CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Bản ghi nhớ tên thật là Lục Vọng Bắc, sinh viên trường thương mại Cẩm Thành, bên ngoài trông giống hệt trong ảnh, phong thái thư sinh, cởi mở, dễ mến. Ngoài Nhậm An, hai người còn lại, một là Vương Đại Xuyên, quê cũng ở huyện Thương Bắc, nhiều năm không về, tuổi khoảng ba mươi, người thấp nhưng nhìn hiền lành; một người mặc hàng hiệu, có chút kiêu ngạo, tên Ôn Dư.

Người con gái còn lại tên Ôn Nhã, so với ảnh đăng, có thể thấy ảnh đã chỉnh sửa nhiều. Bên ngoài, trông cô ta rất bình thường, trang điểm đậm, nhìn ánh mắt có vẻ quen biết với Ôn Dư, nhưng Ôn Dư không mấy quan tâm.

Bản ghi nhớ giới thiệu xong mọi người, nhìn Võ Tiểu Tứ, nhắc: “Cậu là người Dương Miên Miên dẫn theo nhỉ. Mang đủ đồ chưa?”

Võ Tiểu Tứ vỗ ba lô: “Yên tâm, lão đại đã nói rồi, mang nhiều không thiếu.”

Lão đại?

Mọi người nhìn Dương Miên Miên, biểu cảm kỳ lạ.

Dương Miên Miên bình thản chớp mắt, không có ý định giải thích, mọi người đều là người lạ, giữ chút khoảng cách cũng tốt.

Bản ghi nhớ nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa, chờ chút, còn một người chưa đến.”

“Phiền phức thật.” Ôn Nhã xoa xoa ngón tay lạnh cóng, bực bội càu nhàu.

Đang nói chuyện, một giọng phụ nữ trẻ chen vào: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Dương Miên Miên nghe vậy sững lại, quay lại, vừa hay đối diện với ánh mắt của Úc Giai.

“Dương Miên Miên?!” Úc Giai không tin nổi kêu lên.

Dương Miên Miên cười: “Trùng hợp thật.”

Không trùng hợp đến mức này chứ? Úc Giai chớp chớp mắt không tin nổi, thấy Dương Miên Miên ở đây, trong lòng cũng an tâm hơn vài phần.

Có Dương Miên Miên, chuyến du lịch này sẽ an toàn hơn nhiều.

Úc Giai đến, mọi người đã đủ.

Huyện Thương Bắc nằm ở đường biên của tỉnh phía bắc, qua đó là khu tập trung của dân tộc thiểu số, đường đi đều là đường núi, tài xế không thích đi, họ phải đi xe buýt đến thành phố gần nhất rồi thuê xe đi tiếp.

Bản ghi nhớ đã mua vé trước, mọi người đông đủ xong thì bắt đầu lên xe buýt. Người đi về phía bắc không nhiều, chỗ trống nhiều, Dương Miên Miên và Úc Giai, Võ Tiểu Tứ ngồi hàng cuối, cạnh họ có ghế trống, ngoài Vương Đại Xuyên sợ say xe ngồi đằng trước, những người khác đều ngồi giữa và sau xe, ngay trước mặt họ.

Đến giờ, xe buýt khởi hành. Gần vào đông, càng đi về phía bắc, trời càng lạnh, khoảng một giờ xe chạy, ngoài trời bắt đầu rơi tuyết.

Cẩm Thành rất ít khi có tuyết, dù có tuyết cũng chỉ là tuyết kèm mưa, lạnh cắt da, còn tuyết dày như thế này rất hiếm.

Trò chuyện một lúc, mọi người đã quen thuộc hơn, Ôn Nhã và Nhậm An như trẻ con cầm điện thoại chụp lia lịa ngoài cửa sổ, miệng không ngừng tấm tắc: “Đẹp quá, đây là lần đầu tôi thấy tuyết to thế này.”

Biểu hiện của họ khiến hành khách khác cũng bật cười, nói: “Càng về bắc, tuyết càng lớn, các cô các cậu đừng chụp hết pin điện thoại, đến lúc đó sẽ hối hận đấy.”

Ôn Nhã nghe vậy, nhìn điện thoại rồi chụp thêm vài tấm nữa mới cất điện thoại đi. Cô nhìn cảnh tuyết ngoài xe, đầy mong đợi: “Không biết tuyết ở huyện Thương Bắc có lớn hơn không?”

Người đàn ông trung niên vừa khuyên nhủ ngẩn ra: “Huyện Thương Bắc là gì?”

