CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

“Úc đại sư, ngài đừng xúc động, bạn cháu hơi thiếu kinh nghiệp tiếp xúc với người sống, nói chuyện quá thẳng thắn, ngài đừng để bụng.” Tống Thừa Càn xem tình huống bắt đầu khó xử, liền ra mặt giải thích.

Lời này nói ra cũng coi như nhắc nhở Úc Quảng Bình đang muốn đ.ấ.m cho thanh niên trước mặt hai phát: Dư Duyên là phụ trách đội Pháy y Đội Cảnh sát Hình sự Cẩm Thành, là nhân viên công vụ. Úc Quảng Bình nghẹn một hơi, trong lòng thầm hận, nhưng cũng biết đối phương là người ông ta không thể tùy tiện dây vào, chỉ có thể nuốt xuống nỗi bực này, hừ lạnh một tiếng, bước xuống bậc thang mà Tống Thừa Càn đưa ra.

“Thôi, mọi người dùng cơm thôi.”

Tống Thừa Càn đổ mồ hôi trong lòng, vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác. Cậu ta lại có cảm giác Dư Duyên không giống ngày xưa, đem người sống thành người chít mà đối đãi nữa. Vừa rồi ở trong phòng trà cậu ta không có phản ứng gì chẳng qua chỉ là lười thôi, kiểu chuyện này ở trường đại học cũng từng phát sinh rồi.

Không còn tò hay để xem nữa, những người khác bắt đầu sôi nổi cầm đũa lên dùng cơm, Dương Miên Miên thuận thế ngồi bên cạnh Dư Duyên. Úc Giai không cam lòng, nguýt một cái, cuối cùng vẫn an phận về ngồi cạnh cha. Cô cũng tự biết ngày hôm nay đến đây là vì chính sự, ở nhà người khác không nên quá đáng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dương Miên Miên vẫn không cầm được oán hận.

Nhìn Dương Miên Miên ngồi cạnh Dư Duyên, Tống Thừa Càn có một chút lo lắng đề phòng. Hồi nãy đã có một cô gái tổn thương vì cái miệng độc của Dư Duyên, hi vọng cô bé này không chít quá khó coi (Không bị Dư Duyên làm cho mất mặt nữa.) Thế mà cậu ta lại thấy Dư Duyên múc một chén canh, tự nhiên đặt trước mặt Dương Miên Miên. Tròng mắt Tống Thừa Càn muốn rớt xuống, cậu chưa bao giờ thấy bạn mình đối xử dịu dàng như vậy với người con gái nào. Có chuyện gì vậy?

Trước đây cậu còn nghĩ Dương Miên Miên giống Úc Giai, là nữ nhân nông cạn bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Dư Duyên, nhưng có vẻ không phải vậy? Cậu ta tò mò tìm hiểu:

“Hóa ra Dương tiểu thư lại là bạn của A Duyên!”

Dương Miên Miên tự nhiên cầm bát canh trước mặt nhấp một ngụm, nghe vậy dừng một chút. Tổng cộng cô đã gặp Dư Duyên 3 lần, nói 3 câu, có vẻ cũng không thân lắm. Cô nghĩ nghĩ, trả lời: ”Không thân!”

Dư Duyên đang uống canh ngồi bên, nghe thế, động tác tạm dừng một chút, chỉ là thay đổi rất nhỏ, giống như chỉ là ảo giác. Tống Thừa Càn nhìn về bạn mình, lại chỉ thấy đôi mắt kinh lóe lên do bị phản xạ ánh đèn, không nhìn ra được gì cả. Chỉ là tự dưng cậu thấy điều hòa ở đây có vẻ lạnh, lạnh buốt. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Tống Thừa Càn, Dư Duyên cũng không thèm để ý. Hắn chậm rãi uống canh, giống với Dương Miên Miên, nhẹ nhàng đem chén đặt bên miệng, uống một ngụm nhỏ, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc Tống Thừa Càn một cái, cặp mắt màu hổ phách b.ắ.n ra một chút tia sáng sắc lạnh.

“Không ngon!”

Dư Duyên nói xong thì không nói gì nữa, Tống Thừa Càn giật giật khóe miệng.

Lại nữa, người này lúc tức giận đều như vậy, lấy ánh mắt nhìn người chít đặt lên người người sống, thật là sợ quá đi…

Trên bàn cơm cơ bản là không có ai nói chuyện, cha con Úc Quảng Bình mất mặt, những người khác tuy rằng trong lòng có chút vui mừng khi người khác gặp họa, nhưng cũng không tiện thể hiện ra, nói tóm lại là bàn cơm không có ai quá vui vẻ, chỉ trừ 1 người: Dương Miên Miên. Có Dư Duyên làm điều hòa ngay bên cạnh, giữa mùa hè uống canh nóng cũng không thấy nóng, cơm cũng ăn nhiều thêm 2 chén, cơ hội này khó mà có được, phải tranh thủ!

