Tự vẫn đang nằm trên giường, chỉ chỉ vào điện thoại bên cạnh, thản nhiên cười nói với cậu: "Chỉ có năm phút. Không được lắm nha."

Lâm Kiều: "..."

Trên mặt cậu vẫn còn sót lại chút đỏ ửng, đi đến mép giường duỗi tay đẩy anh: "Giường của em mà, anh tránh ra, về chỗ của mình đi."

"Không đi đâu."

"Đi mau."

"Không đi đâu không đi đâu." Giang Tự vừa nói vừa ôm eo cậu kéo lên giường, sau đó lại dính sát vào, cắn môi của cậu, "Hôn thêm một chút nữa đi."

"Đừng hôn nữa!" Lâm Kiều vừa giận vừa buồn cười mà đẩy anh ra, "Em không muốn hôn nữa."
Một tay Giang Tự đặt lên eo của cậu, dính vào người cậu thật chăt: "Em xong việc rồi nhưng tôi còn chưa xong đâu đấy, em đối xử với tôi như vậy không công bằng chút nào."

Lâm Kiều không vui, khẽ lẩm bẩm: "Anh cũng đâu có phản ứng."

"Tôi có mà!" Giang Tự dở khóc dở cười giải thích cho bản thân mình, "Em nhạy cảm quá."

Lâm Kiều lập tức căng thẳng: "Có phải em có vấn đề gì không?"

"Tôi cũng không biết nữa." Giang Tự ôm vẻ mặt thăm dò nhìn cậu đầy chân thành, "Em có muốn thực chiến với tôi để xem thử thế nào?"

Lâm Kiều nhích mông lui về phía sau, thận trọng nói, "Giờ thì không được."

"Được, tùy em thôi." Giang Tự cũng không nghĩ là cậu sẽ đồng ý, lại leo đến ôm eo của cậu, "Làm chuyện chính đi, hôn thêm một cái nào."

"Đừng hôn nữa mà!"

"Ách." Giang Tự bị cậu cào một cái mới chịu buông ra, vừa xoa tay vừa than thở, "Sướng xong thì mặc kệ tôi luôn, em đúng là sói mắt trắng mà."
Lâm Kiều chống tay ngồi dậy khỏi giường, liếc nhìn đũng quần đang căng phồng của Giang Tự, lại nhìn vẻ mặt chưa được thỏa mãn của anh, cảm thấy hình tượng chủ nghĩa lý tưởng hoàn hảo và xa cách của Giang Tự đã sụp đổ trong lòng mình, vỡ đến mức không hề sót lại chút mảnh vụn.

Nhưng mà đáng yêu lắm.

Bỗng nhiên cậu lên tiếng: "Em giúp anh nhé."

Hai mắt Giang Tự sáng bừng lên, chủ động dụi vào người cậu: "Em không được đổi ý đâu đấy, nhanh, cho em kiểm hàng đấy."

"Sao anh lại tự tin vậy chứ."

"Vàng thật không sợ lửa. Mau đến đi."

Lâm Kiều chậm rãi vói tay vào trong: "Em cũng không hay tự làm, có thể sẽ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm—"

"Không sao cả." Giang Tự nhìn cậu đầy chân thành, "Tôi có thể tự mình tưởng tượng, cũng có thể tự thở dốc."

Lâm Kiều bị anh chọc cho cười, ngay cả chút xấu hổ cuối cùng cũng vứt đi luôn, cậu vươn tay kéo khóa quần của Giang Tự.
Hai người nằm trên giường vừa hôn vừa quấn quýt lấy nhau, cuối cùng Giang Tự bị Lâm Kiều ra lệnh không cho phép bắn trên giường ký túc xá, ủ rũ chạy vào phòng vệ sinh giải quyết nốt, làm xong việc thì lại leo lên giường của Lâm Kiều, chen chúc với cậu trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp.

Hai người nằm sóng vai với nhau thì có hơi khó, Lâm Kiều nhích sát về phía tường nhường chỗ cho anh, cảm giác nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn chưa tan biến.

Không chỉ vừa lớn vừa cứng mà còn rất nhiệt tình, sao Giang Tự có thể trong ngoài như một như vậy chứ.

"Lại ngây ra rồi." Giang Tự cúi đầu cắn lỗ tai cậu, "Hài lòng không em?"

Lâm Kiều cảm thấy nơi bị anh cắn nóng không chịu nổi: "Cũng... cũng được."

"Hì hì." Giang Tự cực kỳ vui vẻ, ôm bờ vai cậu kề sát lại gần, "Mặc dù cuối cùng cũng là tự làm nhưng xem như chúng ta cũng giao lưu sâu sắc rồi ha."
"Ừm..." Lâm Kiều có làm không dám nhận, lúc này đã ngượng chín người, chỉ muốn bịt miệng anh lại, nhanh chóng đánh trống lảng: "Em vừa live xong là về liền, còn tưởng sẽ về sớm hơn anh cơ."

"Được nửa ván thứ ba thì tôi về rồi." Giang Tự nói, "Tụi tôi đã chắc thắng XSG, mấy trận này cũng không có gì đáng để phân tích lại, một mình anh Khải làm là được rồi, tôi được nghỉ."