Bản ghi nhớ giải thích: “Một huyện nhỏ dưới chân núi phía bắc, nơi nhỏ, chắc các bác chưa nghe qua.”

“Cũng phải, giờ người ta đều thích chen chúc vào thành phố, người ở làng quê càng ít, nhiều làng sắp trống không rồi.” bác trung niên gật đầu, theo lời bản ghi nhớ nói chuyện.

Người khác mỗi người nói một câu, cứ thế, thời gian trôi qua, bông tuyết bên ngoài mỗi lúc mỗi to.

Úc Giai thu lại ánh mắt, do dự một lúc, khẽ nhích lại gần Dương Miên Miên, hỏi nhỏ: “Cô cũng thấy bức ảnh đó nên mới đến sao?”

Dương Miên Miên nhìn cô một cái, cố nén sự nghi ngờ trong lòng, gật đầu.

“Vậy cô cũng thấy bức ảnh đó kỳ lạ đúng không?” Úc Giai và Dương Miên Miên không thân thiết, nhưng trên đường đi gặp nhau, dù chỉ là quen sơ cũng thấy đáng tin hơn người khác. Cô lấy điện thoại ra, mở bài đăng về chuyến du lịch cô đã xem lúc trước, bức ảnh cảnh tuyết vẫn còn đó. “Ảnh này chụp mờ mờ, mỗi lần tôi nhìn kỹ lại cảm thấy cảnh vật trong ảnh như động đậy vậy.” Úc Giai nói, xác nhận với Dương Miên Miên: “Cô có thấy vậy không?”

Dương Miên Miên nhìn bức ảnh HD, im lặng vài giây, chọc Võ Tiểu Tứ: “Cậu nhìn ảnh này, cảm giác thế nào?”

Võ Tiểu Tứ làm theo, cau mày: “Ảnh mờ quá, ai chụp mà tay nghề kém vậy.”

Một người thấy mờ có thể do mắt vấn đề, nhưng hai người đều thấy thế thì chắc chắn bức ảnh có vấn đề.

Dương Miên Miên và Úc Giai nhìn nhau, biểu tình trên mặt nghiêm trọng hơn mấy phần.

Ngồi xe buýt là việc nhàm chán, tuyết trên đường đã được dọn, xe chạy rất êm, trong xe ấm áp, sau khi hết hứng thú với tuyết, hầu hết mọi người đều buồn ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn một giờ nữa mới đến nơi, Dương Miên Miên cũng nhắm mắt nghỉ.

Vừa nhắm mắt, trước mắt đột nhiên sáng lên, Dương Miên Miên ngẩn ra, nhìn thấy trước mặt là một thị trấn yên tĩnh, phản ứng lại mới nhận ra mình lại mơ.

Nhưng cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần, còn chưa ngủ, sao lại mơ được? Cô còn nghe thấy tiếng Võ Tiểu Tứ chơi game bên tai cơ mà.

Chẳng lẽ do nhìn bức ảnh đó?

Lần này, trong mơ không có người phụ nữ áo đen, búi tóc, cô một mình đi trong thị trấn yên tĩnh, mỗi bước chân đều để lại dấu chân sâu trong tuyết. Dương Miên Miên không đi xa, cũng không tò mò gõ cửa căn nhà gỗ bên cạnh, chỉ đứng giữa tuyết. Dù sao cũng là mơ, cô không thấy lạnh, không biết đã đứng bao lâu, trong cảnh tuyết tịch mịch bỗng truyền đến tiếng động.

“Cót—— két——” như tiếng mở cửa.

Dương Miên Miên chạm vào Đả hồn tiên bên hông, nhếch miệng, quả nhiên vẫn là không nhẫn nại được.

“Lão đại, dậy đi, xuống xe.” Lúc này, tiếng Võ Tiểu Tứ vang lên, thị trấn trước mắt biến mất, Dương Miên Miên mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo.

“Lão đại không ngủ à?” Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên hỏi.

Dương Miên Miên gật đầu: “Nhắm mắt nghỉ chút thôi.”

Úc Giai nghe vậy nhìn Dương Miên Miên với ánh mắt cổ quái. Cô có chuyện trong lòng nên không ngủ, vừa rồi thấy khí tức của Dương Miên Miên hơi lạ, cô đã khẽ chọc một chút, nhưng Dương Miên Miên không hề phản ứng gì.

Xuống xe, mọi người vừa mới trêu đùa nhau vui vẻ lập tức quấn chặt áo khoác, lạnh đến răng va lập cập.

“Lạnh quá đi mất.” Nhậm An nói chuyện cũng run.

