CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Đêm lại về khuya, âm khí ở tầng 2 ngày càng dày đặc. Bọn họ đứng ở cửa cầu thang, hai bên trái phải đều là màn đêm nhìn không thấy điểm cuối, ánh sáng đèn pin điện thoại giống như bị màn đêm nuốt lấy, không nhìn thấy gì. Hành lang lúc này giống như miệng quái thú đang bình tĩnh chờ con mồi chui vào rọ. Võ Tiểu Tứ rụt cổ, xích lại gần Dương Miên Miên hơn một chút: ”Đại…Lão đại, chúng ta giờ đi phía nào đây?”

Dương Miên Miên nhìn về bên phải, là hướng bọn Tăng Dũng vừa đi. Lúc nãy quả thực là có thứ gì đó muốn dụ bọn họ qua, nếu như muốn làm vậy, cô cũng không muốn đối phương uổng công.

“Chúng ta đuổi theo bọn họ.” Dương Miên Miên nhấc chân đi về phía bên phải.

“Chúng ta ở đây chờ bọn họ thôi. Đây là cầu thang duy nhất, bọn họ sẽ phải về đây thôi. Nhiều người đến đây thám hiểm đều không ra ngoài được.” Từ Long không đi, nói.

Bước chân Dương Miên Miên dừng lại: ”Nếu anh thấy sợ có thể ở lại đây chờ.”

“Ai nói tôi sợ?” - Cổ Từ Long đỏ lên: ”Nói tóm lại là tôi cùng Tiểu Bắc sẽ không đi cùng cô, cùng lắm tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Dương Miên Miên cười như không cười liếc hắn một cái:” Vậy thì chúc anh may mắn!”, nói xong, cô chuyển chân bước vào hành lang.

Cảnh sát? Không chừng cảnh sát bây giờ còn chờ cô đến cứu.

Dư Duyên nắm tay Dương Miên Miên, đi theo không hề do dự, phía sau họ là Võ Tiểu Tứ. Ở chỗ cầu thang liền chỉ còn lại hai người Từ Long cùng Tô Tiểu Bắc.

“Em…” Tô Tiểu Bắc nhìn Dương Miên Miên sắp biến mất trong bóng đêm, nói với bạn trai: ”Anh Long à, hay chúng ta đi theo đi.”

“Anh không đi!” - Giọng Từ Long có chút giận dữ.

Nếu không phải là vì ba của Tiểu Bắc, làm gì có chuyện mỗi ngày hắn phải đi theo người con gái này, cũng sẽ không vì muốn cô vui mà đến nơi này, đến giờ còn bị nhốt, tiến thoái lưỡng nan. Bị giam trong giáo đường này càng lâu, cảm giác bức xúc trong lòng càng ngày càng lớn đến mức khó không chế.

“A Long, anh sao vậy?” Tô Tiểu Bắc cảm nhận được sự thay đổi của bạn trai.

“Không có gì.” Từ Long miễn cưỡng cười, nắm tay đặt bên người đã nắm chặt đến khớp xương trắng bệch.

Lúc hai người nói chuyện, bọn Dương Miên Miên đã đi vào hành lang tối thui, đèn pin điện thoại cũng không thấy nữa. Tô Tiểu Bắc trong lòng phát bực, nhưng mà cũng không làm được gì, chỉ biết cùng bạn trai đứng chỗ cầu thang, hy vọng chờ một lúc nữa sẽ có người trở về.

Tầng 2 của giáo đường được thiết kế theo hình vòng tròn, nếu dựa theo thiết kế này, nếu bọn họ đi tầm 5 phút sẽ được 1 vòng, quay về chỗ cũ, nhưng mà…. Dương Miên Miên xem qua di động, họ đã đi được 12 phút, xung quanh ngoại trừ hành lang ra thì cũng chỉ có hành lang. Hành lang một bên là lan can, một bên là vách tường, trên vách tường không có gì, lâu lâu sẽ có cái đinh, chắc là chỗ trước kia để treo tranh. Trên hành lang im ắng, chỉ có tiến bước chân của bọn họ, Võ Tiểu Tứ đến cả thở mạnh cũng không dám.

“Tôi thấy chúng ta đi cũng lâu rồi, hai người hồi nãy đâu, hay là chúng ta quay lại xem họ thế nào.”

