CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Edit: Mộc Tử Đằng

←←←←←♥→→→→→

Đau đớn như dự đoán cũng không xảy ra nhưng lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.

Đinh Nhàn có chút hoảng hốt, khi mở mắt ra thứ đập ngay vào mắt là cơ ngực cứng rắn. Ngơ ngác hai giây, cô chợt có một dự cảm, giương mắt lên liền chạm phải ánh mắt của người đàn ông, bên tai nhất thời nóng như lửa đốt, hai gò má đỏ ửng lên, không kịp suy nghĩ gì nhiều cô vội vàng lui về sau hai bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa chút.

Quay đầu lại mới phát hiện người đàn ông trung niên đã ngã xuống đất đang kêu rên thống khổ.

Cô ngước mắt lên trong mắt đều là hoảng hốt, người đàn ông vỗ nhè nhẹ bả vai cô, nói: "Đừng sợ."

Trấn an Đinh Nhàn xong, Thời Dịch cầm lấy điện thoại hướng về phía người đang nằm trên mặt đất chụp hai tấm. Lúc này có người chú ý tới bà lão vừa nãy nói chân bị thương không đi được vậy mà bây giờ đang nhấc chân bỏ chạy.

Thấy tình hình này, những người xung quanh lúc trước còn ồn ào chỉ trỏ hiện tại đều xấu hổ bỏ đi.

Thời Dịch cười lạnh một tiếng rồi gọi điện báo cảnh sát.

...

Đinh Nhàn ngồi trong đồn cảnh sát, trên mông như có kim châm không hề thoải mái chút nào. Đến đây mới biết được bà lão cùng người đang ông trung niên ở trạm xe chính là tội phạm chuyên lừa gạt để bán trẻ em và phụ nữ, cảnh sát một mực đang truy xét nhưng nhóm người kia vô cùng giảo hoạt đã chạy thoát được mấy lần.

Nghĩ đến mạng lưới lừa gạt bán trẻ em và phụ nữ đó cô liền thấy sợ hãi, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Cách đó không xa, Thời Dịch đang nói chuyện cùng một người cảnh sát, từ biểu cảm trên mặt có thể thấy hai người có quen biết nhau.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bên này, Lục Trác liếc nhìn Đinh Nhàn, hỏi: "Em là con gái của Đinh Trí?"

Nghe được tên của cha, trong nhát mắt thân thể Đinh Nhàn sững lại.

Thời Dịch gật đầu, chú ý đến động tác của Đinh Nhàn, hỏi cô: "Lạnh hả?"

Đinh Nhàn lắc đầu một cái.

"Đợi một lát ra ngoài mua quần áo mới để thay." Cô gái nhỏ tựa hồ bị dọa sợ, Thời Dịch hơi nghiêng người, cố gắng điều chỉnh giọng nói, "Đinh Nhàn, không nên tin tưởng người khác như vậy."

Dừng một chút lại sợ cô không hiểu nên bổ sung thêm: "Phòng người chi tâm không thể vô*."

(Phòng người chi tâm không thể vô: Không làm tổn thương người khác, nhưng hãy bảo vệ chống lại những người đang cố làm tổn thương bạn)

"Vậy còn anh?" Cô gái nhỏ giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh sao?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền ý thức được mình không nên hỏi vấn đề như vậy.

Ánh mắt né tránh không dám nhìn anh nữa.

Bên cạnh có người cười nhẹ một tiếng.

Thời Dịch đứng thẳng người lên, quét mắt qua Lục Trác một cái rồi nhanh chóng nhìn trở về phía cô: "Bệnh viện lúc đó có chút việc khẩn cấp."

Anh cũng không phải cố ý đến trể, lúc đang đi thì bệnh viện bên cạnh xảy ra tai nạn xe, trùng hợp lúc ấy anh cũng ở đó, thời khắc ấy chỉ lo cứu người hoàn toàn quên mất cô gái nhỏ.

Chờ anh bận rộn xong mới nhớ đến chuyện này, liền nhanh chóng lái xe đến đây.