“Giờ đang tuyết rơi nên không lạnh lắm, lúc tuyết tan mới thật sự lạnh. Mới xuống xe chưa quen không khí, mọi người cố gắng chút, tôi đi liên lạc thuê xe, chắc mất khoảng một giờ nữa.” Bản ghi nhớ nói rồi đi về phía hàng xe bên cạnh.

Võ Tiểu Tứ liếc nhìn bản ghi nhớ đang trao đổi với chủ xe van màu bạc, cười: “Tiểu tử này đáng tin không? Trên TV bao nhiêu tin tức về những người lừa các cô gái trẻ vào núi làm vợ lắm, có khi nào tiểu tử này đang lừa chúng ta không?"

Võ Tiểu Tứ chỉ đang đùa, nhưng Ôn Nhã nghe xong, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được, nép vào Ôn Dư.

Ôn Dư lập tức cau mày khó chịu, bực bội né sang bên: “Cô phiền quá, là cô đòi đi, giờ sợ cái gì.” Nói xong, hắn liếc Dương Miên Miên và nhóm của cô, vẻ mặt không hài lòng.

Dương Miên Miên không để ý Võ Tiểu Tứ, cô đang gọi điện cho Dư Duyên. Sau một đêm, điện thoại của Dư Duyên vẫn không liên lạc được, trong lòng Dương Miên Miên không khỏi có chút lo lắng.

Không biết bản ghi nhớ nói gì với tài xế, chiếc xe van màu bạc nhanh chóng đến.

“Các cô các cậu đi về phía bắc đúng không? Lên xe nhanh đi.” Tài xế dường như không hài lòng, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: “Giờ tuyết lớn thế này, các cô các cậu cẩn thận đấy, dễ lạc đường lắm.”

Dương Miên Miên lên xe, vừa lúc nghe được lời này. Ngồi xuống, cô mở bản đồ Kim Mãn Lộ, bản đồ chỉ còn một đoạn nữa là đến huyện Thương Bắc, không xa lắm, xung quanh không có thị trấn nào khác, nhưng nghe lời tài xế, dường như anh ta không biết có nơi này.

Xe lại lần nữa khởi động, nhưng lần này chạy không lâu lắm. Chưa đến một giờ, họ đã đến chân núi, con đường phía trước phủ đầy tuyết, chỉ có một lối nhỏ dọc theo chân núi, xe không đi tiếp được.

Bản ghi nhớ giải thích: “Mọi người theo tôi vượt qua đoạn đường núi phía trước là tới.”

Ngồi xe buýt cả buổi sáng, giờ bị thông báo phải leo đường núi, Ôn Nhã lập tức không hài lòng, la lên: “Sao không nói sớm có đường núi, biết thế tôi không đi rồi.”

Bản ghi nhớ lúng túng cười, liên tục xin lỗi.

“Thôi, muốn quay lại thì đi xe van về đi.” Cuối cùng Ôn Dư không vui bỏ lại một câu, Ôn Nhã mới im miệng.

Thế là mọi người đeo ba lô xuống xe.

Tài xế xe van không yên tâm, hạ kính xe, nhắc: “Giờ tuyết lớn thế này, các cô các cậu phải cẩn thận. Dễ lạc đường lắm.”

Bản ghi nhớ vẫy tay: “Không sao đâu, tôi biết đường.”

Tài xế nghe vậy mới thôi nói, khởi động xe quay lại.

Nhìn xe đi xa dần, cuối cùng biến thành chấm bạc rồi biến mất trong màn tuyết, Dương Miên Miên mới thu lại ánh mắt, nói với Úc Giai và Võ Tiểu Tứ: “Đi thôi.”

Rốt cuộc là ngưu quỷ xà thần gì, đi xem sẽ rõ.

Bản ghi nhớ dẫn đầu đi trước, mọi người theo anh leo đường nhỏ lên núi.

“Nhìn này, bên này có rất nhiều dấu chân!” Nhậm An kêu lên. Anh chỉ vào đoạn đường phía trước. Các dấu chân đã bị tuyết phủ, chỉ còn dấu vết mờ mờ, không chú ý kỹ sẽ bỏ qua.

Nhìn hướng mũi giày, những người này cũng đi vào núi.

“Chắc là dân làng đi chợ.” Bản ghi nhớ giải thích, nhìn đồng hồ, vẫy tay về phía mọi người: “Chúng ta nhanh lên, có khi kịp bữa trưa, chắc ai cũng đói rồi.”

Cũng đúng, giờ đã 12 giờ, bụng ai cũng đói cồn cào.

