CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Trên chặng đường học y tá, Đinh Nhàn gặp phải không ít khó khăn, ví dụ như một vài vấn đề khó không biết phải làm như thế nào, hay như học thực hành mà không dám ghim kim, chỉ cần khẩn trương lên là quên hết các bước thực hiện, nhưng những thứ này cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng có một bác sĩ xuất sắc ở nhà.


Những năm này, Thời Dịch ngoại trừ rèn luyện thể lực cho cô, dạy cô thuật phòng thân ra thì còn giảng dạy lại cho cô trong việc học, ở trường Đinh Nhàn học không hiểu, khi về nhà sẽ hỏi chồng, ngược lại chồng cô rất biết cách nắm bắt cơ hội, mỗi lần như vậy đều nói điều kiện với cô, ví dụ như trước khi dạy kèm phải có một nụ hôn Pháp nóng bỏng, hay sau khi dạy kèm xong thì cùng tắm uyên ương các loại, tóm lại là không có lòng tốt gì.


Lúc không có ai, người đàn ông này nói lời lưu manh càng ngày càng thuận miệng, có lúc Đinh Nhàn còn bị anh chọc cho xấu hổ, nói thế nào cũng không chịu đồng ý, lúc này anh sẽ kiêu ngạo ném bút đi, nói: "Anh mệt rồi."


Quăng ra ba chữ, sau đó anh làm bộ đứng dậy muốn đi, Đinh Nhàn vội kéo anh lại: "Anh Thời Dịch, anh nhẫn tâm nhìn vợ mình bị điểm kém sao? Nói ra thì điều này cũng khiến anh mất mặt đó có đúng không."


Thời Dịch nhìn vào hai mắt cô, bóp bóp bả vai, "Anh đi tắm trước đã."


Người đàn ông vừa nói ra lời này, cô liền hiểu ngay ý ngầm của anh, khóc không ra nước mắt: "Lát nữa em sẽ giúp anh tắm."


"Em nói đó."


"... Em nói."


Tâm cơ đàn ông quả là tâm cơ đàn ông, Đinh Nhàn một bên mắng thầm anh trong lòng một bên dụ dỗ anh ngồi xuống, Thời Dịch cầm bút lên, kéo cô đến bên cạnh, giảng đề bài lại vô cùng nghiêm túc. Cẩn thận phân tích một lần, rồi nói một hai vấn đề sau đó hỏi lại cô, có lúc Đinh Nhàn không trả lời được, anh sẽ trực tiếp dùng đầu bút gõ lên đầu cô, "Tại sao anh lại cưới một cô vợ ngốc như vậy."


Đinh Nhàn liếc anh, nói nhỏ hai câu, cũng không dám nói gì nữa.


Thấy dáng vẻ giận mà không dám nói của cô, Thời Dịch nhịn cười, kiên nhẫn giảng cho cô nghe một lần nữa, lần này cô nghe hiểu, làm xong đề bài thì lập tức đầy khí thế hung hăng nhéo lỗ tai anh, "Anh vừa mới nói ai ngốc hả?"


Thời Dịch bắt lấy cô rồi hung hăng hôn một cái, sau đó ôm người lên, vỗ mông cô rồi đi vào phòng tắm.


Lúc này Đinh Nhàn cũng không thành thật như vậy, người đàn ông vừa mới đặt cô xuống thì cô liền dùng chân đá đồng thời tay siết lại thành quả đấm, nhanh chóng vung ra.


Trải qua sự huấn luyện lâu ngày của Thời Dịch, thể lực của Đinh Nhàn đã tốt hơn trước kia rất nhiều, cô học được võ thuật thì hầu như đều dùng lên người chồng mình, trên giường so tài, dưới giường cũng so tài, không đánh lại sẽ chạy đi tố cáo với Khương Ngã.


Đinh Nhàn chính là thuộc phái diễn viên thực lực, lúc giả bộ vô cùng giống như một con hồ ly đầy toan tính, ra vẻ mình thật đáng thương, dáng vẻ này của cô tất nhiên đã làm rung động trái tim của mẹ chồng, lúc này bà sẽ gọi con trai đến phê bình một trận: "Thời Dịch, con như vậy là không được, Nhàn Nhàn nói thế nào cũng chỉ là một cô gái, nếu như con bé có làm chuyện sai thì con nên nói phải trái với con bé thật tốt, sử dụng bạo lực là phạm pháp biết chưa hả."


