CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Hướng Ý muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn theo bản năng muốn tiến về phía trước, nhưng còn chưa kịp bước, Dương Miên Miên đột nhiên nhấc chân sang một bên, cản trở động tác của hắn.

"Ừ.", Dương Miên Miên đột nhiên mím môi cười, khóe miệng hiện lên một chút lúm đồng tiền.

Nhìn thấy Dương Miên Miên nói như vậy, ánh mắt Dư Duyên càng cong lên mềm mại hơn.

Anh chậm rãi đưa tay về phía Dương Miên Miên: "Vậy chúng ta đi thôi."

Những ngón tay mảnh khảnh, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng ấm áp trong vầng sáng của mặt trời lặn, đẹp đến mức tưởng chừng như không thật.

Những ngón tay từng chút một di chuyển đến gần Dương Miên Miên, cuối cùng chạm tới bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên hai mắt nheo lại, tạo thành hai vầng trăng lưỡi liềm, dùng ngón tay nắm chặt lấy tay đối phương.

Không khí dường như im lặng trong giây lát.

Nụ cười trên môi Dư Duyên khẽ run lên, đột nhiên sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, như bị dầu nóng đốt cháy. Anh ta đột nhiên dùng lực, liên tục muốn rút tay lại, như thể muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Dương Miên Miên.

"Miên...Miên Miên…bỏ anh ra đã!", Khóe miệng Dư Duyên nhếch lên, anh không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh cao quý nữa.

"Sao anh lại muốn đi? Không phải định nấu ăn cho em sao? Đi thôi." Lúm đồng tiền ở khóe miệng Dương Miên Miên càng ngày càng sâu, ra sức ở tay càng ngày càng lớn.

"Anh…anh...ah...". Giọng nói của Dư Duyên run lên, cuối cùng không chịu nổi nữa mà hét lên một tiếng, bàn tay bị Dương Miên Miên kéo ra trong nháy mắt co rúm lại, biến thành móng vuốt của một con thú, da lông có hoa văn.

"Cô... Cô làm sao phát  hiện được? Trong người Dư Duyên truyền ra một thanh âm kinh khủng, xen lẫn không cam lòng, giọng nói khàn khàn khó chịu, giống như đang cưa gỗ.

"Haha.", Dương Miên Miên tăng lực trên tay, "Không biết mày từ đâu đến mà có lòng tin dám giả làm Dư Duyên, tưởng là bắt chước giỏi thế nào chứ? Dư Duyên sao có thể cười ghê tởm như mày, làm tao suýt thì nôn hết mấy thứ tao ăn tối qua rồi, tao hầm mày bù vào nhé?"

Cô vừa dứt lời, vật này rốt cục không nhịn được nữa, lộ ra bộ dáng thật sự.

Hướng Ý c.h.ế.t lặng khi người đàn ông đẹp trai trước mặt đột nhiên biến thành một con thú cao bằng nửa người. Lúc nãy hắn vừa nghe thấy âm thanh bất thường thì mặt đã tái mét, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy, liền sợ đến mức bắp chân run rẩy.

Con thú này trông giống như một con sơn ly, mặt mèo thân báo, nhưng nó lớn hơn sơn ly bình thường rất nhiều, đôi mắt nó có màu đỏ tươi.

Làn sương đen quấn quanh cơ thể con sơn ly chạy dọc theo chiếc chân bị Dương Miên Miên kéo, dần dần chui vào trong cổ áo của Dương Miên Miên.

Khoảnh khắc sương đen biến mất, biểu tình của sơn ly càng trở nên thống khổ hơn.

Dương Miên Miên mỉm cười, sau khi hấp thu hắc khí từ con cáo núi, mặt dây chuyền dường như đã ăn no, nhiệt độ lại từ từ hạ xuống.

Sơn ly không ngừng gào thét: "Thả tôi ra, thả tôi ra!"

