CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Edit: Mộc Tử Đằng

Đinh Nhàn nhìn cây kim nhọn kia, trong lòng sợ hãi không thôi, ra sức lắc đầu: "Không muốn, em không tiêm."

"Đinh Nhàn, ngoan một chút nào." Giọng người đàn ông rất dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con vậy, ngược lại lực đạo trên tay không nhẹ, xoay người cô lại đè trên giường, thấp giọng nói: "Tự mình tới hay đợi anh."

Đinh Nhàn bị buộc nằm xuống, do bị bệnh nên thân thể vốn chẳng có mấy sức lực, lúc này bị anh đè không còn chút sức lực chống cự nào, cô quay đầu nhìn sang, Thời Dịch đã đặt tay bên hông cô, giống như giây kế tiếp anh sẽ kéo quần cô xuống luôn vậy, rồi đột ngột tiêm vào da cô.

"Để em để em tự tới."

Nếu phản kháng không có hiệu quả, không bằng thuận theo, lúc này cũng không để ý xấu hổ gì nữa, Đinh Nhàn hít sâu một hơi, dáng vẻ không sợ chết, cô dè dặt kéo quần xuống, nhẹ giọng: "Anh Thời Dịch, anh nhẹ một chút nha."

Cô gái nhỏ nằm sấp trên giường, đôi chân thon dài thẳng tắp, hơi run rẩy.

"Ừ."

Thời Dịch đáp lại, giọng nói không tự chủ hơi khàn khàn, anh nhìn qua nơi khác, cau mày, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, cầm lấy bông gòn bắt đầu lau cồn lên da.

Đinh Nhàn không dám nhìn, nhắm mắt lại chôn mặt trong gối, bỗng nhiên trên mông chợt lạnh, cô theo bản năng hơi co người, Thời Dịch giữ người cô: "Đừng động."

"Một chút sẽ tốt thôi."

Dứt lời, trên mông truyền đến một trận đau nhói, hai tay cô nắm thật chặt, không nhịn được kêu thành tiếng: "Thật là đau!"

Thời Dịch nhìn cô một cái, rất nhanh kết thúc, rồi kéo quần cô lên che lại, sau đó xoay người sang chỗ khác dọn dẹp, chờ anh xoay người lại lần nữa chỉ thấy cô gái nhỏ đang sờ mông mình, trừng mắt với anh: "Anh đừng nói mình không cố ý."

"Cái gì?"

"Cố ý ra tay mạnh như vậy, trả thù em."

Mỗi lần làm gì cũng bị đau mông, lần trước là anh đánh, lần này là tiêm thuốc, không phải chỉ giận dữ với anh chút thôi sao, không ngờ ghim lâu như vậy.

Đinh Nhàn quay người đưa lưng về phía anh, giận dỗi không để ý đến.

Thời Dịch bị dáng vẻ này của cô chọc cười, kéo chăn qua đắp kín cho cô, nhéo gương mặt một cái, không nhịn được cúi người xuống hôn cô, Đinh Nhàn đưa tay ra cản lại, đôi môi mỏng của anh liền chạm vào lòng bàn tay cô, ấm áp, mềm mại, cô đột nhiên cảm thấy mình nóng hơn, muốn lấy tay ra nhưng bị anh giữ chặt.

Thời Dịch hôn tay cô, hạ người xuống tìm môi cô: "Còn giận?"

"Không." Hai người cách nhau quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, lúc nói chuyện môi cũng cọ vào nhau, Đinh Nhàn nghiêng đầu nói: "Sẽ lây bệnh cho anh đó."

Thời Dịch cười khẽ, nâng mặt cô lên đè người xuống, dễ dàng tìm được môi cô, anh hôn rất cẩn trọng, đầu lưỡi tỉ mỉ mô tả, lướt qua hàm răng cô, cuốn lấy đầu lưỡi, quấn quít không rời.