Nhất là sau khi cưới vợ xong, Thời Dịch liền có cảm giác mình được nhặt về, Đinh Nhàn mới là con ruột của Khương Ngã, anh dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ xem con là hạng người như vậy sao."


"Mẹ không quan tâm con có phải là người như vậy hay không, nếu con bé đã tố cáo với mẹ, mẹ mà không chịu nói với con thì con còn bắt nạt người ta thế nào nữa hả." Khương Ngã hầu như đều ở nước ngoài cả năm, lần này nghe được con dâu chịu oan ức, mặc dù biết chỉ là hai vợ chồng son đang đùa giỡn nhưng bà vẫn không nhịn được nói vài câu, "Tóm lại, con nhớ cho mẹ, phụ nữ nhà họ Thời chính là bảo vật, phải yêu thương thật tốt."


Lời này quả thật không sai, phụ nữ nhà họ Thời luôn được yêu thương cưng chiều cho tới bây giờ, có chỗ dựa, có học thuật phòng thân, cô càng ngày càng nghịch ngợm, chỉ cần anh muốn động đến cô thì liền so chiêu với anh ngay, bình thường Thời Dịch đều tùy cô, để cô thỏa được ước nguyện, nhưng mà một vài thời điểm vẫn nên dùng bạo chế bạo mới được.


Thời Dịch ung dung tránh thoát cú đá của cô, dùng một tay nắm chặt hai tay cô, kéo ra sau lưng, "Học tố cáo."


Hai tay Đinh Nhàn không nhúc nhích được, liền nhấc chân đá anh, "Ai bảo anh đánh mông em."


Thời Dịch để mặc cho cô đá, sau đó đè cô lên trên vách tường gạch sứ, "Ai đánh ai?"


Hai chân Đinh Nhàn bị anh ép chặt, cô liền quay đầu nhìn anh, không lên tiếng.


Được rồi, trên thực tế là cô đánh anh tương đối nhiều.


Thời Dịch cúi đầu hôn cô, Đinh Nhàn né đi, "Anh buông em ra trước đi."


"Không buông." Người đàn ông nhẹ nhàng hôn môi cô, "Mới vừa rồi nói giúp anh tắm, giờ quên rồi à?"


Lưng Đinh Nhàn dán vào gạch sứ, muốn động cũng không được, cô tức giận nói: "Anh không buông ra làm sao tắm được."


Thời Dịch buông ra, rồi hôn cô ở tư thế đó, đầu lưỡi của anh khẽ liếm, hơi thở quấn lấy nhau, phía trước cô dán vào gạch sứ lạnh như băng, nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của anh, anh hôn cô càng dùng thêm sức, tay mới vừa đặt lên bả vai cô, bên tai liền truyền đến âm thanh run rẩy của cô: "Đau."


Thời Dịch dừng lại, buồn cười nhìn cô: "Anh còn chưa cởi quần."


"Chân em bị anh ép đau muốn chết." Đinh Nhàn lấy khuỷu tay đụng vào người anh, Thời Dịch không tránh đi, hơi thả lỏng tay, xoay người cô lại đối diện với mình, anh đưa tay ra bóp bóp chân cô: "Vợ à, anh để cho em thoải mái như vậy, em không thể đi tố cáo được."


Đinh Nhàn bật cười thành tiếng, cô sờ tóc anh, "Thật ra em không tố cáo gì, chỉ là mẹ đau lòng cho em, sợ anh bắt nạt em nên mới nói..."


Đang nói đột nhiên người đàn ông nhấc hai chân cô lên, để cô quấn lấy eo mình, "Chồng đúng là có bắt nạt vợ."


Ngay sau đó người nào đó bắt đầu bắt nạt.


Đinh Nhàn vỗ vai anh, "Sao lần nào anh cũng gấp như vậy."


"Đã mấy ngày rồi mà." Thời Dịch vùi đầu hôn cô, động tác không ngừng, giọng khàn khàn, "Không phải em thích như vậy sao."