"Không.", Dương Miên Miên đơn giản từ chối, "Sơn ly tự mình dâgn đến cửa, sao lại thả đi được?" Dương Miên Miên cong môi: "Sao mày dám lén trộm đi trí nhớ của tao? Mày giả vờ làm ai cũng được, sao lại giả làm Dư Duyên đến lừa tao, chỉ số IQ cũng khá cao đấy!"

Đoàn hắc khí bám trên tường lúc nãy chỉ là chiêu bài đánh lừa người, ngay khi sơn ly xuất hiện, màn sương đen mất tác dung, lập tức biến mất.

Đột nhiên, có tiếng bước chân nhẹ nhàng phát ra từ con hẻm.

Có người đến!

Chuông báo động trong lòng Dương Miên Miên vang lên, cô theo bản năng nhìn về phía lối vào con hẻm.

Không biết con sơn ly này là cái gì, thật thể không ra thật thể, hồn thể cũng không ra hồn thể, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức.

Nhìn thấy Dương Miên Miên đột nhiên chuyển sự chú ý, con sơn ly cuối cùng cũng tìm được cơ hội, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ ngoan độc, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn đứt cánh tay của chính mình, thân thể biến thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong giây lát.

Trên tay chợt buông lỏng, Dương Miên Miên liền nhận ra con sơn ly đã bỏ chạy, cô sửng sốt, không ngờ thứ này lại tàn nhẫn như vậy.

Móng vuốt của con thú này chỉ có hình, không có huyết nhục, sau khi bị sơn ly bỏ lại, nó nhanh chóng hóa thành một đám khói rồi tan dần.

Lúc này, người trong ngõ đã rẽ vào, cuối cùng cũng lộ ra bóng dáng.

Hướng Ý toàn thân rùng mình, nhìn người đàn ông đứng ở đầu ngõ như nhìn thấy quỷ.

Ánh sáng còn sót lại của mặt trời lặn chiếu lên cơ thể người đàn ông, tôn lên dáng người mảnh khảnh cao ngất của anh ta.

Đó không phải là người đàn ông mà con dã thú vừa biến thành sao?

"Nó..Nó sao lại trở lại rồi?" Hướng Ý theo bản năng nghiêng người về phía Dương Miên Miên, vô thức nắm lấy cánh tay cô.

Ngõ nhỏ đột nhiên nổi lên một trận âm phong.

Hướng Ý rụt cổ lại.

Dương Miên Miên nhìn thấy người tới, cười toe toét: "Sao anh lại tới đây?"

"Anh đứng đợi em ở cửa phòng nửa ngày rồi, sao em lại ở đây?"

Hướng Ý khuôn mặt tuyệt vọng. Trời ạ! Ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt nhau! Chẳng lẽ lại có một con quái vật khác tới!

"Em có chút việc phải để ý, nhưng bây giờ đã xong rồi." Dương Miên Miên nhìn đống rác vương vãi trước mặt, nói: "Anh ra đầu ngõ đợi em, chút nữa em sẽ ra."

Hướng Ý tóm lấy Dương Miên Miên, nói: "Đừng đi, không chừng thứ này còn mạnh hơn lúc nãy."

Dương Miên Miên nhìn hắn như một kẻ ngốc, sau đó đi về phía trước.

Hướng Ý dừng lại, nhìn Mã Phúc Minh nằm trên mặt đất và con hẻm u ám, nghiến răng nghiến lợi đi theo.

Khi đến gần hơn, hắn mới thấy người đàn ông này trông giống hệt con quái vật vừa rồi, trên tay cũng đang cầm một đống trái cây rau quả!

Dư Duyên liếc nhẹ nhìn Hướng Ý đang đi theo Dương Miên Miên, đôi mắt như tẩm phong sương, lạnh buốt, cực kỳ đáng sợ.

Hướng Ý đang quan sát đối phương, vẻ mặt vô vọng quay đi chỗ khác, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, quả nhiên lại là một con quái vật khác, nhất định là thế!"