Đến cả Võ Tiểu Tứ cũng nhận ra điều dị thường, Dương Miên Miên dừng lại, đánh giá xung quanh.

“Nãy giờ chúng ta vẫn đi vòng quanh một chỗ, phạm vi không quá 5 mét”. Dư Duyên bỗng dưng lên tiếng: ”Hai người xem dấu giày trên mặt đất đi.”

Ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt đất. Bởi vì nơi này có rất ít người tới, trên hành hang đã được bao phủ một tầng bụi. Trên mặt đất lúc này đầy vết giày, trong đó rõ ràng nhất là giày của Võ Tiểu Tứ, đế giày có in cả logo, kì lạ là những dấu giày này không chỉ có vết đi mà còn có vết quay lại.

“Chuyện này….” Võ Tiểu Tứ sợ tới mức da mặt trắng bệch.

Nãy giờ bọn họ vẫn đi thẳng, chưa quay về lần nào mà.

Dương Miên Miên cắn môi, chỗ này âm khí quá nặng, dương khí trên người cô cũng không có mấy tác dụng, nếu không phải Dư Duyên lên tiếng, cô vẫn không chú ý đến. Ánh sáng đèn pin chiếu ra xung quanh bỗng nhiên dừng lại, Dương Miên Miên nhìn theo ánh sáng, ở chỗ chân tường có một đoạn nến cháy dở màu trắng. Cô bỗng nhớ ra hồi nãy bà chủ phòng ước nguyện lúc đi vào cũng cầm ngọn nến, cô liền đi qua, khom lưng nhặt ngọn nến lên.

“Hai người có ai có bật lửa không?” Dương Miên Miên xoay người hỏi.

Dư Duyên lắc đầu: ”Tôi không hút thuốc.”

“Thói quen tốt đấy.”

Dương Miên Miên nhìn về Võ Tiểu Tứ. Hắn nhanh tay đem bật lửa trong túi ra, là một cái bật lửa nhựa có hình mỹ nữ ở trên, phía dưới còn có dòng chữ Khách sạn Tiêu Xuân… Cô liếc mắt nhìn bật lửa kia, không tiếp.

“Bật lên!” -  cô đem nến giơ ra trước mặt Võ Tiểu Tứ.

Võ Tiểu Tứ đỏ mặt thắp nến lên, ngọn lửa to dần, nhẹ nhàng đong đưa, ánh lửa chiếu sáng một vùng nhỏ.

“Không biết mẩu nến nhỏ này có thể cầm cự được bao lâu.” Võ Tiểu Tứ nhìn mẩu nến, lẩm bẩm bói, còn chưa nói xong, trước mặt chợt có động tĩnh.

“Có người!”

Ba người đồng thời nhìn qua, bóng người lập lèo trong ánh nến, bọn họ không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo. Phía trước là chỗ rẽ, lúc này Dương Miên Miên mới phát hiện ra nãy giờ họ đi lâu như thế nhưng đi không đến 10 mét. Tứ lúc ngọn nến được thắp lên, cảm giác tĩnh mịch xung quanh liền biến mất, ngoài bóng người hồi nãy ra còn có tiếng hát mơ hồ. Dương Miên Miên nhấp môi, cầm ngọn nến, lần theo tiếng hát.

Tiếng hát là từ căn phòng trước mặt truyền tới, nếu cô suy đoán đúng, gian phòng này nằm đối diện đài cầu nguyện ở tầng 1, cũng chính là nằm ngay trên đầu con ch.ó kia. Cửa tuy rằng đã đóng, nhưng cửa sổ vẫn hở, tiếng hát là qua cửa này truyền ra ngoài. Nghe âm điệu có thể đoán được là nhạc thiếu nhi, có chút quen thuộc. Dương Miên Miên nhất thời không nhớ ra, muốn dùng ánh nến thăm dò qua cửa sổ một chút, ánh nến lập lòe một chút, tắt. Bấc đèn bất tri bất giác đã bị đốt hết.

Ngọn nến vừa tắt, tiếng hát đột nhiên im bặt. Bộn phía xung quanh lại lần nữa lâm vào bóng tối hun hút giơ tay lên không thấy. Võ Tiểu Tứ vội mở đèn pin lên.