Nhưng không nghĩ tới, vì anh đến trể nên suýt chút nữa cô gái nhỏ đã gặp nguy hiểm rồi.

Anh ấy đang giải thích nguyên nhân đến trể với mình à?

Cô cũng không có ý trách anh. Đinh Nhàn vừa muốn mở miệng lại cảm thấy mình phủ nhận lại lòi đuôi nên dứt khoác im lặng không nói lời nào.

Lục Trác vỗ vỗ bả vai Thời Dịch, nói: "Giáo sư Thời của chúng ta cũng có ngày khiến người khác không tin tưởng."

Thời Dịch liếc anh ta một cái.

Hai người là bạn thân lâu rồi không gặp nhau, trêu chọc mấy câu rồi ai cũng có việc người nấy đành vội vã chào tạm biệt.

Trời đã tạnh mưa, quần áo Đinh Nhàn không còn ướt nhiều nữa, cô đứng dậy đưa tay lấy vali nhưng tay vừa mới đưa ra đã có bàn tay khác nhanh hơn cô một bước.

Cô theo bản năng nói: "Để tự tôi làm được."

Đang nói chuyện chỉ thấy người đàn ông một tay kéo vali một tay mở cửa xe, nói: "Lên xe."

Đinh Nhàn mấp mái môi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.

Không khí bên trong xe có chút bí bách, cô kéo cửa kính xe xuống, đầu vừa mới ló ra liền bị một bàn tay đẩy vào.

Ngay sau đó cửa xe bị người ta mở ra.

Trong tay anh cầm một hòm thuốc, anh ngồi vào bên trong, thân thể cao lớn làm không gian trong xe nhỏ hẹp lại. Trong không khí có mùi của anh, cách nhau khá gần nên có thể cảm nhận được tiếng hít thở của anh.

Không kịp nghĩ nhiều Đinh Nhàn đã nhích về phía sau một chút, theo động tác của cô tim cũng đập nhanh lên.

Thời Dịch mở hòm thuốc lấy bông gòn cùng nước muối sinh lý ra.

"Lại đây."

Anh ngước mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ mím, sắc môi hơi nhạt.

Đinh Nhàn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, cũng là ánh mắt nhàn nhạt như vậy, tựa hồ không có gì thay đổi.

Cái dáng vẻ này quá mức xuất sắc, nhìn một cái liền có thể trở nên si mê.

Và cô xác định không tránh khỏi.

Thấy cô gái nhỏ chậm chạp không nhúc nhích, Thời Dịch đành ngồi nhích qua: "Đưa tay ra nào."

Gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt làm hô hấp Đinh Nhàn có chút căng thẳng, sợ bị anh nhìn ra tâm tư trong mắt nên ngoan ngoãn đưa tay ra.

Ngay sau đó bàn tay bị anh cầm lấy, lòng bàn tay liền truyền đến một trận đau nhói, cô theo bản năng rút tay về nhưng ngược lại bị nắm chặt hơn.

"Nhịn một chút."

Thời Dịch thấp giọng nói, khử trùng qua rồi bắt đầu đổ thuốc nước.

Động tác trên tay rất nhẹ nhàng và cẩn thận.

Một lát sau, anh dọn dẹp mọi thứ vào trong hòm rồi mở cửa xe ra đi lên ghế lái.

Xe đi được một quảng thì Đinh Nhàn mới khó khăn phục hồi lại tinh thần, cô nắm cổ tay mình, nơi bị anh chạm vào vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

...

Đến Đế Đô cũng đã hơn 9 giờ tối, sau khi lái xe vào gara thì hai người xuống xe.

Thời Dịch xách vali đi phía trước, Đinh Nhàn lặng lẽ đi theo sau giống như một cái đuôi nhỏ.

Lên đến tầng 12 cửa thang máy mở ra, đứng bên ngoài là hai cô gái, dáng dấp rất xinh đẹp và nóng bỏng, quần áo mặc trên người rất thời thượng.

Thấy Thời Dịch ở bên trong, các cô ấy tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Chào giáo sư Thời."

