CHANH ĐÁ GIỮA MÙA HÈ

"Lâm Kiều!"

Lâm Kiều nghe có tiếng người gọi mình từ phía sau, cầm chặt tay nắm valy hơn, hít thở không thông đi thẳng về phía trước.

Không biết phải đi ra ngoài thế nào, cũng không biết phải đi bao lâu mới rời khỏi được nhưng cậu nhất định phải đi, ở lại đây chỉ khiến bản thân mình càng xấu hổ và ngu ngốc hơn thôi.

Cậu nghe thấy tiếng thở dốc đến kề bên mình, Giang Tự đuổi theo, nắm chặt tay cậu khiến cậu không thể kéo valy nữa.

"Em muốn đi đâu?"

"Không cần anh quản."

"Ở cùng với tôi." Giang Tự lắc tay của cậu, thấp giọng cầu xin, "Em sống ở bên ngoài cũng không an toàn, phòng tôi đã chuẩn bị cho em rất đẹp, em đến xem thử được không?"

Hiếm thấy ghê, Lâm Kiều nghĩ, cậu chưa bao giờ thấy Giang Tự bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài thế này, chỉ cảm thấy rằng hẳn anh đang rất đau lòng.


Đối tượng hẹn hò qua mạng đẹp đẽ tan vỡ, tất nhiên là Giang Tự tốt hơn cậu nghĩ, nhưng anh không nên xuất hiện trong cuộc sống cậu một lần nữa.

"Buông tôi ra." Lâm Kiều thấp giọng nói, "Kẻ lừa đảo."

Bàn tay Giang Tự nắm chặt cậu, không hề có ý định buông ra: "Tôi thật sự không tìm được cơ hội để nói với em... Kiều Kiều, cho tôi một cơ hội, đừng đi mà em."

"Buông tôi ra." Lâm Kiều hít hít mũi, gằn từng chữ bằng giọng mũi đang nghẹn ngào, "Nếu không tôi sẽ gọi 110, làm ầm ĩ lên thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của anh, đúng chứ?"

Quả nhiên Giang Tự ngẩn ra một lúc, đi vòng ra trước mặt Lâm Kiều, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn cậu: "Khả Khả biết em sẽ tới, em cứ vậy mà đi thì nó sẽ rất buồn đó."

Lần nào cũng dùng một con chó để dỗ dành cậu, như thể Khả Khả là một tấm chắn vậy.


"Anh là ba ba của nó, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt, không phải sao?"

Đáy mắt của Giang Tự mờ mịt, nhưng vẫn ngăn cậu lại, giống y hệt Khả Khả mà túm lấy góc áo của cậu không buông: "Em cứ xem tôi là chủ nhà, tôi sẽ không làm phiền em đâu."

Bọn họ đi khoảng chừng trăm mét, xung quanh đã có người hóng chuyện. Lâm Kiều sợ khiến mọi chuyện ầm ĩ lên, không muốn dây dưa với anh nữa, lôi điện thoại ra: "Anh buông tôi ra."

Thấy cậu đã quyết tâm như vậy, Giang Tự chỉ đành nói: "Em chờ tôi một lát, tôi bảo quản gia đưa em ra ngoài."

"Không cần đâu, tự tôi có thể đi."

"Từ nơi này đến cửa lớn đi xe cũng mất vài phút, em đi thế nào được."

"Anh đứng im đó."

Lâm Kiều đẩy tay anh ra, kéo valy đi về phía trước, vì sợ Giang Tự sẽ tiếp tục đuổi theo nên cậu chỉ lo cắm đầu đi về phía trước, đến khi nhận ra xung quanh chỉ toàn là hòn non bộ, cả người sững sờ.


Giang Tự nói rất đúng, cậu không nên quá sĩ diện.

May rằng cách đó không xa có một phòng trà, Lâm Kiều đi vào hỏi thử: "Xin chào, có ai không ạ?"

"Có đây!" Một cậu thanh niên đi từ trong quầy ra, trên tay còn cầm một cái khăn lau tách sứ, "Chào ngài, hôm nay phục vụ Tây Hồ Long Tỉnh, xin hỏi ngài có muốn một tách không?"