Lâm Kiều định nói có phải bọn họ tự tin quá rồi không, nhưng nghĩ đến biểu hiện của KG tối hôm nay, đúng thật là bọn họ có thể nói được làm được, đánh trợ thủ của XSG ngu người, khiến khán giả hoài nghi phải chăng top 16 còn có gian lận trong đó à.

"Sao bỗng dưng lại thay đổi chiến thuật."

Giang Tự thở dài nói: "Muốn có thành tích thì chỉ có thể làm vậy thôi."

"Nhưng đúng là hiệu quả rất tốt."
"Thực lực của các đội viên đều không thành vấn đề, vì tôi muốn để Bất Du ở vị trí chủ đạo nên mới khó khăn như thế. Áp lực rất lớn, từ lần tập huấn đầu tiên thì bên trên đã muốn thay đổi đấu pháp rồi, tôi cũng không thể nào tùy hứng được, đành phải như vậy."

"Anh rất coi trọng Bất Du."

"Không phải tôi coi trọng Bất Du, nhưng đời sau của KG cần một vị trí chủ đạo chân chính, bây giờ không để cậu ta tôi luyện thì sau này có thể làm nên trò trống gì." Giang Tự hạ giọng nói, "Hoa Hoa cậu ấy... Ầy."

"Cậu ấy bị sao cơ?"

"Không nói cho em đâu." Giang Tự cười rất thiếu đánh, "Em mà nói trên ghế bình luận thì chắc hôm sau tôi nghỉ việc mất."

Có một số chuyện cơ mật của chiến đội cho dù có nấp trong chăn nói cũng không ổn lắm. Lâm Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được, lại nghe thấy tiếng bụng mình kêu lên rất đúng lúc: "Em còn chưa ăn tối nữa..."
"Tôi cũng chưa ăn." Giang Tự cười nói, "Đừng nghịch nữa. Tôi đưa em đi ăn nhé, ăn xong thì đi dạo quanh bến Thượng Hải."

"Ngày mai sẽ thi đấu với ASG, anh cũng thả lỏng quá rồi đấy."

"Mấy việc có thể làm tôi đã làm hết cả rồi, nếu đánh được thì tất nhiên sẽ thắng, còn đánh không lại thì cũng chịu thôi, có gấp cũng vậy à." Giang Tự nói rất thản nhiên, kéo tay Lâm Kiều để cậu xuống giường, "Không đến quán nướng kia, em muốn ăn lẩu hay bò bít tết kiểu Nhật thì cứ chọn."

"Xuống căng tin ăn là được."

"Hiếm khi mới đến đây, sao tôi có thể em đến căng tin ăn được chứ?"

Lâm Kiều thấy anh hào hứng đổi giày, cũng không muốn phá hủy tâm trạng của anh, cậu thay quần áo mang giày chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mới định đi thì Giang Tự nhận được một cú điện thoại, lần này anh không cố ý lảng tránh Lâm Kiều nữa, anh nói gì Lâm Kiều đều nghe được hết.
"Tôi đang ở ký túc xá."

"Ừm, đang ở cùng Lâm Kiều."

"Không muốn đến, thôi khỏi đi."

"Không đi."

"Khoan đã, để tôi hỏi em ấy."

Giang Tự buông điện thoại xuống, quay đầu hỏi Lâm Kiều: "Bọn Tiểu Ngư đang ở tiệm lẩu, bảo hai ta sang đó. Em có muốn đi không?"

"Có ai vậy anh?"

"Năm người bọn họ với anh Khải và Sầm Trúc, đều là người em quen biết, không có người ngoài."

Lâm Kiều vừa nghe đến chuyện phải ngồi ăn cùng nhiều người như thế, chứng ngại giao tiếp lại phát tác: "Em..."

"Không sao hết, không muốn đi thì không đi. Hai ta ra ngoài ăn lẻ." Giang Tự nói, "Đợi chút, tôi nói với bọn họ trước rồi chúng ta đi—"

"Khoan đã." Lâm Kiều túm chặt ống tay áo của anh, trong lòng tự đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, "Chúng ta cùng đến đó đi, đều là bạn bè của anh cả mà."

___________
Lời tác giả: Không ngờ tui lại up chương mới chứ gì!

Thật ra sáng hôm nay tui tỉnh dậy mới phát hiện mình bị sái cổ, mấy kế hoạch trong ngày đều tan thành mây khói hết, chỉ có thể ngồi trước máy tính gõ chữ mới thấy thoải mái chút xíu... Oa oa oa

(Hy vọng sẽ không bị khóa)

Tui cũng muốn nói: Hmu, hãy tha thứ cho cô pé bị dính lời nguyền này, đọc thì thích đấy nhưng ngồi vắt óc gõ đoạn trên đã tốn hết bao nhiêu nơ ron thần kinh của tui cmnr ('。_。`) có cấn thì cũng chịu thôi vì sức tui có hạn orz

Bến Thượng Hải

Bình luận

Truyện đang đọc