CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Dư Duyên và Dương Miên Miên đi ra ngoài, còn chưa đi ra đến cổng đã bị người gọi lại.

“Dương đạo hữu, xin chờ chút.”

Là Thái Hoành An, bên cạnh anh còn có mấy người nữa, chính là những người hồi nãy đến cùng Úc Quảng Bình.

Thái Hoành An chầm chậm chạy tới, mặt hơi đỏ lên, vừa định nói chuyện, lại tự dưng cảm nhận được một ánh mắt bức người đặt trên người mình.

Thái Hoành An sửng sốt, theo tầm mắt nhìn lại, lúc này mới chú ý tới bên người Dương Miên Miên còn có một thanh niên cao gầy đĩnh bạt. Trên mặt nam thanh niên này không hề có chút biểu tình nào thừa thãi, ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn người khác, vô tình lộ ra biểu tình lãnh đạm.

“Dương đạo hữu, đây là...” Thái Hoành An không nhịn được, rụt cổ, tâm tình nhiệt huyết đã hạ xuống rất nhiều.

“Đây là bạn trai tôi, Dư Duyên.” Dương Miên Miên hào phóng thừa nhận.

Quả nhiên là như thế.

Thái Hoành An rũ mắt, tình yêu mới chớm đã bị nhổ sạch tận gốc.

Cũng đúng, cô gái tốt như vậy, năng lực tốt như vậy, lại còn xinh đẹp, lí gì lại không có bạn trai?

Hắn chưa từng gặp người con gái nào như vậy, kiên cường dũng cảm, đối mặt với lệ quỷ hay ác nhân đều không chút sợ hãi.

Tựa như một Mặt trời nhỏ, chói lòa.

“Hai người rất xứng đôi.” Thái hoành cố nén chua xót trong lòng, gượng ép khóe miệng nói.

Dư Duyên nghe vậy, lạnh lùng ừ một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt áp bức kia biến mất, Thái Hoành An âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

Lúc này, đám người phía sau cũng đã đi đến.

Cầm đầu chính là một nam trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn: “Chào đạo hữu, bần đạo Trương Niệm Sơn, là chưởng giáo Hỗn Nguyên Giáo, Thái Hoành An đã kể hết sự tình cho tôi, lần này ít nhiều là nhờ đạo hữu đã ra tay trừ giúp tôi thứ ung nhọt Tương Trần Tử này.”

Dương Miên Miên thấy Trương Niệm Sơn một thân chính khí, đối với Hỗn Nguyên Giáo cuối cùng có một chút hảo cảm.

Trương Niệm Sơn thấy Dương Miên Miên không hệ có chút nịnh bợ, vẻ tán thưởng càng sâu: “Tôi thấy đạo hữu thiên tư bất phàm, năng lực siêu quần, Huyền môn đang tìm những người trẻ tài năng như đạo hữu đây, không biết Dương đạo hữu có hứng thú tham gia Đại hội giao lưu 1 tháng sau của Huyền môn không?”

Trương Niệm Sơn vứa nói vừa móc ra một tấm thiệp mời thiếp vàng.

“Đạo Hiệp?” Dương Miên Miên không duỗi tay ra.

Cô cũng không phải là đạo sĩ, tham gia Đại hội giao lưu Huyền môn làm gì?

Dương Miên Miên vẫy vẫy tay nói: “Chuyện này thôi đi, mấy thứ đồ của đạo thuật ta cũng không…”

“Ấy! Sao lại không!”

Một giọng nói chen vào, là Úc Quảng Bình từ xa chạy tới, trên mặt là nụ cười giả lả: ”Trương chưởng giáo, người này là đệ tử của Úc Quảng Bình tôi, học nghệ không tinh, làm ngài chê cười rồi..”

Vừa nói, lão vừa cẩn thận lôi kéo tấm thiệp mời trong tay Trương Niệm Sơn, khóe miệng không kiềm chế được ý cười: ”Trương chưởng giáo yên tâm, hôm đấy tôi nhất định sẽ mang học trò đến.”

“Ông là……?”

Trương Niệm Sơn nghi hoặc.

“Trương chưởng giáo, đúng là quý nhân nhanh quên, chúng ta vừa gặp nhau trong đồn cảnh sát mà ngài đã quên rồi sao.”

Úc Quảng Bình không biết xấu hổ, quen tay móc danh thiếp ra: “Tôi là Đông Sơn cư cư sĩ Úc Quảng Bình, cũng coi như là người của Huyền môn, thường ngày chủ yếu là xem phong thủy, pháp sự, nhưng thanh danh cũng nhỏ, Trương chưởng giáo không quen biết tôi cũng là bình thường.”

“Thì ra là thế, Úc đạo hữu, hân hạnh quen biết.” Trương Niệm Sơn nhanh chóng khôi phục thần sắc, lễ phép nhận lấy danh thiếp.

