CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Lâu Nguyệt bị Dương Miên Miên quất một roi, trở tay không kịp, trố mắt một hồi lâu.

Trước đó bà chỉ lo phát tiết lửa giận của mình, cũng không chú ý tới Dương Miên Miên, lúc này tập trung nhìn vào, liền phát hiện Dương Miên Miên không giống người khác.

“Thân thể Chí dương?” ánh mắt Lâu Nguyệt nhìn đến Dương Miên Miên quét một lần, hơi hơi mở to hai mắt nhìn: “Chí dương mệnh cách làm sao lại xuất hiện trên người một nữ nhân?”.

Sau đó ánh mắt bà dừng lại ở đả hồn tiên trong tay Dương Miên Miên, biểu tình lại là biến đổi: “Cô làm sao có đả hồn tiên của Minh giới?”

Dương Miên Miên thấy Lâu Nguyệt vẻ mặt sợ hãi, toét miệng: “À, hóa ra roi này nổi tiếng như vậy, đến bà cũng biết tên của nó, có phải nó rất lợi hại hay không?”

Lâu Nguyệt banh mặt không nói chuyện.

Dương Miên Miên dơ tay vẫy vẫy roi, phát ra tiếng vang vun vút, che chở Lâu Tịnh phía sau cô, nói: “Đây là chị dâu mới vào cửa của tôi, hai bà có việc cứ nói, đừng động đến chị dâu của tôi, tôi tất nhiên phải bênh vực người mình.”

“Ha, chị dâu?” Lâu Nguyệt âm trắc trắc cười một tiếng: “Trên người của cô có thế lực giam hãm, nói vậy cũng là con cháu của thôn này, cô có biết người cô tâm tâm niệm niệm che chở chính là kẻ thù của cô không?”

“Người Vu tộc ti tiện ích kỷ, vì an toàn của chính mình đã lưu lại người không hề có vu lực trấn thủ nơi đây. Cô có biết vì cái gì mà từng nhà trong thôn, dù sinh nhiều ít con, cuối cùng đều chỉ có một đứa sống không? Lại vì sao người nơi này không có một ai có thể sống quá 40 tuổi? Bởi vì thôn này chính là giam cầm vũ khí lớn nhất của các cô!”

“Nơi này vốn dĩ có pháp trận bảo hộ, nhưng lúc trước Vu tộc vì muốn trấn áp tôi, không tiếc giáng vu chú thuật xuống toàn bộ thôn, đem nơi này biến thành cái nhà giam, vì bảo trì nguyên trạng của thôn, nhiều người sinh ra sẽ bị vu lực rút hồn phách ra, hồn phách lại giống như chất dinh dưỡng duy trì hiệu quả vây trận.”

Dương Miên Miên là lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện này, trong lòng bỗng căng thẳng: “Không phải Dương gia nhà chúng tôi nhiều con sao? Chú Ba của tôi năm nay cũng 43 rồi.” Dương Miên Miên thanh âm phản bác nói, nhưng giọng nói cũng không nhịn được mà run lên.

“A.” Lâu Nguyệt giơ giơ khóe miệng lên: “Việc này cô phải cảm ơn tôi, nếu không phải huyết mạch của tôi muốn phá cục diện này, cô cho rằng cô còn có thể sống đến tận bây giờ?”

Lâu Nguyệt dụ hoặc: “Lại đây đi đứa trẻ này, đừng làm bạn với kẻ thù. Tôi mới là người có ân tái tạo của cô.”

Dương Miên Miên không d.a.o động: “Thôi đi, từng thấy qua ăn vạ ô tô, chứ chưa thấy ăn vạ báo ân như bà bao giờ. Tôi là do ba mẹ sinh ra, ba mẹ dưỡng, không có tí tẹo quan hệ cùng bà, nếu bà có năng lực như thế sao còn bị nhốt ở nơi này hơn ba trăm năm.”

Dương Miên Miên nói xong, một roi đánh tan âm sát nhân cơ hội đánh lén cô.

Thấy Dương Miên Miên hoàn toàn không cắn câu, Lâu Nguyệt tức giận đến mặt quỷ đều vặn vẹo.