"Tôi không uống trà." Lâm Kiều nói, "Xin hỏi là anh biết phải đi ra ngoài thế nào không? Hình như tôi lạc đường mất rồi."

Cậu trai kia nhìn cậu một lúc, bừng tỉnh nói: "Ngài là ngài Lâm đúng không? Quản gia vẫn đang tìm ngài đó, ngài cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ gọi điện cho quản gia để ông ấy đến đón ngài."

Lâm Kiều: "..."

Cậu gật đầu một cách cứng nhắc, sau khi ngồi xuống thì cậu trai kia đưa cho cậu một tách trà, Lâm Kiều đỡ lấy tách trà sứ nhỏ nhắn tinh xảo kia, dùng mũi ngửi ngửi, chỉ thấy mùi hương rất nồng, khi uống vào thì toàn vị đắng, sau khi cẩn thận nếm thử thì lại thấy trong cái đắng chát ấy vẫn có một chút ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, hương vị rất quái lạ, uống không quen chút nào.
Nhưng cậu đi lâu vậy rồi nên rất khát, ngượng ngùng nói với cậu trai kia: "Tôi có thể xin một ly nước sôi để nguội không ạ?"

"Được chứ, để tôi lấy cho cậu." Cậu trai kia vừa nói vừa quay lại quầy, không lâu sau thì cầm đến một lon Coca, "Nhóc đẹp trai, chỗ này cũng có Coca, cậu muốn uống không?"

Lâm Kiều thấy Coca thì tâm trạng vui hẳn lên, vội vàng nhận lấy lon nước bật ra uống một ngụm, cái hương vị lạnh thấu tim gan này với hợp với mình.

Cậu trai kia nói quản gia đang qua đây, bảo cậu chờ thêm một lát nữa.

Lâm Kiều gật đầu, cầm lon Coca nghiêng đầu ra nhìn khung cảnh bên ngoài, non sông tươi đẹp không hề có chút dấu vết do con người làm ra, mà cậu cũng không hề thuộc về những thứ nơi này.

Cậu không nên ôm lòng ảo tưởng ngu ngốc ấy vào đây, ngây thơ như một thằng hề mua vui cho khán giả.
Cổ tay vẫn còn hơi đau, Lâm Kiều xắn tay áo lên thì thấy một mảng đỏ. Lúc nãy Giang Tự kéo cậu lại hơi mạnh, Lâm Kiều phải dùng lực dằn ra mới thoát được, hình như trong lúc giằng co cậu lại vô ý làm Khả Khả bị thương mất rồi, không biết cún con có sao không nữa.

Lâm Kiều hạ quyết tâm, nghĩ: Chắc chắn Giang Tự sẽ chăm sóc nó thật tốt thôi.

Không bao lâu sau thì quản gia vội vàng chạy đến, là người lúc nãy đã đưa Lâm Kiều vào, bước thẳng về phía cậu cười nói: "Tìm ngài đã lâu. Ngài Giang sợ ngài không biết đường nên bảo tôi đến đưa ngài ra ngoài."

"Ngại quá... tôi bị lạc đường mất."

"Lần đầu tiên đến đây không biết đường là chuyện bình thường thôi, đi theo tôi."

Lâm Kiều nói cảm ơn, xách valy đi theo quản gia băng qua lối nhỏ quay về đường chính. Lâm Kiều vẫn luôn nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa, vừa đến cổng lớn thì quản gia dừng xe lại, lấy một phong thư màu trắng trong ghế phụ đưa cho cậu: "Ngài Giang nhờ tôi gửi cho ngài."
Lâm Kiều im lặng cầm lấy phong thư, bên trong là một tấm vé vào cửa triển lãm tranh "Chú chim tình yêu", được tổ chức ngày 26 tháng 11.

Lâm Kiều không nhận ra được tên người họa sĩ nào trên tấm vé cả, cậu cũng không muốn nhận, nhét tấm vé vào lại phong thư: "Ông giúp tôi gửi lại cho anh ấy nhé, bảo là tôi không đến."

"Chuyện này..."

"Làm phiền ông." Lâm Kiều gượng cười với ông ta, mở cửa xuống xe lấy hành lý của mình, sau đó gọi điện thoại cho Từ Âu: "Anh, anh đang ở đâu vậy?"

Khi Từ Âu lái xe từ bãi đỗ sang cửa chính Tử Kim Hoa Đình thì thấy Lâm Kiều đáng thương ngồi xổm ven đường, còn không cao bằng cái valy bên cạnh nữa.

Xe vừa dừng lại thì anh ta lập tức mở cửa đi xuống, chờ khi kéo Lâm Kiều dậy mới thấy mắt cậu đỏ hoe, mỏng manh đến mức khiến người ta đau lòng.
"Làm sao vậy? Bị lừa rồi phải không?"

"Vâng..."

Từ Âu ôm chặt cậu, vỗ mạnh lưng cậu: "Biết sai chưa? Không có gì đâu, tục ngữ có câu, ngã một lần thì khôn hơn một chút, sau này cậu sẽ là một đứa nhóc thông minh, không ai có thể gạt cậu nữa... Cậu đừng có khóc nữa, cho cậu dựa vào vai anh đây một phút đó."

Lâm Kiều bị anh ta giữ chặt đến mức không thể thở nổi: "Anh Từ, anh buông em ra đi!!!"

"Không phải vẫn tràn trề sức sống đó sao?" Từ Âu nhếch miệng cười nói, "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Lâm Kiều ũ rũ theo anh ta lên xe, ngồi ghế sau vờ làm một cây nấm nhỏ. Từ Âu nhìn kính chiếu hậu trong xe, cảm thấy cậu đang rất uể oải nên mở miệng hỏi: "Nói anh nghe đi, cậu ta lừa tiền cậu?"

"Không có."

"Vậy... lừa tình cậu? Cậu ta cưỡng hôn cậu hay gì?"

"Cũng không..."

"Vậy cậu ta lừa cậu thế nào? Cậu cứ nói với anh, để anh đi báo công an, cần bảo vệ quyền lợi thì bảo vệ quyền lợi, tìm người làm chủ cho cậu nhé."
Lâm Kiều không cách nào kể ra được, cứ mãi lắc đầu. Từ Âu thấy cậu y hệt cái hũ nút cạy mãi không ra nên chỉ đành thở dài, lái xe chở cậu về nhà.

Vừa vào cửa thì thấy Giang Tiểu Lộc đang ngồi trên đất lấy đồ đạc trong valy ra, Lâm Kiều dứng ngoài cửa gọi chị Tiểu Lộc một tiếng, Giang Tiểu Lộc quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Không phải cậu đi gặp mặt offline với bạn sao... Sao lại về rồi?"

"Bị lừa." Từ Âu đứng sau xoa xoa đầu cậu, "Cái đứa nhỏ ngốc này."

"Chị ơi, em xin lỗi." Lâm Kiều cúi đầu nói," Em dọn lại đồ đạc còn sót lại, tìm một cái khách sạn ở tạm vậy."

"Vậy sao mà được chứ, cậu cứ ở đây đi, ba chị cũng chưa xuất viện nhanh vậy đâu, vẫn chưa tìm được hộ lý nữa." Giang Tiểu Lộc nói rất nhanh, "Nhà của chị cũng nhỏ nên chờ lúc ba chị xuất viện mới nhường lại phòng chị cho hộ lý, chị dọn ít đồ qua đây trước thôi, tối nay vẫn về đó ở. Cậu cứ thuê nhà rồi từ từ dọn đi, đừng có nóng vội đấy, yên tâm ở đây đi."
Từ Âu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng may là Giang Tiểu Lộc không như trước kia nhất quyết phải đuổi Lâm Kiều đi, nếu không thì anh ta rất khó xử, vội mở miệng nói: "Cậu cứ ở đây trước đi, chủ nhật ngày mai anh cùng cậu đi xem phòng nhé."

Lâm Kiều nhìn bọn họ, cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên: "Cảm ơn anh Từ, chị Tiểu Lộc ạ."

Chuyện kết hôn cũng không gấp được, Giang Tiểu Lộc tự biết tính toán, hơn nữa khoảng thời gian qua đã ấn tượng của Lâm Kiều với cô đã thay đổi, lúc này thái độ ôn hòa hơn rất nhiều, dịu dàng nói: "Có gì đâu mà."

Lâm Kiều rất cảm kích, cong mắt cười với cô, đến trưa thì theo hai người họ ra ngoài ké bữa ăn.

Sau khi ăn xong thì Giang Tiểu Lộc và Từ Âu đến bệnh viện, Lâm Kiều quay lại phòng cũ của mình, mấy thiết bị phát sóng trực tiếp vẫn chưa dỡ ra, chỉ cần cắm điện vào là có thể dùng được, giờ mới thấy rất tiện.
Lâm Kiều nằm trên giường một lát, trong lòng không khỏi nghỉ đến những ngày bên cạnh ASH.

Ký ức hiện ra như cuộn tranh, Lâm Kiều nhớ đến việc thao tác của ASH rất giống Giang Tự, lúc bảo cậu tham gia chương trình thì toàn lấy cớ "Tôi có một người bạn", luôn đưa ra những lời khuyên đáng giá trong lúc cậu gục ngã, rõ ràng là có rất nhiều dấu vết, là do cậu quá ngu ngốc, dễ dàng rơi vào bẫy rập được bao bọc bởi lớp vỏ ngọt ngào do Giang Tự dựng nên, tin tưởng rằng trên thế gian này có người đối xử tốt với cậu mà không cần lí do.

Có phải là sự thật đâu, Giang Tự chỉ đang thỏa mãn lòng thương hại của bản thân mình thôi, cậu chẳng khác gì một đứa ngốc, ngơ ngác diễn vở kịch mà Giang Tự viết nên.

Đủ lắm rồi, cậu không muốn chơi đùa với thiếu gia họ Giang này nữa.
Lâm Kiều mạnh mẽ dụi mắt, lấy di động block hết các phương thức liên hệ với ASH và Giang Tự.

Lúc cậu xóa QQ thì thấy có hạm trưởng tag cậu trong nhóm hỏi bao giờ mới live, mấy hôm trước Lâm Kiều vội vàng thu dọn hành lí, rất hiếm khi live, mấy hạm trưởng lâu năm không có việc gì làm cứ hối cậu live nhiều lên chút.

Giấc mơ sống trong lầu son vỡ tan tành, nhưng hiện thực phải đi thuê nhà vẫn đang chờ cậu.

Lâm Kiều nghĩ đến việc tương lai còn phải chi trả tiền thuê nhà và các khoản chi phí khác thì đau hết cả đầu, đau khổ bò dậy mở phát sóng trực tiếp, dù sao cuộc sống này vẫn phải trải qua, phát sóng trực tiếp chính là công việc lẫn cuộc sống của cậu, trong tay cậu phải có một chút tiền thì mới không cần phải trải qua chuỗi ngày lang bạt nữa.

Lâm Kiều nhắn vào trong nhóm bảo sẽ phát sóng ngay đây, xuống giường nối nguồn điện máy tính, sau đó thao tác thuần thục kết nối màn hình điện thoại sang máy tính.
Không biết có phải Giang Tự đã ngồi chờ sẵn trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu không, lúc cậu vừa mở Vương Giả Vinh Diệu lên thì nhận được lời mời vào đội, Lâm Kiều nhìn ID KG. Tro Tàn trên màn hình, không thèm chớp mắt mà bấm từ chối.

Xài acc chính đến luôn, còn không thèm giả vờ nữa.

[Nãy là Tàn thần đúng không vậy?]

[Hai người lén lút với nhau từ lúc nào!]

[ASH đâu rồi, có người giành bà xã ông rồi kìa!]

Lâm Kiều nhìn bình luận trên màn đạn, lời mời vào đội của Giang Tự lại được gửi đến. Lâm Kiều thấy phiền phức nên không thèm nghĩ ngợi mà xóa bạn bè với anh, sau đó mở vào danh sách bạn bè xóa luôn ASH.

Màn đạn đã phát nổ, Lâm Kiều làm như không nhìn thấy, cố gắng khiến giọng mình nghe thật bình thường rồi nói vào mic: "Hôm nay đấu đỉnh cao, cổ họng không thoải mái lắm nên tắt mic đây."

Bình luận

Truyện đang đọc