Thời Dịch gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Đi ra khỏi thang máy, mới đi được vài bước Đinh Nhàn liền nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái kia.

"Trời ạ là giáo sư Thời đó, trước kia tôi đều cố ý đi ngang mà không gặp được hôm nay vận khí quá tốt mà."

"Trước đó chỉ nghe cô kể, không nghĩ là lại đẹp trai như vậy! Lạnh lùng cấm dục, quá hợp khẩu vị của tôi."

"Cút, anh ấy là của tôi."

"Này, con bé đi sau lưng anh ấy là ai vậy?

"Không biết nữa, chắc là họ hàng gì đó."

"..."

"..."

Đinh Nhàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đi đằng trước, anh giống như không nghe thấy gì bình tĩnh lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Anh đổi giày xong thì xoay người từ trong tủ cầm ra một đôi dép lê cho nữ.

Đinh Nhàn mang vào rất vừa chân.

Đóng cửa nhà lại, Thời Dịch dẫn cô đến phòng mới, "Đây là phòng của em, trong tủ có quần áo, em đi tắm trước rồi xuống ăn tối."

Đây là câu nói dài nhất anh nói với cô kể từ khi gặp mặt.

Đinh Nhàn còn chưa kịp nghĩ hết lời anh nói thì anh đã xoay người đi ra ngoài.

Tính tình Thời Dịch có hơi lạnh nhạt, căn nhà này cũng y như chủ nhân của nó, trang trí rất nhạt nhẽo.

Không gian trong nhà hơi tối, phong cách xung quanh rất đơn giản, còn căn phòng này lại đặc biệt không hề ăn nhập gì với tổng thể của ngôi nhà này.

Cả căn phòng mộng ảo với màu tím nhàn nhạt, tất cả mọi thứ đều mang phong cách thiếu nữ, ra trải giường cùng chăn đều có hình nụ hoa nhỏ viền ren, trên ghế sa lon gần đó có năm con thú nhỏ, còn để thêm hai con báo hồng nữa.

Những thứ này đều đặc biệt chuẩn bị cho cô sao?

Thấy thế này nên không tránh khỏi tự mình đa tình một chút.

Nhớ tới lời nói vừa nãy của anh, cô mở tủ quần áo ra, quả nhiên bên trong treo đầy quần áo.

Váy, quần ngắn, áo thun, đồ ngủ đều phù hợp với tuổi của cô.

Trong phòng có cả nhà vệ sinh, đóng tủ quần áo lại, Đinh Nhàn tìm một bộ quần áo trong vali rồi đi vào.

Cô không có đồ ngủ, bình thường tắm xong đều mặc luôn quần áo cho ngày mai.

Trên bệ rửa tay đều có đầy đủ đồ dùng hằng ngày, tất cả đều là màu hồng, những thứ này đều đâm nhẹ vào lòng cô.

Đinh Nhàn dùng tốc độ nhanh nhất để tắm, lau qua tóc rồi chảy lại sau đó đi ra ngoài.

Thời Dịch rất ít khi xuống bếp, bình thường chỉ có một mình nếu không ăn ở bệnh viện thì là gọi đồ ăn ngoài.

Trong tủ lạnh chỉ có mấy quả trứng gà, một trái cà chua cùng một gói mì.

Đối với ăn uống anh không có ý kiến gì chỉ cần no bụng là được.

Nếu là ngày thường anh chỉ cần đun sôi nước xong thì cho mì vào vài phút là ăn được. Nhưng hôm nay suy nghĩ đến trong nhà còn có cô gái nhỏ nên dùng trứng và cà chua để nấu mì.

Nghe người ta nói hình như trẻ con đều thích ăn những thứ này, cái gì mà khoai tây chiên, cà chua xào trứng vô cùng đơn giản.

Lúc Đinh Nhàn đi đến phòng khách, Thời Dịch vừa vặn từ trong bếp đi ra, đem chén bày ra trên bàn, anh nói: "Tới đây ăn mì."