Lâu Tịnh đứng phía sau Dương Miên Miên, nghe Lâu Nguyệt nói xong, có dự cảm bất hảo: “Cô nói huyết mạch của cô…… Là…… Là ai?”

“Lạch cạch….”

Lúc này, trong sơn động bỗng nhiên vang lên lạch cạch lạch cạch, có người tới.

Bạch Vô Thường mặc áo thun hình bộ xương khô quần cộc hoa, đi dép lào từ cửa thềm đá rẽ vào, trên tay hắn còn xách theo một người sống.

“Hehe, không nghĩ tới xó xỉnh này còn có nữ quỷ xinh đẹp như vậy.” Bạch Vô Thường cà lơ phất phơ cười một tiếng, vung tay ném người xuống bên chân.

Cư nhiên là lão người mù.

“A Bố Gia!” Lâu Tịnh kinh hô một tiếng, mới vừa đến gần ông ta hai bước lại bỗng nhiên dừng lại, nhìn Bạch Vô Thường, biểu tình có chút thất thố: “Âm sai đại nhân, a…… A Bố Gia ông ta……”

Bạch Vô Thường không bất ngờ chút nào khi Lâu Tịnh nhận ra chân thân của hắn, người Vu tộc trong truyền thuyết có huyết mạch thần tự, bọn họ tự nhiên có bản lĩnh nhìn người, ngoại trừ Vu tộc nữ nhân ngốc nghếch hắn gặp được mấy năm trước mới có thể thật sự coi hắn là một đứa trẻ.

Bạch Vô Thường thu hồi tâm tư, vỗ vỗ bùn đất trên tay, nói: “Người này là ta tìm được ở sau núi, ta xem hắn tựa hồ chột dạ muốn chạy liền bắt lại. Có chuyện gì chính cô hỏi hắn đi.”

Lâu Tịnh đến gần lão người mù: “A Bố Gia, không phải ông đáp ứng tôi sẽ tới tham gia hôn lễ sao?”

“Hoắc hoắc ——” lão người mù thật mạnh thở hổn hển: “người Vu tộc âm hiểm ti tiện, rượu này tôi không uống được.”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta lúc này đối diện với âm hồn của Lâu Nguyệt, đôi mắt mù của ông ta như có thể nhìn thấy, bỗng nhiên giãy giụa đến cạnh Lâu Nguyệt thêm vài bước, phủ phục trên mặt đất hành lễ.

“Phan Lâm kính chào lão tổ.”

“A Bố Gia, ông!” Lâu Tịnh không dám tin tưởng trừng mắt lão người mù, bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh.

“Ha ha…… Ha ha ha.” Lão người mù chậm rãi ngồi thẳng lên, trên mặt không còn một chút bóng dáng từ ái: “Thánh Nữ đơn thuần, tôi cũng không phải là A Bố Gia, tôi họ Phan, kêu Phan Lâm, tôi cũng không phải người canh giữ ngọn núi này của Vu tộc các cô.”

Lâu Tịnh tay cả người run rẩy: “Nhưng mà trên người của ông rõ ràng có dấu vết hồn thể của A Bố Gia.”

Lão người mù cầm lấy cây gậy trúc bên cạnh người, chống gậy đứng lên, hoắc hoắc thở hổn hển hai hơi. Cười cười, bỗng nhiên mở mắt ra: “Cô nói cái này sao?”

Hốc mắt, chỗ vốn nên là tròng mắt cư nhiên là hai đám hắc khí di động, phía trong hắc khí ẩn ẩn có kim quang tràn ra, giống như hắc khí đang trói buộc gì đó bên trong.

“A Bố Gia!” Lâu Tịnh tức giận đến cả người phát run: “Ông đã g.i.ế.c A Bố Gia, còn lấy dấu vết của ông ấy.”

“Hắc hắc, muốn trách thì trách mệnh của hắn ta không tốt, chắn đường của ta”. Nếp nhăn trên mặt ông ta run lên.

“Ông thật là quá đáng!” Lâu Tịnh lần đầu tiên thấy người ác như vậy, đôi tay kết ấn dẫn một đạo ánh mặt trời xuống dưới.

Lão người mù trốn rồi một chút, nhưng vẫn bị ánh mặt trời đánh vào trên đùi, lão té ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm m.á.u bầm.