“Úi.”

Ánh đèn vừa chiều lên cánh cửa gỗ, Võ Tiểu Tứ sợ tới mức tay run lên, trên cửa hóa ra còn treo một bức tranh, vừa rồi bọn họ chưa phát hiện.

“Bức tranh thứ 9!”

Dương Miên Miên và Dư Duyên cùng nói, hai người liếc nhau một cái, hiển nhiên đã biết đối phương cũng phát hiện ra sự kì quái của những bức tranh.

Bức tranh là theo phong cách tả thực của phương Tây giống như những bức khác trên tường cầu thang, hầu hết đã bay màu loang lổ, chỉ còn một vùng vẫn đẹp như mới.

Đó là một đôi mắt, khóe mắt hơi hướng lên trên, hình tam giác ngược, tròng mắt nhìn thẳng về phía rước, giống như mắt gà chọi vậy. Nếu ai đến gần sẽ giống như đối mắt với đôi  mắt gà chọi này. Võ Tiểu Tứ nhìn, ánh mắt rõ ràng dần dần trở nên mê mang. Dương Miên Miên đứng ở giữa phòng, cô nhìn đôi mắt, đôi mắt này cũng nhìn cô.

“Ngu ngốc!” Dương Miên Miên vẻ mặt ghét bỏ, duỗi tay, mười ngón tay hơi cong chọc vào đôi mắt trên bức tranh.

Bức tranh phát ra tiếng xèo xèo, một mùi tanh tưởi bốc lên.

“Còn dám mê hoặc tao!” Dương Miên Miên lại ấn càng mạnh.

“Đại sư, cô xem!” Lúc Dương Miên Miên duỗi tay chọc vào cặp mắt, Võ Tiểu Tứ đã định thần, liền bị sự thay đổi xung quanh dọa sợ. Lúc bức tranh bị Dương Miên Miên ngược đãi, xung quanh đều là bóng đêm, nhưng lại giống như vật sống, không ngừng vặn vẹo, giống như muốn thoát khỏi trói buộc, chỗ bóng cây cột và lan can như chồng vào nhau.

“Muốn chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vạy?” Dương Miên Miên một tay nắm tay Dư Duyên, một tay ấn mạnh lên bức tranh. Bức tranh nồng đậm âm khí dưới tay cô bỏng chát, giãy giụa, như có gì muốn trốn ra ngoài.

Nhưng làm sao có thể. Đồ vật trong bức tranh cũng không ngờ được Dương Miên Miên lại mạnh như vậy, là nữ nhân kim cương vô địch, thật sự là không thoát được. Không khí vặn vẹo một chút, cảnh vật xung quanh lóe một chút rồi lại trở về nguyên trạng. Hành lang vẫn như thế, nhưng lại không phải như thế, ánh trăng rọi xuống sàn nhà. Rõ ràng lúc nãy hành lang tối tới mức ánh trăng cũng không có, vậy thì giờ bọn họ ở đâu?

Võ Tiểu Tứ thấy sợ, dù làm bóng đèn cũng nhất quyết hướng gần về phía Dương Miên Miên và Dư Duyên. Tiếng nhạc lại vang lên. Dương Miên Miên lại ấn bức tranh, hơi hơi dùng lực, cửa liền bị đầy ra. Nhìn xung quanh một chút, Dương Miên Miên mỉm cười.

Tốt quá, xem ra đều ở đây hết, không cần cô đi tìm từng thứ một. Mấy lượt người đi vào đều ở trong phòng, gồm cả Tăng Dũng, còn những cảnh sát mặc thường phục, cả Triệu Anh Hùng, và cả…

Nữ quỷ?

Nhìn Triệu Anh Hùng đang còng tay nữ quỷ xinh đẹp như hồ ly tinh bên cạnh, khóe miệng cô giật giật.

Lá gan Triệu Anh Hùng lớn thật đấy, lại dám đem còng tay trong vào tay quỷ. Nữ quỷ thấy Dương Miên Miên đi vào, liền vui sướng, lại nhớ ra tay mình vẫn đang bị còng, bị trói chung với tên cánh sát lỗ mãng này.