Đinh Nhàn lười để ý đến anh, cô ôm chặt cổ anh, nói: "Anh Thời Dịch, lát nữa anh cho em luyện tập ghim kim chút đi có được không, em sợ lúc đối mặt với bệnh nhân thật sự sẽ khẩn trương."


"Được." Thời Dịch nhìn cô, "Nhưng mà..."


Anh vén sợi tóc ướt át của cô ra sau tai, cúi đầu khẽ cắn vành tai cô, nói lời lưu manh không biết xấu hổ, chọc cho cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức véo anh, "Sao anh càng ngày càng xấu xa thế này."


Anh cười nhẹ một tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên hôn, "Vậy em có thích không?"


Đinh Nhàn trừng mắt với anh một cái, cô mới không thèm trả lời loại vấn đề này.


"Hửm?" Thời Dịch bấu nhẹ cái eo mềm mại của cô, "Có thích không?"


"Không thích."


"Cho em một cơ hội nữa, nói có thích không?"


"Không thích, không không..." Bởi vì bị người nào đó uy hiếp dụ dỗ, Đinh Nhàn rất nhanh liền sửa lời lại, dùng âm thanh mềm mại nói lại lần nữa, "Thích thích thích, anh Thời Dịch..."


Người đàn ông thấp giọng hỏi: "Thích gì?"


"Thích anh."


Anh lại hỏi tiếp: "Anh là ai?"


"... Chồng em."


Thời Dịch hài lòng xoa đầu cô, cô nhóc này vào những lúc thế này rất ngoan ngoãn.


...


Hiện tại Đinh Nhàn đang đi làm, bận rộn không thể ngẩng đầu lên được, còn khoảng thời gian này của Thời Dịch thì không còn êm đềm nữa, có khi hai người chỉ gặp nhau một cái rồi phải rời đi, lúc anh ở nhà thì cô trực, đến khi cô rảnh anh lại bận rộn có ca giải phẫu trong bệnh viện.


Đoạn thời gian đó, Thời Dịch thường ở nhà một mình chờ cô trực giao ban xong về, anh muốn thân thiết nhưng lại thấy cô quá mệt mỏi, nên không đành lòng, ôm người hôn hai cái, rồi xoa bóp bả vai cho cô, ôm người an phận đi ngủ.


Có lần Thời Dịch đi công tác, hai người phải chia cách gần một tháng không gặp nhau, nhớ nhung da diết, lúc về, anh đến dưới lầu liền gọi ngay cho cô.


Lúc này Đinh Nhàn vừa mới ăn cơm tối xong, đang ngồi trên sofa xem tivi, không ngờ lúc này anh lại về, nhận được điện thoại của anh thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, Đinh Nhàn chạy nhanh tới cửa chờ anh.


"Nhớ anh không?" Thời Dịch hỏi trong điện thoại.


Đinh Nhàn mở cửa ra, không trả lời vấn đề này của anh, chỉ nói: "Anh đến lầu mấy rồi?"


Thời Dịch liếc nhìn con số trong thang máy, "Lầu ba."


Nói xong, lại kiên nhẫn hỏi lại cô: "Đinh Nhàn, nhớ anh không?"


"Không nhớ."


"Không nhớ à." Thời Dịch nói: "Đột nhiên anh nhớ ra còn có chuyện phải làm, em ngủ trước đi, đoán chừng sáng mai anh mới có thể trở về."


Biết rõ anh cố ý nhưng Đinh Nhàn lại theo phản xạ có điều kiện gào lên với anh: "Được thôi, em ngủ trước đây, sáng mai anh về... anh dứt khoát đừng có về luôn đi!"


Cô tức giận, lúc nói chuyện cũng không tự chủ mang theo chút buồn bực, để phòng ngừa cô cúp máy, Thời Dịch vội vàng nhẹ giọng dỗ: "Chọc em thôi, anh về ngay đây."


Thời Dịch đi ra khỏi thang máy, đổi tay cầm điện thoại, vừa lấy chìa khóa cửa nói: "Nha đầu chết tiệt, mới một tháng không gặp mà tính khí đã lớn như vậy rồi."


Đi được mấy bước, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đứng trước cửa, đang mặc váy ngủ mỏng mùa hè, mái tóc ngắn khó khăn lắm mới che được xương quai xanh, trước ngực là một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, phác họa ra nơi sâu thẳm nào đó.