Nhưng trên mặt hắn ta lại không thấy đau đớn, ngược lại càng thêm điên cuồng: “Cô g.i.ế.c tôi cũng không có tác dụng gì! kết giới của Vu tộc đã bị phá, các cô cuối cùng cũng không ngăn được lão tổ.”

Lão người mù vừa lúc té ngã bên cạnh Dương Miên Miên, hắn mặt hướng Dương Miên Miên nói: “Tiểu Miên Miên, con còn nhớ ta nói với cháu ba con bệnh tật ốm yếu, mệnh c.h.ế.t yểu, nếu không phải ta giới thiệu đối tượng kết hôn cho, ba con đã sớm c.h.ế.t rồi, cũng sẽ không sinh ra con, con phải cảm tạ ta.”

Dương Miên Miên hỏi: “Vậy mẹ tôi là ông tìm từ đâu tới.”

Ba từng nói qua, mẹ được tìm thấy ở đường lên núi, phần đầu bị bị thương nặng, không nhớ được quá khứ. Hiện tại lão người mù vừa nói như vậy, Dương Miên Miên tâm tư vừa động, nói không chừng có thể tra được thân thế của mẹ.

“Mẹ con là do ta ngẫu nhiên gặp được ở huyện Thanh Đàm, trên người bà ấy có dòng m.á.u Vu tộc, vu lực hồn hậu, lại không ai dẫn dắt, lưu lạc thành người thường. Ta tìm được bà ấy cũng coi như là cho bà ấy chuộc một phần tội cho Vu tộc.”

Dương Miên Miên nắm đả hồn tiên thật chặt, “Con mẹ nó, mẹ tôi c.h.ế.t là do ông?”

“Làm sao có chuyện đấy?” Lão người mù lắc lắc đầu: “Lời nguyền của Vu tộc hạ chỉ có thể do người Vu tộc phá, ta còn trông cậy vào năng lực của bà ấy để phá lời nguyền này, nhưng mà bà ấy thấy được dương thọ của ba con sắp tận, mạnh mẽ lấy mạng đổi mạng. Tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng nhờ vậy mà lưu lại được mạng cho Dương Trí Viễn, cũng coi như là phá được chú  này.”

Lão người mù nói xong, nghiêng mặt “nhìn” Dương Miên Miên: “Cả đời này tuy rằng ta làm vô số điều ác, nhưng chưa bao giờ hại người nhà con một chút nào, ta không cầu gì khác, chỉ cầu con có thể giúp lão tổ đi ra ngoài.”

“Nữ nhân ông tìm được từ Thanh Đàm huyện tên là Thẩm Vãn Tình?” Bạch Vô Thường đột nhiên lên tiếng, khí thế trên người lạnh băng làm cho người ta sợ hãi.

Lão người mù nhịn không được run lập cập: “Hình…… Hình như là nghe người gọi bà ấy như vậy.”

“A.” Bạch Vô Thường cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cổ lão, nhấc cả người lão lên: ”Lão thật là đáng chết.”

“Khụ khụ!” Lão người mù hoảng sợ bắt lấy cánh tay Bạch Vô Thường: “Ngài là âm sai của địa phủ, không thể can thiệp sự việc ở dương gian.”

Bạch Vô Thường mày nhăn, tay nhịn không được lại dùng thêm sức, thấy sắc mặt lão người mù càng ngày càng kém, Dương Miên Miên nhịn không được kéo kéo áo thun của Bạch Vô Thường.

Cô có đọc được trong nội quy làm việc của Văn phòng Hoàng Quyền, nhân viên không thể tự tiện can thiệp nhân quả ở nhân gian, nếu không nghiệp quật vào thân, hậu hoạn vô cùng.

Có lẽ là lời nhắc nhở của Dương Miên Miên có tác dụng, lửa giận trên mặt Bạch Vô Thường chậm rãi phai nhạt đi, hắn liếc liếc mắt nhìn lão người mù tùy thời đều có thể tắt thở, hừ lạnh một tiếng, ném xuống đất.

“Chuyện đó…… Bạch đại ca……” Dương Miên Miên lôi kéo vạt áo Bạch Vô Thường: “Anh…… Quen mẹ em sao…?