So với mấy lần kịch liệt trước kia thì nụ hôn này vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến Đinh Nhàn có một loại ảo giác, giống như bản thân là bảo bối quý giá của anh, cẩn thận sợ chạm vào sẽ hỏng.

Nụ hôn này rất dài, càng về sau hô hấp của hai người loạn thành một đoàn, Thời Dịch tách ra, trán kề trán với cô, cô gái nhỏ giống như bị thiêu cháy, gò má ửng đỏ, thân thể nóng hổi.

Đinh Nhàn nhìn môi người đàn ông gần trong gang tấc, liền ngẩng đầu hôn lên.

Thời Dịch còn chưa phản ứng kịp thì môi mềm mại của cô đã dính sát vào, vốn trong lòng anh đang ngứa ngáy khó chịu, bị cô gái nhỏ hôn một cái, đầu óc trong nháy mắt trống không, mấy giây sau mới đè nén lại đứng lên, thấp giọng nói: "Ngủ một giấc thật ngon đi."

"Anh ở cạnh em được không?"

Cô gái nhỏ nhìn anh, khóe miệng nhếch lên không có ý tốt, giọng lại có ý vị sâu xa.

Bị bệnh còn nghịch, Thời Dịch trầm giọng: "Muốn bị đánh?"

"Anh không thể bắt nạt người bệnh được."

Mặt cô đầy vẻ đáng thương, tố cáo anh không nên hung dữ.

Thời Dịch thật sự không có biện pháp với cô, bất đắc dĩ nói: "Em buông anh ra trước, anh đi lấy sách rồi vào lại."

Đinh Nhàn nhìn anh, dường như rất sợ người đi không trở lại, mấy giây sau nói: "Gạt người là con chó."

Thời Dịch "..."

Thời Dịch dọn dẹp xong, mang theo một cái ghế vào phòng ngồi cạnh giường cô, cầm sách đọc, kết quả cô gái nhỏ cũng không ngủ, nhìn anh chằm chằm, bảo sao anh không phân tâm cho được.

Rốt cuộc không nhịn được nghiên đầu: "Còn chưa ngủ?"

Đinh Nhàn nói: "Em muốn ôm anh ngủ."

Ánh mắt cô chân thành, nửa điểm đùa giỡn cũng không có, là thật sự muốn ôm anh ngủ, cảm giác đó rất an toàn, chỉ thuộc về cô, khiến cô mê luyến, để cho cô cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải chịu một mình, còn có anh ở bên cạnh, anh sẽ đứng cạnh cô, vĩnh viễn ở chung một chỗ với cô.

Thời Dịch hơi mím môi, nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Ngủ đi, đừng làm rộn."

Đinh Nhàn nhân cơ hội ôm lấy cánh tay anh thật chặt, sợ anh sẽ rút lại, gắt gao ôm lấy, đầu nghiêng qua dán mặt lên, tìm một vị trí thoải mái, khóe miệng cong cong, nhắm mắt lại: "Em ngủ đây."

Đụng phải một cô nhóc vô lại như vậy, Thời Dịch thật sự bó tay.

Biết cô gái nhỏ bị bệnh không dễ chịu, anh vốn định chăm sóc, cô nói yêu cầu gì anh cũng sẽ tận lực thỏa mãn, chẳng qua việc ôm ngủ...

Anh cũng không dám đến gần cô quá, gần một chút sẽ không nhịn được mà thân thiết, thân thiết một chút cô nhóc lại không đứng đắn, luôn làm lòng anh ngứa ngáy, anh chỉ sợ ngày nào đó mất không chế sẽ thật sự ăn cô.

***

Đinh Nhàn ngủ rất say, rất an ổn, trời vừa sáng cô đã tỉnh lại, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, còn có chút mơ màng.

Cô bối rối mấy giây, vén chăn lên nhìn một lượt, hai người vẫn còn mặc quần áo.

Nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô cười ngây ngô một trận, nhìn người đàn ông đẹp trai ngủ cạnh mình, không thỏa mãn lắm nên quyết định duỗi tay ra ôm anh, gác chân lên người anh, vùi đầu trong lòng ngực ấm áp của anh, cô nhắm mắt, không muốn rời giường.

Thời Dịch tối hôm qua ngủ trễ, trong mơ mơ màng màng cảm giác có vật mềm mại dính sát vào người mình, cọ trong ngực anh một cái, giống như một con mèo con, quả thực rất mệt mỏi, vốn muốn tiếp tục ngủ ai ngờ vừa trở mình bên tai liền vang lên một âm thanh mềm nhũn: "Anh Thời Dịch, anh đè em."

Đột nhiên tỉnh táo.

Anh mới vừa mở mắt, cô gái nhỏ liền dính sát đến, khóe miệng cong lên, lúc nói chuyện còn không tự chủ mang theo sự vui vẻ, "Anh Thời Dịch, em đã hết sốt rồi."

Nhiệt độ đã hạ xuống.

Thời Dịch chống người đứng lên, đo lại nhiệt độ cho cô lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, rồi anh nhìn đồng hồ một chút, đậy nấp hòm thuốc lại, dặn dò: "Thuốc anh để trên bàn, sau khi ăn xong một ngày uống ba lần."

Nói xong quay người lại thấy cô gái nhỏ cau mày, lại nói tiếp: "Chuyện này anh sẽ nói với dì Trương, không được giở thủ đoạn, ngoan ngoãn cho anh."

Đinh Nhàn buồn bực mím môi, người đàn ông này cứ như con giun trong bụng cô, cô vừa mới nghĩ thì anh đã đoán được cô muốn làm gì.

Thời Dịch đi không lâu thì dì Trương đến, hầm một nồi canh xương, nói muốn bồi bổ cho cô, khẩu vị Đinh Nhàn đã tốt hơn nên uống hai chén, người cũng thoải mái ra không ít.

Cô ăn cơm trưa rồi về phòng, cầm lấy điện thoại nhìn một chút, "Phòng tiên nữ" có hai tin nhắn chưa đọc.

"Phòng tiên nữ" là nhóm chat của phòng ký túc xá các cô.

Đinh Nhàn sửng sốt mấy giây, mở ra.

Tôi là Hân đại tỷ: @Tiểu Nhàn Nhàn của tôi, chuyện hôm qua là tớ không đúng, anh họ tớ cũng đã nói với tớ rồi, là tớ không làm rõ ràng tình huống lúc đó, tớ xin lỗi cậu, cậu đừng tính toán với tớ nữa, trở về phòng ký túc đi.

Tôi là Tiểu Di: @ Tiểu Nhàn Nhàn của tôi, trở lại đi, cậu không có trong phòng tớ không quen.

Đinh Nhàn nhìn tin nhắn, vô cùng bình tĩnh, bất luận cô có ở đó hay không thì có một vài thứ đã tan vỡ cũng không còn cách nào như lúc ban đầu nữa.

Ấn tượng đầu tiên tốt bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, mà loại thất vọng này đến một giới hạn nhất đinh sẽ khiến cho lòng người lạnh lẽo, cho dù thế nào đều sẽ có một bức tường ngăn cách.

Nhưng mà, người không đáng giá quen thân cô không cần phải lãng phí tình cảm của mình.

Đinh Nhàn vừa muốn thoát khỏi nhóm chat bỗng nhận thêm một tin nhắn nữa, là tin nhắn riêng của Hoàng Di.

Hoàng Di: [Nhàn Nhàn, hôm nay lúc vào trường tớ có nhìn thấy Chung Gia Mộc và Bạch Tử Đình, biểu cảm của Chung Gia Mộc có điểm lạ, tớ cảm thấy hình như Bạch Tử Đình đã nói cái gì đó với cậu ta.]

Đinh Nhàn đọc xong nhắn lại: [Kệ cậu ta đi.]

Sáng ngày hôm sau Đinh Nhàn về trường, cô không về ký túc xá mà trực tiếp đi đến lớp học.