Thời Dịch ít nói, Đinh Nhàn thì chậm nhiệt nên cũng không biết phải nói gì, hai người ngồi đối diện ăn mì mà không nói câu nào, bầu không khí rõ ràng có chút lúng túng.

Mì nấu với cà chua và trứng gà ăn rất ngon, có thể vì do quá đói nên Đinh Nhàn húp hết cả nước, húp xong đến giọt cuối cùng, cô phá vỡ sự yên lặng nãy giờ, cười nói: "Ăn ngon thật đấy".

Thời Dịch nhìn về phía người đối diện, cô gái nhỏ cười vui vẻ, hiện ra hai má lúm đồng tiền vô cùng linh hoạt.

Dừng lại hai giây, anh nói: "Tối nay ăn tạm một chút, ngày mai sẽ có người giúp việc đến."

Anh quá bận rộn, không có dư thời gian chăm sóc một ngày ba bữa cho cô.

Đặc biệt vì cô mà thuê người giúp việc?

Trong đầu Đinh Nhàn đột nhiên hiện ra ý nghĩ này, vội nói: "Không cần đâu, tôi biết nấu cơm mà, việc nhà tôi cũng có thể làm được."

Trước kia ở nhà chú hai, việc nhà đều do cô làm.

Thời Dịch: "Nhiệm vụ của em chủ yếu là học tập."

Nói đến việc học, Đinh Nhàn liền cảm thấy xấu hổi.

Thành tích của cô thật sự không tốt lắm.

Nghĩ ngợi một chút. Thời Dịch nói: "Đinh Nhàn, sau này nơi này chính là nhà của em, không cần phải câu nệ. Bình thường tôi tương đối bận rộn sẽ không ở nhà thường xuyên, nếu có chuyện gì hãy gọi cho tôi."

"Thật ra thì anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy, như là mấy thứ quần áo kia..." Thanh âm Đinh Nhàn dần nhỏ lại, cắn cắn môi nói: "Thật ra không cần đâu, tôi có rồi."

Biết được cô có lòng tự ái cao, Thời Dịch nhẹ giọng nói: "Những thứ đó là dùng tiền của cha em để mua, chú ấy hy vọng em sống tốt."

Đinh Trí tự trách nhất chính là không thể cho con gái mình đầy đủ mọi thứ, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải giao phó với Thời Dịch một lần, đơn giản là nếu ông ấy không về được thì sẽ giao lại con gái cho Thời Dịch chăm sóc.

Ngoài Thời Dịch ra những người khác ông ấy không yên tâm.

Mặc dù rất ít khi về nhà nhưng ông ấy đều biết, con gái sống ở nhà em trai cũng không tốt lành gì, gia đình đó ông hiểu rất rõ.

Lúc này Thời Dịch nhìn ông ấy với sắc mặt không tốt: "Chú đừng nói với tôi về mấy thứ này, con gái mình thì tự mình chăm sóc."

Nghe anh nói vậy Đinh Trí sợ anh không làm, còn chạy đến chỗ lãnh đạo, lãnh đạo bị ông ấy nói đến phiền, thường xuyên đem người đuổi ra ngoài.

Nhưng mà vào tháng trước, những lời ông ấy nói đều thành sự thật.

Không muốn tin nhưng quân nhân chính là như vậy, đem sinh mạng dâng hiến cho tổ quốc.

Vào lúc Đinh Nhàn vừa mới nhận được tin tức đó cũng không dám tin, từ nhỏ đến lớn cũng chưa gặp mấy lần, đột nhiên lại có người báo tin là cha cô đã chết, cô chỉ cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với cô. Cho đến mấy ngày sau cô nghe được chú hai cùng thiếm hai vì tiền của cha để lại mà gây gổ, cô mới bất giác đón nhận sự thật này.

Cũng là sau đó cô mới biết cha mình đã giao phó mình cho người đàn ông Thời Dịch này, phó thác anh chiếu cố mình cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Đinh Nhàn hỏi: "Ông ấy còn nói gì nữa không?"

.......................

Bình luận

Truyện đang đọc