Mọi người có động lực, cũng không kiên trì theo đuổi chuyện dấu chân nữa, đều theo bản ghi nhớ leo lên núi. Đường núi hai bên đầy cây tuyết tùng, bên trên phủ một lớp tuyết dày. Người đi qua cây, không cẩn thận sẽ bị tuyết rơi trúng, nhưng điều này lại thêm chút thú vị, đi đường núi không chán như vậy nữa. Đặc biệt là Ôn Nhã, cô không ngừng chụp selfie, cuối cùng chọn được tấm đẹp nhất vừa đi vừa chỉnh sửa, vì thế mà ngã mấy lần.

“Ơ, sao đây không có tín hiệu?” Đi được một lúc, Ôn Nhã bất mãn nói. Cô vất vả chỉnh sửa ảnh một phen, phát hiện lại không đăng được.

Nghe vậy mọi người dừng lại, vội lấy điện thoại ra, quả nhiên như Ôn Nhã nói, không có lấy một vạch tín hiệu.

Không có tín hiệu, không gọi điện, không chơi game gì được, điện thoại giờ chỉ như cái đồng hồ. Võ Tiểu Tứ nghĩ đến năm cục sạc dự phòng mình mang theo, buồn bực nói: “Ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có, liệu chúng ta có bị lừa vào núi bán không?”

Cái gọi là ra ngoài cần ba thứ, chìa khóa, điện thoại và ví. Giờ điện thoại đột nhiên mất tác dụng, trong lòng vốn đã không yên, nghe Võ Tiểu Tứ nói, mặt Ôn Nhã trắng bệch.

“Được rồi, đừng nghe anh ta nói linh tinh, Võ Tiểu Tứ chỉ đùa thôi.” Dương Miên Miên đá Võ Tiểu Tứ một cái, rồi nói: “Tôi đi đã báo lịch trình với ba tôi, các cậu đã đăng ảnh lên nhóm mà, ba tôi cũng xem qua, còn cẩn thận lưu ảnh, nhiều bằng chứng vậy, bản ghi nhớ dám lừa chúng ta sao?”

Bản ghi nhớ gãi đầu cười lúng túng, liên tục nói phải, còn người tự nhận là quê ở huyện Thương Bắc, Vương Đại Xuyên từ lúc xuống xe đã trầm mặc, giờ vẫn không nói gì, nhưng từ lúc đi vào tuyết, ai cũng đeo kính, không nhìn ra anh ta nghĩ gì.

Sau một hồi chuyện trò qua lại, không khí lại dần dần vui vẻ hơn. Vượt qua đỉnh núi, đứng ở sườn núi nhìn xuống, từ chân núi đến xa xa là một màu trắng xóa vô tận, chỉ có một mảng màu nâu khác biệt ở chân núi. Đó là một dãy nhà ở, trong không gian trắng tinh khiết, giống như tranh vẽ, đúng bữa trưa, khói bếp bay lên lượn lờ, khung cảnh lại thêm phần sinh động.

Ở đây đẹp giống như không thuộc về phàm gian vậy.

“Wow, đẹp quá.” Mọi người không kiềm chế được ngắm cảnh, Ôn Nhã tháo kính, lấy điện thoại chụp lia lịa.

“Đeo kính vào đi, cô như vậy dễ bị mù tuyết lắm.” Bản ghi nhớ vội khuyên can, nhưng Ôn Nhã hiển nhiên không nghe lọt tai lời của hắn.

Bản ghi nhớ chỉ vào thị trấn nhỏ dưới núi: “Đó là huyện Thương Bắc.”

Đã đến mục tiêu, chần chờ gì nữa? Mọi người xách ba lô chạy xuống. Võ Tiểu Tứ chạy theo vài bước, đột nhiên thấy không ổn, quay lại nhìn Dương Miên Miên và Úc Giai đứng im, ngẩn ra, quay lại: “Lão đại, có vấn đề gì à?”

Dương Miên Miên đang xem bản đồ Kim Mãn Lộ, chỉ dẫn trên đó có chút kỳ lạ, theo chỉ dẫn, huyện Thương Bắc phải vượt qua thung lũng phía trước.

Nhưng trước mặt lại là dãy núi, làm gì có thung lũng?

Thị trấn trước mắt không có trên bản đồ. Dương Miên Miên thoát khỏi app Kim Mãn Lộ, mở bản đồ thường, điện thoại của cô luôn đầy sóng nên không lo thiếu mạng. Trên bản đồ thường, họ đã vào khu vực huyện Thương Bắc, nhưng muốn phóng to bản đồ để xem kỹ hơn thì không được.