Bạch Vô Thường nhấp môi, thời gian tựa hồ đột nhiên quay về tới vài thập niên trước, hắn lúc ấy nhập vào một thể xác trẻ em hoàn hồn, lại bị nữ nhân ngốc nghếch kia coi như tiểu bảo bối. Mấy ngày ở chung, là kí ức không thể phai nhòa trong kí ức làm âm sai của hắn.

Bạch Vô Thường nhìn về phía Dương Miên Miên ánh mắt mềm đi một chút. Khó trách hắn trước đây nhìn thấy cô bé này tự nhiên thấy thân cận, không nghĩ tới cô bé này lại là con gái của nữ nhân kia.

Tiếng sấm phía ngoài sơn động ngoại dần dần yếu đi, trời cũng dần dần trong, mặt Lâu Nguyệt lộ ra một chút gấp gáp. Thấy không ai chú ý tới mình, quanh thân cô âm khí bỗng nhiên tản ra, hóa thành một đoàn sương đen che khuất hơn phân nửa sơn động.

“Không tốt! Tội hồn muốn chạy trốn!” Lâu Tịnh kinh hãi, đang muốn ra tay, lại thấy kia đoàn sương đen đột nhiên tan ra, âm hồn Lâu Nguyệt giống như có trọng lượng, rơi xuống đất.

“A a a —— Đồ nữ nhân đê tiện vô sỉ, ra ngoài cho ta!” âm khí quanh thân Lâu Nguyệt lúc tụ lúc tán, giãy giụa một hồi lâu mới từ trên mặt đất bò dậy, nhưng biểu tình trên mặt cô lúc này lại trở nên rất kỳ quái.

Không phải là đầy mặt lệ khí, mà là vẻ mặt bình thản.

“Tỷ tỷ, 300 năm, bất luận tỷ có hiểu lầm gì với ta, cũng nên phai nhạt rồi, chúng ta hiện giờ đều đã thành một đống xương trắng, tỷ cần gì phải so đo mọi chuyện trong quá khứ, tỷ muội chúng ta gắn bó hơn ba trăm năm tại nơi đây, tỷ còn nhìn không ra tâm tư của ta sao?”

Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, ngữ khí giống cách nói chuyện của Đại Thánh Nữ Lâu Tinh như đúc.

Dương Miên Miên lúc này mới phát hiện không thấy âm hồn Lâu Tinh.

Lâu Nguyệt vẻ mặt bình thản mới vừa nói xong lời này, biểu tình lại biến đổi, khôi phục bộ dáng âm ngoan: “Thật là ghê tởm! Nếu không có vô số hồn phách trong 300 năm qua cung cấp năng lượng cho ngươi, làm sao ngươi có thể tiêu hao Vu lực trấn áp ta như vậy. Chúng ta là một cặp song sinh, trên người bị hạ song sinh chú, đồng sinh đồng tử, ngươi cho rằng ta không biết vì sao trước đây ngươi cam nguyện bị nhốt ở nơi này, còn không phải sợ c.h.ế.t sao!”

Nói xong lời này, biểu tình cô ta lại lần nữa thay đổi một chút, rồi lại thực mau khôi phục lại.

Giống như đối phương cam chịu lời kết luận này.

“Bọn họ làm sao vậy?” Dương Miên Miên khó hiểu nhìn Lâu Nguyệt âm hồn tự hỏi tự đáp.

Lâu Tịnh giải thích nói: “Trưởng lão từng nói qua, song sinh chú là dùng trên người những đứa trẻ song sinh, có thể làm hai người tâm ý tương thông, đối với việc tu tập vu thuật rất có ích lợi. Như nếu như hai hồn hợp nhất, vu lực lớn mạnh.” Lâu Tịnh nói lo lắng nhìn hồn thể Đại Thánh Nữ hợp nhất, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng là hồn thể một khi đã dung hợp, thì không thể tách ra nữa…”

“Cái này……” Dương Miên Miên nghe xong giải thích, theo bản năng nhìn Bạch Vô Thường, liếc mắt một cái: “Cảm giác có điểm giống hồn loại?”

Bạch Vô Thường cũng là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Bình luận

Truyện đang đọc