“Hừ, cư sĩ gì chứ, gà mờ thôi mà.” Đệ tử đi theo Trương Niệm Sơn nhỏ giọng hừ lạnh một tiếng.

Vị đệ tử này có nghe qua tên tuổi Úc Quảng Bình, cũng không phải là thanh danh gì tốt. Đối mặt với người trong Đạo môn chính thống, Úc Quảng Bình này đúng thật là không biết xấu hổ, chỉ có một chút bản lĩnh cũng dám khoe, đúng là không có chút quy củ nào.

Trương Niệm Sơn nhẹ phất cổ tay áo, nhàn nhạt nhìn thoáng qua người đệ tử bên cạnh, đối phương lập tức im lặng.

Úc Quảng Bình giả vờ không nghe thấy, biểu tình không đổi.

Lão cầm trong tay chính là thiệp mời của Huyền môn, còn đòi gì nữa?

Tuy rằng lão tự xưng là ở Huyền môn cũng có một chút danh vọng, không có thư mời cũng có thể đến Đại hội, nhưng mà với những người như lão, nếu đi thì cũng chỉ có chỗ hỗn tạp nhất, muốn nhìn thấy mặt những người phía trên là không thể. Nhưng hiện tại lão có thiếp mời rồi, nói không chừng còn có thể ngồi cùng hàng với các đạo sư đạo môn Huyền giáo, nghĩ đến đúng thật là ngầu lòi.

Dương Miên Miên lãnh đạm liếc mắt nhìn Úc Quảng Bình, như này mà vẫn không nhìn ra chủ ý của lão sao, chiếm tiện nghi trên đầu cô, cô cũng không phải là quả hồng mềm cho lão nắn.

Cô nhớ hai ngày trước lão còn nói lão đang ở Bắc Kinh chưa về kịp, thế mà gọi điện thoại xong chưa đến 1 giờ đã chạy đến?

A.

Dương Miên Miên kéo kéo khóe miệng, không để ý đến mặt mũi Úc Quảng Bình trước mặt  Trương Niệm Sơn, bước chân rời đi. Lão muốn nổi thì nổi đi, không sợ đến lúc đó bị gió bão quật ngã.

Dư Duyên lại càng không có chút hứng thú với họ, vợ yêu vừa rời bước liền đi theo.

Mới vừa đi tới cửa, đã có một cái cảnh sát chạy tới.

“Dư pháp y…… Dư pháp y anh đi luôn à?” Cảnh sát vội la lên.

Dư Duyên quay đầu, mặt không cảm xúc.

“Đi cùng bạn gái.”

Viên cảnh sát nuốt nước miếng, “Nhưng…… Không phải anh nói đến hỗ trợ nghiệm thi sao??”

“Tôi có nói như vậy sao?” Dư Duyên thu hồi ánh mắt, tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Dương Miên Miên.

Viên cảnh sát bị bắt ăn cẩu lương, nghẹn đến suýt chút hít thở không được, lặng lẽ nhìn Thái Hoành An đồng cảm ở phía sau.

Hai cẩu độc thân im lặng nhìn nhau.

“Chính ngọ rồi.” Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Dương Miên Miên nhìn đồng hồ: ” Hôm nay lại phiền đến anh rồi, em mời anh ăn cơm.”

Dư Duyên rất nghe lời, gật đầu: “OK.” Nói xong anh dừng một chút, lại nói: “Mời anh ăn tôm hùm đất.”

“Anh nhớ dai ghê.” Dương Miên Miên cười to.

Dư Duyên kéo kéo khóe miệng.

Bọn họ tìm một quán chuyên tôm hùm đất. Mùa tôm đã qua, tôm không còn ngon như đúng mùa, nhưng Dương Miên Miên vẫn ngon lành ăn. Một đĩa tôm to đã nhanh chóng thấy đáy. Dương Miên Miên nhìn đống vỏ tôm trên bàn, lại nhìn qua bên Dư Duyên chỉ ít ỏi mấy cái. Trong tiệm ngập tràn mùi cay sặc mũi, trái ngược với hình ảnh tây trang thanh lãnh của Dư Duyên, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười tươi, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

“Anh không ăn à?” Dương Miên Miên cảm nhận được ánh nhìn của Dư Duyên, rốt cuộc cũng rời mắt khỏi đĩa tôm, ngẩng đầu lên hỏi.

“Anh xem em ăn được rồi.”

Tay Dương Miên Miên đang cầm tôm khựng lại một chút, giờ mới nghĩ đến việc bảo vệ hình tượng: ”Dáng ăn của em xấu lắm đúng không?”

“Không, trông rất ngon miệng.” Dư Duyên lắc đầu.

Nghĩa là chỉ cần nhìn mình ăn là no? Cô cũng đoán là ý Dư Duyên không phải vậy, nhưng mà thôi, cũng không biết sửa thế nào. Dương Miên Miên yên lặng nuốt xuống. Nhỡ Dư Duyên này lại thở ra mấy câu kỳ quái kia, thật là đáng sợ.