Mấy năm nay cô phát triển càng ngày càng xinh đẹp, mái tóc dài bị cô cắt ngắn đi, uốn cúp vào, cô vén một bên tóc ra sau tai, làm lộ ra ngũ quan tinh xảo hơn, có lẽ do lâu ngày rèn luyện nên vóc người cũng đầy đặn hơn trước kia rất nhiều, ngực lớn hơn, eo nhỏ hơn, chân dường như cũng dài và trắng ra, nơi nào đó càng câu người hơn.


Đinh Nhàn đứng tựa vào khung cửa, thấy anh liền bày ra nét mặt khoa trương, trực tiếp ngắt máy rồi trở tay đóng cửa lại.


Động tác của người đàn ông còn nhanh hơn, đi mấy bước đã đến rồi ôm cô đẩy vào nhà, trở tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô, "Lần sau không được ăn mặc như vậy đứng trước cửa nữa."


Trong hành lang bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người đi lại, anh không thể để vợ nhà mình bị người ta nhìn.


"Còn không phải đang chờ anh à." Đinh Nhàn đẩy đẩy anh, "Không phải anh nói có việc sao, trở về làm gì."


"Còn giận hả?" Thời Dịch đặt một nụ hôn lên mặt cô, lấy dép lê từ trong tủ giày ra, mới vừa thay xong liền chú ý đến bàn chân trống trơn của cô, anh nhẹ vỗ một cái vào bàn chân trắng như tuyết kia, "Tại sao không mang dép?"


Nói xong lại lấy ra một đôi dép nữ, cúi người mang vào cho cô, Đinh Nhàn sờ tóc anh hỏi: "Ăn cơm chưa?"


"Chưa." Thời Dịch đứng lên, đè cô lên cánh cửa rồi hôn, trên người cô có mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, như tơ tằm quấn chặt lấy anh, anh mạnh mẽ ngửi cổ cô một hơi, hỏi: "Tắm rồi?"


"Ừ." Người đàn ông lại hôn người cô, còn thổi khí nóng, Đinh Nhàn bị làm cho ngứa ngáy, uốn éo người nói: "Đồ ăn còn chưa nguội, anh đi ăn trước đi."


Người đàn ông dường như không nghe thấy, một bên hôn một bên cởi quần áo cô ra, cô vỗ vỗ vai anh, "Anh Thời Dịch."


"Chờ chút đi." Hai người đã nhiều ngày không gặp, có trời mới biết anh nhớ cô nhường nào, trong điện thoại nghe giọng nói của cô thôi anh đã ngứa ngáy cả người rồi, bây giờ người đang ở bên cạnh, còn ăn mặc hấp dẫn như vậy, rõ ràng đang cố ý dụ dỗ anh, Thời Dịch một chút cũng không muốn nhịn, vừa hôn vừa đẩy người đến ghế sofa.


Tivi vẫn còn đang phát, âm thanh mở rất lớn, nhưng hai người dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của nhau, Thời Dịch đè cô xuống sofa, chợt nhớ tới cái gì, liền ngừng lại, ngậm môi cô hung hăng mút vào, "Chờ anh một chút."


Nói xong anh nhanh chóng đứng dậy.


Đinh Nhàn dĩ nhiên biết anh muốn đi đâu, cô kéo tay anh, "Không cần cái đó."


Thời Dịch quay đầu, trong mắt cô đang chứa hơi nước óng ánh, giọng nói cũng không có lực, khiến mồ hôi trên trán anh ra càng nhiều, duỗi tay ra sờ đôi gò má đỏ hồng của cô, thấp giọng nói: "Anh sẽ nhanh chóng quay lại."


Cô vẫn không buông tay, anh cúi người xuống ôm cô, "Nếu không đi vào phòng nhé?"


Đinh Nhàn ôm cổ anh, "Anh Thời Dịch, chúng ta sinh một tiểu bảo bảo đi."


Thời Dịch ngây ra, hỏi cô: "Sinh tiểu bảo bảo?"


"Em đã làm việc một năm rồi." Hai chân Đinh Nhàn quấn lấy eo anh, hướng về phía thắt lưng của anh cọ mấy cái, "Sau này chúng ta không cần dùng đồ bảo hộ nữa, thuận theo tự nhiên có được không anh?"