“Cô thấy gì à?” Dương Miên Miên hỏi Úc Giai.

“...Không nói rõ được.” Úc Giai nghĩ một lúc, lắc đầu. Cảnh trước mặt, đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu tại sao lại làm cho cô có một cảm giác rất cổ quái, nhưng cô lại không biết nó từ đâu đến.

Vương Đại Xuyên có vẻ mệt, ngồi nghỉ một lúc, mới đứng dậy vẫy tay với họ: “Đi thôi, đến đây cũng coi như là duyên phận, lần sau muốn đến chưa chắc đã tìm được.”

Dương Miên Miên và Úc Giai nhìn nhau, Vương Đại Xuyên này có chút kỳ quặc.

Tất nhiên là kỳ quặc rồi. Dương Miên Miên đi sau Vương Đại Xuyên, có một nữ quỷ đi theo anh ta, có thể không kỳ quặc sao?

Nhưng nữ quỷ này không có oán khí, đi theo Vương Đại Xuyên dường như chỉ là chấp niệm, hoặc là... luyến tiếc?

Dáng vẻ nữ quỷ khiến Dương Miên Miên nhớ đến tàn hồn của người phụ nữ mặc váy hoa ở tiểu khu Bắc Âu.

Ký ức đã bị thời gian bào mòn gần hết, nhưng chấp niệm lại vững như bàn thạch, không thể xóa bỏ.

Khi đám người Vương Đại Xuyên và Dương Miên Miên đến chân núi, những người khác đã đợi họ ở cổng thị trấn một lúc lâu. Thấy họ đến, bản ghi nhớ vội thúc giục: “Nhanh lên, người trong thị trấn ít, qua con phố trước mặt là đến, tôi đã báo trước với mẹ tôi, hôm nay về nhà, chắc bà đã nấu nhiều món ngon rồi.”

Nhậm An nghe vậy không nhịn được huýt sáo, ngay cả Ôn Dư lạnh lùng cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười. Ngồi xe buýt cả buổi sáng, lại leo đường núi, trong tuyết lạnh buốt, không gì hấp dẫn hơn một bữa ăn nóng hổi.

“Không đúng, đây không có tín hiệu mà, sao cậu báo được cho mẹ cậu?” Võ Tiểu Tứ thắc mắc.

Bị vong lục giải thích nói: "Chúng ta bên này tương đối hẻo lánh, thủ ki tín hiệu cùng võng lạc tín hiệu cũng không hảo, bất quá hiện ở cuộc sống xoay ngang so với trước kia hảo, mọi nhà hộ hộ đều an trang  cố định điện thoại, vẫn thực phương tiện đích."

Nghe lời giải thích này, Ôn Nhã trong lòng đang có chút lo lắng liền thở phào nhẹ nhõm. Vẫn có thể liên lạc được ra bên ngoài làm cô cảm thấy an tâm hơn, cô nghĩ thầm, bản ghi nhớ trông cũng không giống người xấu.

Dương Miên Miên theo sau mấy người phía trước từ từ đi tới, vừa đi vừa quan sát cảnh sắc của thị trấn.

Thị trấn này không giống như trong giấc mơ cô thấy. Trong mơ, nhà cửa đều là nhà gạch ngói, không giống ở đây, chủ yếu là nhà hai tầng nhỏ. Bên ngoài trời lạnh, lại đúng giờ ăn, người đi đường không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người đi qua, thấy nhóm người lạ mặt này thì dừng lại đứng xem.

Bản ghi nhớ thấy người liền bước tới chào hỏi, nói chuyện đôi câu, rất đậm chất cuộc sống.

Bản ghi nhớ dẫn họ rẽ qua góc phố, đến trước cửa nhà đầu tiên, gõ gõ cửa gỗ lớn, cao giọng gọi: "Mẹ ơi, con là Tiểu Bắc, con về rồi."

Người bên trong nghe thấy liền chạy ra cửa, bọn họ đứng ngoài cửa cũng nghe thấy những bước chân vui vẻ truyền ra.

"Tiểu Bắc, con về rồi." Cánh cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, một luồng hơi ấm tràn ra, kèm theo mùi thức ăn thơm ngon. Sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền từ: "Mọi người là bạn của Tiểu Bắc à, mau vào đi, bên trong ấm hơn."

Võ Tiểu Tứ quay đầu nhìn Dương Miên Miên: "Lão đại, chúng ta cũng vào thôi."

"Đợi đã." Dương Miên Miên nhíu mày, ra hiệu im lặng.

Cuộc gọi của Dư Duyên đã được kết nối...

Bình luận

Truyện đang đọc