Dư Duyên cụp mắt xuống, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt hồng hào của Dương Miên Miên, ánh mắt nhanh chóng dịu lại.

Một bàn tay thon dài với các khớp rõ ràng duỗi ra trước mặt Dương Miên Miên: "Đi được chưa?"

Hướng Ý nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, cảm thấy lo lắng không nói nên lời, thầm nghĩ có phải chỉ số IQ của con quái vật này có vấn đề không, hồi nãy vừa mới bị tẩn cho một trận, giờ lại dùng chiêu này tiếp.

"Chờ một chút, em đi gọi điện thoại.", Dương Miên Miên dùng ánh mắt tham lam liếc nhìn bàn tay xinh đẹp của Dư Duyên, sau đó rút ngón tay ra bấm số 120.

Mã Phúc Minh vẫn còn nằm trên mặt đất, cô cũng không thể cứ như vậy rời đi. Hồn thể của người này rõ ràng đã bị tổn thương, không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu mặc kệ ông ta ở đây, tự dưng chết, cô sẽ lại phải đến cục cảnh sát 1 ngày.

Dương Miên Miên gọi điện xong, suy nghĩ một lúc rồi gửi một loạt câu hỏi đến bộ phận chăm sóc khách hàng sau bán hàng của Kim Mãn Lộ, sau đó cô mới hài lòng tắt máy, đặt đôi móng vuốt đầy thịt của mình vào tay đối phương.

“Hả?” Hướng Ý nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao không có động tĩnh gì?”

"Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tôi, Dư Duyên.", Dương Miên Miên giới thiệu với Hướng Ý.

Hướng Ý ngẩn người một chút, sau đó mới nhận ra người này chính là Dư Duyên mà Dương Miên Miên vừa nhắc đến.

Chính chủ đã đến.

Biết đối phương không phải là quái vật, Hướng Ý mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này hắn mới nhìn kỹ Dư Duyên, cảm thấy bản thân tuy cũng là một soái ca, nhưng mặc kệ là giá trị nhan sắc hay chiều cao của hắn đều không bằng Dư Duyên, liền vô thức duỗi thẳng lưng.

"Xin chào, tôi là Hướng Ý. Chủ tịch tập đoàn Duyệt Thái là ba tôi. Lần này tôi ở đây với tư cách là người thuê Dương tiểu thư làm việc…"

Dương Miên Miên vẻ mặt ủ rũ nói: "Ba hắn muốn em làm người giám hộ cho hắn trong một tuần, nhưng chỉ còn lại 250 tệ phí sinh hoạt."

Hơi thở của Hướng Ý nghẹn lại trong cổ họng, cái gì mà người giám hộ, nghe như kiểu hắn chưa thành niên vậy, rõ ràng là vệ sĩ!

Nhưng khi nghĩ đến chi phí sinh hoạt thấp đến mức có thể được làm tròn về 0, hắn cũng nhịn những lời phản đối xuống.

Đi dưới mái hiên, đương nhiên phải cúi đầu.

Xe cấp cứu 120 nhanh chóng đến, đưa Mã Phúc Minh trở về, chờ Dương Miên Miên lái xe trở lại tiểu khu và lên lầu, Dư Duyên đã lên trước chuẩn bị bữa tối.

Võ Tiểu Tứ thò đầu ra cửa, không dám đi vào. Hướng Ý đang ngồi trên sofa chơi game rất vui vẻ.

Không còn nguy hiểm nữa, hắn tất nhiên lại trở về trạng thái thiếu gia giàu có da mỏng thịt mềm, hoàn toàn là dáng vẻ ngồi không chờ ăn.

Dương Miên Miên bĩu môi, xoay người lại đi xuống lầu, cầm hai thùng mì gói mới mua trong siêu thị, ném về phía Hướng Ý, nói: "Đây, hai thùng mì ăn liền, đây là đồ ăn cho tuần sau của cậu. Bắt đầu từ tối nay, cậu đến phòng Võ Tiểu Tứ ở cách vách mà ở."