Khoảng chừng còn mười mấy phút nữa mới vào học, các nữ sinh rãnh rỗi liền bát quái chuyện tình yêu, Đinh Nhàn ngồi sau hai người đó, từ đạo diễn nổi tiếng cho đến minh tinh nổi tiếng trốn thuế, Đinh Nhàn nghe hơi nhức đầu, chỉ hy vọng chuông vào học mau vang lên.

Khi Đinh Nhàn xem đồng hồ trên điện thoại lần nữa, chỉ nghe người sau lưng nói: "Này, cậu nghe gì chưa, giáo sư Thời có bạn gái."

Trong lòng cô run lên.

"Cái này tớ có nghe, trong diễn đàn cũng có đăng, còn có hình nữa."

"Vốn còn có người đăng lên nhưng đã bị lãnh đạo trường xóa bài rồi, cũng không biết nguyên nhân gì."

"Sợ ảnh hưởng không tốt à?"

"Có gì mà ảnh hưởng không tốt, giáo sư Thời ở tuổi đó có bạn gái là bình thường."

"Ai biết dược, lãnh đạo có thể thấy đó là chuyện riêng tư của thầy Thời, không muốn để mọi người công khai thảo luận thì sao."

"Haiz, cũng không biết hình dáng cô gái đó thế nào."

"Nhìn có chút thấp, rất gầy, hẳn không đẹp lắm."

"Hâm mộ quá đi, trời cao sao không ban xuống cho tớ một người bạn trai như vậy hả."

"..."

"..."

Sau lưng hai người đó vẫn còn nói đùa, nhưng Đinh Nhàn không còn tâm tư nghe nữa, vội vàng mở di động ra, việc các cô ấy nói chắc hẳn vẫn còn trong nhóm chat của lớp, trong đó quá nhiều người, tin nhắn đã hiển thị 99+, kéo mãi cũng không đến cuối, lúc trước cô cảm thấy quá ồn ào, nên tắt thông báo, bình thường trừ khi rảnh rổi nếu không cũng không đọc.

Mở từng chút, còn chưa kịp xem thì tin nhắn mới nhảy ra không ngừng, cô nhìn từng cái một, trong lòng hoảng sợ.

Nhìn hình đi, là trường học cạnh trường chúng ta đó, cô gái đó nhìn dáng dấp tuổi tác cũng không lớn, chẳng lẽ...

Trời ạ, tôi mù rồi, làm sao có thể!!!!

Làm sao không thể, trường chúng ta cũng rất bình thường, giáo sư và sinh viên, kích thích thật!

A, giáo sư cũng là đàn ông, có như cầu cũng quá bình thường.

Ha ha ha, nói đúng, cỡi quần áo đều giống nhau, đám con gái các cô quá ngây thơ.

Đám con trai mấy người nói chuyện sao chua như vậy.

Nếu là trường chúng ta, chuyện này chắc ảnh hưởng rất lớn đó, tôi cảm thấy giáo sư Thời là một người thông minh sẽ không tự hủy hoại tương lai của mình đâu.

Xúc động là ma quỷ, ai biết được, nhưng chẳng qua chỉ nói chuyện yêu đương thôi, không có nghiêm trọng như vậy chứ.

Nếu là sinh viên trường chúng ta, chuyện này thật sự nghiêm trọng đó, dư luận xã hội, bạo lực mạng, đừng coi thường, sẽ giết người đó.

...

Đinh Nhàn nhìn tin nhắn không ngừng nhảy ra, huyệt thái dương đột nhiên giật giật, bên cạnh có một nữ sinh ngồi xuống lúc nào cô cũng không biết, cô ngẩng đầu, trong nháy mắt khi đối phương thấy cô, cười một tiếng chỉ vào điện thoại: "Ôi, tôi cảm thấy dáng người và khuôn mặt trong hình nhìn giống cậu thật."

Cô ta nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên hô to: "Không phải là cậu đó chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc