CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Dương Miên Miên nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Bạch Lâm. Hắn vóc dáng cao, một thân ăn mặc thời trang, cực kỳ nổi bật. Dương Miên Miên ngẩn ra một lúc, sau đó mới đưa ánh mắt về phía cô gái lên tiếng. Đối phương đang dùng ánh mắt đầy khinh miệt và đắc ý nhìn cô, như thể đã bắt được điểm yếu của cô.

Dương Miên Miên mím môi, quyết định tạm thời bỏ ý định đi vệ sinh, chậm rãi bước đến trước mặt Cát Tiểu Vi.

"Dương tiểu thư, thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức bảo họ rời đi."

Bảo vệ nhìn thấy cô đến, sắc mặt thay đổi. Đây là khách mời đặc biệt,được sắp xếp ngồi hàng ghế đầu tiên, tuyệt đối không thể đắc tội.

Dương Miên Miên phẩy tay, nhận ra mấy người này đi cùng Bạch Lâm lên đây, chắc hẳn là người tham gia Đại hội Đạo Hiệp Địa Phương.

Úc Quảng Bình và Thái Hoành An đều nói, những người được mời tham gia Đại hội Đạo Hiệp Địa Phương lần này đều là các đạo trưởng hoặc đại sư có danh tiếng trong giới huyền môn, còn những người trẻ tuổi hơn đều là những tài năng xuất sắc nhất của từng môn phái mới có tư cách tham gia.

Nếu đã có năng lực nổi bật, họ không thể không nhận ra âm sát khí dày đặc ở tầng bốn này. Việc họ nóng lòng muốn vào trong, ý định không cần nghĩ cũng biết.

Đây là muốn tranh giành việc làm ăn với cô đây mà.

Dương Miên Miên không vui, hạ thấp khoé môi, nhìn bảo vệ rồi hỏi: "Buổi đấu giá này có quy định phải mặc quần áo trị giá bao nhiêu tiền mới được tham gia không?"

"Không có, chỉ cần có thiệp mời là được." Bảo vệ lập tức trả lời.

"Nghe rõ chưa?" Ánh mắt Dương Miên Miên chuyển sang Cát Tiểu Vi, trả lại ánh nhìn đắc ý y hệt cho cô ta.

Nói xong, Dương Miên Miên không thèm để ý đến họ nữa, xoay chân đi về phía nhà vệ sinh ở phía bên kia hành lang.

Vào trong nhà vệ sinh, Dương Miên Miên thở ra một hơi dài, nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình ửng đỏ, mở vòi nước, vốc một vốc nước lên rửa mặt.

Lúc này đang là giữa mùa đông, nước lạnh toát, như chứa băng vụn  ở trong. Nếu là người bình thường, tay có lẽ đã đỏ ửng lên. Nhưng Dương Miên Miên tiếp tục rửa mặt một lúc lâu, rồi mới tắt vòi nước, tiện tay lau khô mặt.

Nếu là bình thường, cô sẽ không so đo như vậy. Nhưng vừa rồi, khi dương khí bộc phát, không thể kiểm soát được, có phần thu lại không được, bây giờ cảm giác trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy, hơi nóng không ngừng bốc lên.

Người cô giờ giống như một quả pháo, chỉ cần một chút lửa là bùng cháy. Thật không may, câu nói của Cát Tiểu Vi vừa đúng lúc châm ngòi lửa.

Vừa rồi cô đã hơi kích động.

Một lúc sau, khi cảm giác bực bội trong lòng cô mới dần lắng xuống, sắc đỏ trên mặt cũng nhạt bớt.

Dương Miên Miên lại thở dài một tiếng. Cô khác với người bình thường, dương khí trên người rất mạnh. Kỳ thật dương khí trên người cô cũng không phải quá bài xích âm sát khí. Ngược lại, đôi khi âm sát khí còn giúp trung hòa bớt dương khí quá mức trên người cô. Vừa rồi khí dương bộc phát, làm bay hết âm khí xung quanh, khiến cho khí dương trong cơ thể bùng nổ, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô học được cách kiểm soát khí dương của mình mà cô lại mất kiểm soát đến vậy.

Ngừng lại một lúc, Dương Miên Miên kéo viên đá treo trên cổ ra khỏi áo, viên đá màu đen tuyền, dưới ánh đèn trong nhà vệ sinh không hề phản chiếu ánh sáng, như thể ánh sáng cũng bị viên đá nuốt chửng.

Cảm xúc của cô trở nên mất kiểm soát dường như bắt đầu từ sau giấc mơ đó.

Huyện Thương Bắc...

Thị trấn tuyết tĩnh mịch, cùng với người phụ nữ đó, rốt cuộc là chuyện gì?

Cát Tiểu Vi bị câu nói xéo của Dương Miên Miên làm cho tức đến đen mặt. Không phải chỉ là một người đi cửa sau thôi sao? Có gì đáng để đắc ý chứ.