Cô chủ động trong nháy mắt đó liền đốt cháy tất cả tế bào trên người anh, càng khó kìm chế được, hai tay anh chống bên người cô, cúi đầu hôn cô, "Nghĩ xong chưa, có con rồi em phải khổ cực một khoảng thời gian đó."


Mang thai mười tháng, đứa bé mới vừa sinh ra cũng không thể rời khỏi mẹ, đó là chuyện lớn, mặc dù Đinh Nhàn đã 26 tuổi rồi, là giai đoạn dễ dàng mang thai nhất nhưng Thời Dịch không chịu được khi nhìn thấy cô mệt mỏi, anh muốn cho cô tự do hai năm nữa.


Anh thì nghĩ như vậy, còn Thời Hoành Thâm và Khương Ngã tuy không nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng đều rất mong chờ, con của Thẩm Ngạn và Hướng Hàm đã có thể đi mua nước tương được rồi, Khương Ngã nhìn thấy liền ao ước, thấy thời gian không sai biệt lắm liền ám chỉ hai vợ chồng son nên sinh con, kết quả con trai tỏ ra không gấp gáp, nói thẳng còn muốn sống thế giới hai người, bà đã quở trách anh một lúc, nói đã 35 tuổi rồi mà còn không muốn có con. Con trai không chịu nghe, Khương Ngã không thể làm gì khác hơn là tìm con dâu nói chuyện, thật ra Đinh Nhàn cũng nghĩ như vậy, cô có trễ hơn hai năm nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng làm người cũng không thể quá ích kỷ, Thời Dịch suy nghĩ cho cô, cái gì cũng theo cô, cô cũng không thể không hiểu chuyện, không quan tâm đến cảm nhận của người nhà được.


Hơn nữa, bây giờ cô cũng muốn có con.


Đinh Nhàn hôn trả lại anh, nói: "Anh cũng 35 tuổi rồi, nếu không chịu sinh chất lượng sẽ giảm xuống đó."


Thời Dịch hoàn toàn bị cô chọc cười, động tác dưới thân càng gia tăng lực đạo hơn, dùng thực lực để chứng minh lời nói này của cô là vô căn cứ.


... ...


Đã lâu không gần gũi, một lần cứ một lần không thấy đủ, xong chuyện cũng đã mười giờ tối, sức lực cả người Đinh Nhàn đều bị anh hút khô, cô mềm nhũn người nằm trên sofa, toàn thân để trần, cũng không thấy xấu hổ gì.


Thời Dịch vừa mặc quần, vừa nhìn cô nói: "Vợ, anh đói."


"Tự đi nấu đi."


Vừa rồi làm chuyện đó sao không biết đói, dày vò chết cô, Đinh Nhàn lười để ý đến anh, nghiêng đầu xem tivi.


Thời Dịch cười một tiếng, cầm áo sơ mi lên che người cô lại rồi xoay người đi vào phòng bếp.


Rốt cuộc không có thói quen khỏa thân ở nhà, Đinh Nhàn mặc áo sơ mi của anh vào, ngồi trên sofa xem tivi còn thỉnh thoảng liếc nhìn vào bếp, cả buổi cũng không thấy người đi ra, cô không kiềm chế được ném điều khiển từ xa đi rồi chạy vào phòng bếp.


Thời Dịch đang cầm chén cơm đứng trong đó ăn, thấy cô đi vào thì vừa ăn vừa ngắm nhìn người cô, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi, hai nút trên cùng cũng không chịu cài lại, không giấu được phong cảnh bên trong, phía dưới chỉ che được nửa đùi, lúc cô đi lại thì quần lót màu đen cũng nửa lộ nửa kín, khiêu khích đáy lòng anh không thôi.


Đinh Nhàn không chú ý đến sự biến hóa trong mắt anh, cô nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn lưu ly, đi đến gần: "Em cũng muốn ăn."


Ăn cơm một mình vốn không ngon, cô chỉ ăn một ít, vào lúc này thấy anh ăn cô lại thèm, đưa tay chỉ vào đĩa thịt kho, "Anh Thời Dịch, em muốn ăn cái này."


Thời Dịch gắp một miếng đưa đến bên miệng cô, cô nghiêng đầu đi, "Em không ăn mỡ."


Bình luận

Truyện đang đọc