Đang vui vẻ ăn, di động lại vang lên hai tiếng. Dương Miên Miên mở ra xem, vừa thấy là app Kim Mãn Lộ, tin nhắn báo điểm thưởng. Hai quỷ hài đã báo thù xong, hồn đã về địa phỉ, lúc đăng kí tạm trú còn nhắc đến cô. Hai đứa là uổng mạng do tà quỷ, trên sổ sinh tử vốn vẫn đang còn vài chục năm dương thọ, nay đổi hết thành âm đức, đầu thai sẽ được số tốt.

Để cảm ơn Dương Miên Miên, hai đứa tặng cô 5 năm âm đức. Tình cảm của trẻ con thật là thuần túy. Dương Miên Miên đọc thông báo, trong lòng có chút chua xót.

Cơm nước xong, họ tới bệnh viện. Đứa trẻ là kiếp sau của Tuyết Phân được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả, họ không gặp được đứa bé, lại gặp phải mẹ của Lâm Mậu Thu.

Người phụ nữ béo múp trước mặt, không hề để ý đến mặt mũi người khác, mắng y tá trước mặt xa xả. Từ trong lời nói của bà ta, Dương Miên Miên biết được Lâm Mậu Thu đã c.h.ế.t rồi. Dương Miên Miên không hề ngạc nhiên, lúc đọc được tin nhắn về hai quỷ hài, cô đã có dự cảm rồi.

Lâm Mậu Thu làm nhiều việc ác, dương thọ, phúc trạch gì đấy đã sớm đã tiêu hao hết, hơn nữa, khả năng là đầu thai cũng chỉ được làm kiếp súc sinh.

Nhưng cô ngạc nhiên là thấy nam thanh niên đang đứng xem náo nhiệt kia: áo xương khô, quần hoa cộc.

Bạch Vô Thường nhìn thấy Dương Miên Miên mắt sáng rực lên, vui vẻ chạy đến.

“Hello, tiểu Miên Miên thân mến, chúng ta lại gặp nhau,…”

Dư Duyên nhẹ nhàng tiến lên, kéo Dương Miên Miên ra sau lưng mình. Dương Miên Miên ngó đầu ra, nghi hoặc: ”Bạch đại ca, bộ quần áo này, đại ca mặc cũng phải năm ngày rồi?”

Mấy ngày nay nóng như vậy…

Mặt cười của Bạch Vô Thường cứng lại, theo phản xạ ngửi ngửi vạt áo, lúc này mới yên tâm nói: ”Không sao, may quá anh đây không có mồ hôi, không hôi, không hôi.”

“Sao anh lại ở đây?” Dương Miên Miên hỏi.

“Không phải là tại em sao? Địa phủ có thông báo, có nữ quỷ làm loạn luân hồi, anh đây đang đợi, chỉ cần thân xác mới của nữ quỷ kia c.h.ế.t đi, sẽ giải nữ quỷ đấy xuống địa phủ, thế mà…” Vừa nới, Bạch Vô Thường vừa giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Dương Miên Miên: ”Thế mà lại gặp phải em, đúng là tiểu tai họa. Thế là một đống chuyện lại đổ lên đầu, làm lãng phí mất kì nghỉ này.”

Dương Miên Miên nghe thấy Bạch Vô Thường nói đến đứa bé, lập tức gấp gáp: ”Thế giờ làm sao, chắc anh sẽ không tự động thủ chứ?”

“Không,” Bạch Vô Thường đi về phía phòng bệnh bên kia: ”Anh đến cho cô ấy một ly canh Mạnh Bà. Trách phạt gì cũng đợi cô ấy sống xong kiếp này rồi tính. Nhưng cũng không thể để cô ấy mang ký ức kiếp trước được, nếu thế sẽ loạn hết lên mất. Nếu trọng sinh mà dễ như vậy, anh cần gì phải đi trộm phần thưởng của em.”

Cô biết ngay mà, người này từ đầu đã có chủ ý với khen thưởng của cô rồi, nên mới không nói trước như thế. Dương Miên Miên nhấp nhấp môi, nói với Dư Duyên: ”Em cho anh một thi thê mới để giải phẫu nhé? Yên tâm, lai lịch tuyệt đối sạch sẽ.”

Dư Duyên: ”Được.”

“Đừng, đừng làm như vậy…” Bạch Vô Thường đang đi phía trước nhảy về sau, cười giả lả: ”Tiểu Miên Miên đừng tức giận, thân thể này dùng xong anh còn phải trả lại, chơi hỏng thực sự là phiền toái đấy.”

“Thế sao.” Dương Miên Miên nhướng mày, “Thế là quà tặng này, hóa ra là đi mượn sao?”

Thấy mình càng nói càng sai, Bạch Vô Thường dứt khoát im lặng.

Diêm Vương đang làm việc ở địa phủ, tự nhiên hắt xì hai phát, hai cái ống bút trên bàn lung lay….

Bình luận

Truyện đang đọc