Chờ đến khi Dương Miên Miên buông đũa, những người khác đã ăn xong từ lâu, thấy vậy, Úc Giai lại hừ lạnh một tiếng: ”Đồ nhà quê, ăn mãi không xong, mọi người chờ cô nãy giờ.”

Vừa bị dạy cho một bài học lúc nãy, cô chỉ nhỏ giọng nói, nhưng lại vẫn bị Dương Miên Miên thính lực hơn người nghe thấy. Dư Duyên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng cầm đũa trước mặt, tùy tiện gắp một con tôm đã bóc vỏ lên bỏ vào miệng, nhai hai cái. Tôm này từ lúc chít đến lúc nấu cũng khoảng một giờ, protein đã có biến hóa, thịt không đủ tươi, quá mềm. Dư Duyên mặt không chút biểu cảm, cầm lấy một tờ khăn giấy định nhổ ra, Dương Miên Miên nhìn qua ngạc nhiên kêu.

“Ủa, hóa ra anh cũng thích tôm hùm đất!” Dương Miên Miên phấn khích giống như tìm ra châu lục mới. “Nhưng mà tôm lột vỏ rồi chả có chút thú vị gì cả, sau này có cơ hội tôi mời anh một bữa, tôi biết trên đường Quang Vinh có một quán bán món này rất ngon.”

Dư Duyên thu hồi bàn tay đang muốn lấy khăn giấy lại, chằm chằm nhìn Dương Miên Miên hai giây, sau đó nuốt tôm xuống: ”Được!”

Dương Miên Miên cười cong đôi mắt: ”Ok chốt kèo!”

Có máy làm lạnh di động bên người, vừa ăn tôm hùm đất vừa đươc quạt mát, òa, sướng ghê... Dương Miên Miên bỗng thấy từ lúc quen Dư Duyên, sống sót qua mùa hè cũng không còn quá khó khăn nữa.

Ăn cơm xong, trời đã tối đen. Ngày mai có thể sẽ có mưa, mây đen kéo nhau che kín cả bầu trời, đừng nói đến trăng, ngay cả sao cũng không đếm được mấy cái. Theo phân công từ trước, bốn bàn lần lượt chia về canh chừng bốn phía: Cha con nhà họ Tiết đi về hậu viện, Giang đại sư Hương Đảo phụ trách biệt viện, Đinh Lê tiến về nhà bếp, Úc Quảng Bình cùng Úc Giai trông coi cửa chính. Mọi người ở khá xa nhau, không làm ảnh hưởng đến nhau, nhưng lại không xa đến mức có nguy hiểm không tương trợ được nhau.

Giống như để khoe khoang bản lĩnh, mọi người có gì đều mang ra khoe hết, từ la bàn, kiếm, bù,…đều mang ra hết.  Bắt đầu thì bắt đầu thôi, Thiện Trí mang điện thoại ra, mở bài nhạc đã thu sẵn ra, nhà họ Tống lập tức vang vọng âm thanh đọc kinh A di đà phật. Đối mặt với cha con họ Tiết vẻ mặt như bị táo bón, Thiện Trí ngượng ngùng cười cười, chắp tay trước ngực: ”A di đà phật, bần tăng cũng muốn theo kịp thời đại chút.”

Cha con nhà họ Tiết: ”…”

Ở phòng khách, lão Tống cơm nước xong xuôi đã đi ngủ, hiện giờ mọi người đã chia về 4 hướng, phòng khách chỉ còn lại 3 người Dương Miên Miên, Dư Duyên cùng Tống Thừa Càn. Ánh mắt Tống Thừa Càn lại dừng lại trên người Dương Miên Miên, đánh giá một chút, tự dưng cảm thấy bản thân là một chiếc bóng đèn công suất cực lớn, nhưng mà mình là chủ nhà, cũng không thể bỏ đi để lại 2 người khách ở đây được. Tống Thừa Càn xấu hổ: ”Khụ khụ…Tôi thấy trời cũng tối rồi, mấy người kia tí nữa có làm phép cũng không biết sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào, hay là Dương tiểu thư đi nghỉ trước đi.”

Hắn cũng không cho rằng Thiện Trí nói đúng, Dương Miên Miên sao có thể là một cao thủ chứ. Lúc học đại học, chuyên ngành của cậu chính là Tâm lý học, lúc Thiện Trí nói, trong mắt láo liên, nói mười câu chỉ nên tin chín.