Dương Miên Miên vừa mới nói xong, Dư Duyên cũng đã nấu hai món, tuy chỉ là thịt lợn xào ớt xanh kiểu gia đình và bắp cải trộn giấm nhưng đủ sắc hương vị đều đủ, khiến người ta không khỏi nhìn mà rớt nước miếng.

Lúc này đã là giờ ăn tối, bụng Hướng Ý đã sớm biểu tình, nhìn đồ ăn trên bàn liền nuốt nước bọt, sau đó lại nhìn mì gói trong tay, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: “Tôi muốn ăn cơm, tôi không ăn mì ăn liền."

"Cơm này không có phần của cậu." Dương Miên Miên bình tĩnh nói.

"Làm sao có thể? Vừa rồi anh ta cầm nhiều đồ ăn như vậy, sao có thể chỉ có chừng này?"

Vừa dứt lời đã nhìn thấy Dư Duyên bưng hai bát cơm đi ra ngoài.

"Xong rồi, ăn thôi.", Dư Duyên nói với Dương Miên Miên, không thèm liếc nhìn Hướng Ý lấy một cái.

Dương Miên Miên đáp lại, không để ý đến Hướng Ý, ngồi xuống bàn ăn.

Hướng Ý nhếch miệng cười, chạy vào bếp, nhưng ngay sau đó, hắn hai tay trống không, mắt đầy oán niệm bước ra.

"Các người thật quá đáng, chỉ nấu đúng 2 bát cơm!" Hướng Ý trừng mắt trách cứ đầu bếp Dư Duyên, cặp đôi này thật sự là đáng giận.

Dương Miên Miên hài lòng nuốt đồ ăn trong miệng, liếc nhìn Hướng Ý đang phát hoả, nói: “Đừng nói là tôi ngược đãi cậu, rau chưa nấu còn thừa ở trong tủ lạnh, muốn ăn thì tự nấu!"

“Tôi không làm!” Hướng Ý tức giận.

"Thì sao?", Dương Miên Miên nhướng mày: "Tôi cũng không phải là mẹ của cậu, sao lại phải nấu cơm cho cậu?"

“Tôi…” Sắc mặt Hướng Ý cứng đờ, sau đó hắn mới nhớ tới tình huống hiện tại của mình. Nhưng từ nhỏ đến nay hắn luôn được người khác đặt trong lòng bàn tay mà nuông chiều, đã bao giờ phải gặp chuyện đáng giận như vậy?

Hướng Ý nín thở bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra bấm số của ba.

Nhưng trong điện thoại chỉ có tiếng rè rè, căn bản không nghe được đối phương nói gì.

“Nơi này là kiểu nhà gì vậy?” Hướng Ý vừa nói vừa đi đến cửa sổ cuối hành lang, giơ điện thoại ra ngoài cửa sổ lắc lắc: “Tôi không tin ba tôi sẽ bỏ rơi tôi, xin thêm mấy vạn, tôi không tin các người vẫn để tôi nhịn đói. Đại sư gì chứ? Rõ ràng là có tiền, không thuê một đại sư cho tử tế, lại tìm một nha đầu tóc vàng, dám...

Hướng Ý đang lẩm bẩm, đột nhiên một bóng đen lóe lên trước mắt hắn, sau đó dưới nhà vang lên một tiếng động lớn.

Hướng Ý dừng lại, vội vàng vươn đầu nhìn xuống.

"Có…Có người nhảy xuống!"

Tim Hướng Ý đột nhiên dâng lên đến cổ họng, nhưng chưa kịp phục hồi, hắn đã nhìn thấy bóng người đầy méo sau cú ngã đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên, cười toe toét với hắn.

“Quỷ...quỷ...”

Bình luận

Truyện đang đọc