Nhưng bảo vệ lại đang nhìn chằm chằm vào họ, họ không thể cứ thế xông vào. Cát Tiểu Vi bĩu môi nhìn Bạch Lâm, ấm ức nói: "Bạch Lâm, cô gái đó thật quá đáng. Anh có thể nghĩ cách cho chúng ta vào không? Hay là anh gọi điện cho chú đi, chắc chắn chú sẽ có cách."

"Vừa rồi cô gái đó nói không sai." Giọng Bạch Lâm có vài phần không kiên nhẫn.

Thấy Bạch Lâm không đứng về phía mình, sắc mặt Cát Tiểu Vi càng khó coi hơn: "Vậy phải làm sao? Không lẽ chúng ta cứ thế mà quay lại sao?"

Khi nói câu này, ánh mắt Cát Tiểu Vi luôn dán chặt vào cửa lớn của hội trường. Khi ánh mắt cô quét qua tấm bùa trên khung cửa, cô không nhịn được kéo tay áo của Bạch Lâm: "Bạch Lâm, đó có phải là bùa trung phẩm không?"

Nghe thấy vậy, những người khác cũng nhìn qua. Bạch Lâm chưa kịp nói gì thì Lương Tinh đã kêu lên trước: "Nhìn linh khí kìa, chắc chắn là bùa trung phẩm."

Hiện nay linh khí rất mỏng manh, đạo môn suy tàn, những người có thể vẽ được bùa trung phẩm thực sự không nhiều, hơn nữa thứ này tiêu hao tinh khí thần rất lớn, nên ít ai chịu vẽ, số lượng rất hạn chế, giá của một tấm rất cao. Buổi đấu giá từ thiện này lại dán một tấm trên khung cửa, ít nhất cũng cho thấy người tổ chức buổi đấu giá đã đoán trước được tình hình hiện tại.

Nhưng ngay cả bùa trung phẩm cũng không hoàn toàn ngăn được âm sát khí bên trong, có thể thấy tà vật bên trong thực sự không tầm thường.

Lúc này, bên trong dường như có tiếng động lớn, như có thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó là tiếng hét chói tai của phụ nữ.

Bảo vệ đứng gác ở cửa bị dọa giật mình, theo phản xạ đi về phía cửa.

Cát Tiểu Vi chớp lấy cơ hội, ra hiệu cho Lương Tinh, tranh thủ lúc bảo vệ không để ý, liền xông lên trước anh ta.

Bảo vệ ngẩn ra, theo phản xạ muốn ngăn lại, nhưng đối phương đã có dự định trước, tự nhiên sẽ không để anh ta bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người một nam một nữ lao tới cửa hội trường.

Sau đó, người đàn ông trẻ tuổi đi đầu đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ rồi ngã lăn ra đất.

"Lương Tinh!" Cát Tiểu Vi bước chậm hơn một bước, hét lên sợ hãi, lùi mạnh về phía sau một bước. Cánh tay trái của cô đã chạm vào cửa, cảm giác nhiệt độ bên trong dường như rất thấp.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy cảnh này, Bạch Lâm và Phùng Nhất Phi cũng vội vàng chạy tới. Có người đột nhiên ngất xỉu, bảo vệ cũng không rảnh để ngăn cản người khác, Bạch Lâm ngồi xuống bên cạnh Lương Tinh, chỉ thấy sắc mặt anh ta xanh xám, ngã xuống đất, bất tỉnh.

Nhưng lại chẳng ai chú ý đến động tĩnh ở cửa, bởi vừa rồi chiếc chén rượu bằng đồng Tây Chu đột nhiên rơi khỏi khay.

Dù trên sàn trải thảm dày, nhưng vẫn làm mọi người một phen kinh hãi.

Đó là đồ cổ từ thời Tây Chu, là đồ cổ đấy! Sứt mẻ một chút cũng tổn thất nhiều tiền lắm.

Bạch Lâm vạch cổ áo Lương Tinh ra nhìn, thấy mặt dây chuyền trầm hương trừ tà của hắn bị nứt một đường, sắc mặt càng thêm nặng nề: "Có lẽ vừa rồi bị âm sát khí đánh vào."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tấm bùa trên khung cửa. Dù là bùa trung phẩm, đối mặt với âm sát khí dày đặc như vậy cũng không trụ được lâu. Hơn nữa, âm sát khí này dường như rất thông minh, cố ý thả ra từng chút âm khí một để liên tục tiêu hao linh khí trên tấm bùa. Qua thời gian dài như vậy, nét chu sa trên tấm bùa đã mờ đi rất nhiều. Vừa rồi có lẽ tà vật định nhân cơ hội chạy trốn, kết quả lại đ.â.m sầm vào người Lương Tinh đang chạy lên.

Bình luận

Truyện đang đọc