Âm khí ở đây mạnh tới mức âm hồn cũng ngưng được thành thực thể, người thường tất nhiên sẽ bị chịu ảnh hưởng, sắc mặt ai đấy đều trắng bệch, không rõ là do ảnh hưởng của âm khí hay là do sợ. Người trong phòng ngồi thành một vòng tròn, ở giữa chính là người hồi nãy cầm nến, bà chủ phòng ước nguyện. Chẳng qua là bà chủ lúc này không còn vẻ kiều diễm nữa, mà đã bị đánh thành như quả cà tím, lúc Dương Miên Miên đi vào, cơ thể lại càng né về phía sau, trên mặt vừa là hận vừa là sợ. Dựa vào bức tường, giữa phòng là một bàn thờ Phật, đèn đuốc, Phật hương, tất cả cung phụng cho một bức tượng.

Dương Miên Miên đến gần, phát hiện chỗ đôi mắt của pho tượng đầu cho thân người kia là hai lỗ thủng tối đen. Nhìn đến chỗ này, Dương Miên Miên nhịn không được cười phụt một tiếng: ”Xin lỗi, hồi nãy ra tay có chút nặng. Nhưng mà tao thấy mày có vẻ đang tự coi chính mình là thần linh rồi, mộng tưởng thật lớn.”

Rốt cuộc Dương Miên Miên cũng rõ rồi. Phật gia có 9 đại tôn, cửu cửu quy nhất gọi là viên mãn, còn đồ xấu xa này không biết làm sao mà có thể đem hồn của chính mình phân ra thành 9 mảnh, giấu vào trong 9 bức tranh, làm tầng 2 giáo đường này trở thành nơi hư hư thực thực, không âm không dương, nếu không phải cô dụng tâm đi tới, có khi quỷ sai cũng không chú ý tới nơi này. Nếu đợi đến khi những bức tranh đó đều tươi sáng lại như mới, sợ rằng thứ này đã được như ý rồi. Nhưng là dùng âm khí lót đường, thần này cũng chỉ là tà thần thôi. Dương Miên Miên cũng không thèm nghĩ cho thứ này, duỗi tay định đặt lên đầu chó.

“Khặc khặc.” Lúc này trong không khí bỗng vang lên tiếng cười nghèn nghẹn. “Cô sẽ không muốn làm vậy đâu.”. Giọng nói kia dừng lại, trong đám người bỗng có người ngã xuống, phát ra một tiếng trầm vang, là tên mập kia.

Tên mập hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết còn sống hay đã chết. Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, thịt trên người tên mập kia dần dần rút xuống, bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Giọng nói kia lại tiếp tục: ”Cô xem, là bọn họ tự nguyện kí kết khế ước với ta, ta thỏa mãn nguyện vọng của họ, họ dâng lên tinh khí của mình.”

“Hiến hiến cái con cục cít.” Dương Miên Miên tát pho tượng một cái, quẳng xuống khỏi bàn thờ, lực đạo rất lớn, pho tượng liền lăn ra thật xa.

“Khặc khặc, cô không cứu được bọn họ đâu. Bọn họ đã đều hứa nguyện với ta, nếu cô cứng rắn chặt đứt, bọn họ cũng không ai có thể sống sót.”

Biểu tình Dương Miên Miên cứng đờ, nếu như vậy, cô cũng không còn cách nào khác. Cô có thể bắt quỷ chứ không thể thay đổi nhân tâm. Nếu bọn họ không thành tâm cầu nguyện với thứ này, cô đã không cần nhọc lòng từ đầu như vậy. Nhìn thấy đại bộ phận người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, Dương Miên Miên cũng bắt đầu sốt ruột.

“Nếu quy tắc đã định, vậy thì chúng ta chơi một trò chơi này nhé.” Giọng nói lạnh lẽo của Dư Duyên thay Dương Miên Miên đưa ra quyết định.

Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn anh. Dư Duyên nắm chặt tay, đem bàn tay mềm mại của cô nắm thật chặt.

“Đừng sợ, có anh đây.”

Trong phòng tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh do cây nến chiếu ra, tựa hồ khóe miệng Dư Duyên lóe lên một độ cong nhè nhẹ.

“Em không sợ!” Dương Miên Miên lắc đầu: ”Em nghĩ là thứ kia mới phải sợ!”

Bình luận

Truyện đang đọc