Nhưng nếu Dương Miên Miên đã đồng ý cùng Thiện Trí tới đây bắt mà mà lại đi ngủ, thì chuyến này lại là công cốc, không có được chút điểm nào mà quay về sao.

Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ trong chốc lát mà mây đên đã kéo tới, càng ngày càng dày, vừa rồi còn có thể nhìn ra một hai ngôi sao, giờ hoàn toàn không thấy gì nữa, toàn bộ bầu trời như bị kéo vào một tấm màn đen kịt không đáy.

Nhà họ Tống nằm ở chân núi phía Bắc, ban ngày ánh nắng mặt trời chói lóa còn không nhận ra, giờ màn đêm kéo đến, những cây cao trên đỉnh núi trong mây nhìn như một đám người đang đứng thẳng, nhìn lại có vẻ thâm trầm. Dương Miên Miên cảm nhận được không khí xung quanh, âm khí ngày càng nồng đậm khác hẳn ban ngày. Tầm mắt cô dừng lại trên mấy cành cây vươn ra chỗ ban công: ”Bên kia chính là nơi nhìn thấy những dấu tay sao?”

“Đúng vậy, là nơi đó!” Tống Thừa Càn không biết tại sao Dương Miên Miên lại biết để hỏi, nhưng vẫn trả lời tỉ mỉ: ”Đó chính là nơi trước đây tam thúc ở, nhưng không biết tại sao gần đây tam thúc chỉ trong thời gian ngắn liên tục phát bệnh, nơi này lại quá nguy hiểm, nên ông đưa tam thúc qua ở hậu viện, vì vậy phòng đấy hiện tại không có ai ở.”

Dương Miên Miên: ”Tôi có thể đến xem qua không?”

Tống Thừa Càn không có lý do thoái thác, vì vậy cả 3 người dắt nhau đi vào căn phòng kia. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không vì phòng không có người ở mà ẩm thấp hay có mùi gì lạ. Dương Miên Miên nhìn quanh căn phòng, thấy trên bàn sách có một khối pha lê, phía dưới là mấy tấm ảnh.

“Đây là…?” - Dương Miên Miên nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh.

Ảnh chụp có vẻ từ rất lâu, là ảnh đen trắng, viền đã úa vàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Tống Thừa Cần xem ảnh, giải thích: ”Đây là mẹ của tam thúc, là bà kế của tôi”.

Tống Thừa Cần có chút mất tự nhiên: ”Bà đã mất tích rất nhiều năm rồi, lúc tôi còn rất nhỏ đã không thấy bà.”

Mất tích? Qua nhiều năm như vậy có lẽ cũng đã chít rồi. Dương Miên Miên nhìn lại nữ nhân trong bức ảnh, không nói gì nữa. Bố cục trong phòng rất đơn giản, không có vật gì trang trí, cô đi thẳng đến cửa sổ, mở ra.

Cô mở tầm mắt, từ vị trí này nhìn ra, vừa lúc có thể nhìn đến đỉnh núi phía trước, trên núi là một cây cổ thụ rất lớn, cành lá sum xuê, không giống với những cây khác trên núi. Dương Miên Miên híp mắt suy nghĩ.

“Đó là cây hòe.”Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai: ”Cây hòe hình dạng cao lớn, hoa mọc thành chùm, mùi hương đặc trưng, em thử ngửi xem.”

Dương Miên Miên nghe thế, cẩn thận ngửi một chút, thật sự ngửi thấy trong cơn gió có mùi thơm. Cô không hiểu nhiều về phong thủy, nhưng cũng biết cửa sổ đối diện với cây hòe là không tốt, dễ tụ âm khí, hấp dẫn những thứ không sạch sẽ.

Đồng hồ trên vách tường dần dần nhích đến 12. Tống trạch dần càng nặng âm khí. Dương Miên Miên tắt di động, đứng lên. Ngoài cửa sổ không biết khi nào nổi lên từng trận gió, như kiểu trời muốn mưa, cửa sổ cũng bị gió thổi loảng xoảng, mấy người đứng ở tầng 2 vừa lúc nhìn được hai cha Úc Giai. Úc Quảng Bình cũng cảm nhận được gì đó, nhanh chóng thức Úc Giai đang ngủ dậy. Trong góc, con ch.ó đen bực bội đi vòng quanh, không ngừng nhìn về ban công tầng 2, trong miệng không ngừng hự hự cảnh báo.

“Đến rồi!”

Dương Miên Miên thấp giọng nói một tiếng, mắt tràn đầy hưng phấn. Dư Duyên vẫn như đang kiểm tra xác chít, nghe thấy vậy liền chậm rãi sập cầu d.a.o điện. Tống Thừa Càn chưa hiểu có chuyện gì, hỏi: ”Cái gì tới cơ?”

Bình luận

Truyện đang đọc